Đọc truyện Đồ Hậu Đậu! Em… Có Khỏe Không? (Tfboys) – Chương 5: Bắt đầu những chuỗi ngày
-Ba ơi! ba nỡ lòng nào gửi con cho ba tên biến thái đó chứ huhu… Vâng với từng này dữ kiện chắc mọi người cũng biết hoàn cảnh bây giờ của cô nhỉ. Cô đang rất đau khổ với quyết định của ông Hoàng
-Đừng tốn công vô ích nữa! kì công tác này bà sẽ đi cùng ba. Thứ nhất là để bà ở nhà với con ba không yên tâm, thứ hai là ba muốn cùng bà con đi du lịch một chuyến
-Không công bằng, ba phải cho con đi theo
– thế là con muốn nghỉ học phải không?
-No..
Cô lẳng lặng quay lưng về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa ba tên trời đánh. Hôm nay là Chủ nhật cô cứ ngỡ là mình sẽ được ngủ nướng tới trưa nhưng vừa mới 6h sáng bà đã đánh thức cô dậy. Sau khi làm vscn xong vừa bước vào phòng thì cô thấy căn phòng trống trơn cô hét toáng lên:
-Ăn trộm bớ người ta ăn trộm… có ăn trộm mọi người ơi…
Cô nói bằng tiếng Việt nên chả ai hiểu cô muốn nói gì cô vội vàng chạy xuống phòng khách xuýt chút nữa là ôm hôn đất mẹ:
-Ba ơi có..có…có ăn trộm vào lấy hết đồ trong phòng con rồi _lại nói bằng tiếng Việt
-Con nói như vậy thì ai mà hiểu con đang nói gì. À phòng con là do bố chuyển đồ đi đấy. Hôm nay con sẽ chuyển sang kí túc xá của TFBoys ở. Mau đi chuẩn bị đi 8h ông Lý sẽ chở con sang bên đó
-Vâng _ cô uể oải cất lên một tiếng
Ngồi trên xe mà đầu óc cô cứ lo lắng suy nghĩ không biết là mình sẽ như thế nào nếu như ở đó một thời gian dài.
-AAAAAAAAAAAAAA…..
Cô hét lên thật to như muốn vỡ tung cả xe. Ông Lý giật mình quay lại hỏi:
-Thưa tiểu thư cô thấy có gì khó chịu sao ạ. Tôi biết là cô không muốn ở chung với người lạ nhưng ông chủ chỉ muốn tốt cho cô thôi ạ
-Cháu biết! ông ơi ông có thể giúp cháu không ạ, cháu cầu xin ông đấy!
-Tôi xin lỗi thưa tiểu thư, một khi ông chủ đã quyết thì cả trời cũng khó thay đổi _ Ông Lý nói một cách bất lực
Cô cảm thấy sẽ thật xui xẻo nếu như ở cùng với ba tên đó. Cô ngơ ngác khi đứng trước vẻ tráng lệ của khu kí túc xá đến tới nơi ông Lý định giúp cô đem hành lý vào nhà thì cô bảo:
-Ông à! không cần đâu ạ để con tự làm cũng được, con không muốn mới ngày đầu tiên lại bị mọi người nhòm ngó
-Vâng nhưng tôi sợ cô xách không nổi hôm qua bà nội của cô mua cho cô cả đống đồ thế kia mà_ Ông nói với vẻ lưỡng lự. Cô liền với tay ra xách hai chiếc va li khổng lồ rồi bảo:
-Ông Lý về đi ạ mọi việc ở đây cứ để con lo_ Cô nói đồng thời đưa tay lên vỗ vào ngực. Ra vẻ như là không có việc gì là không thể đối với cô. Trước vẻ mặt cương quyết của cô ông Lý đành lái xe ra về.
Xách hai cái va li to bự trên tay cộng thêm cái túi xách đeo chéo bên hông nhìn cô không khác gì kẻ vừa chạy nạn. Lôi hai cái va li vào thang máy cô bắt gặp ba bóng lưng quen quen. Bỗng cái “bóng lưng” cao nhất lên tiếng:
-Cô định hành hạ ba chúng tôi cho đến chết sao? có tài xế tại sao không nhờ ông ta xách hộ vào?
thì ra sau khi vừa bước ra khỏi kí túc xá ông Lý đã gọi điện cho ba cô là ông Hoàng. Thế là vì lo cho con gái cưng nên ông mới gọi ba chàng xuống giúp. khi biết được sự tình thì cũng đã quá muộn cô chỉ biết cuối đầu; ” Xin lỗi, xin lỗi các anh rất nhiều tôi sẽ tự xách vào xin lỗi….”
Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô ba chàng trai không khỏi bật cười. Làm cho khuôn mặt cô đã đỏ nay còn đỏ hơn
“ting ”
Thang máy mở cửa cô vội vàng xách hai cái va li toan bỏ chạy nhưng cổ áo của cô đã bị Tuấn Khải giữ lại lôi ngược ra phía sau.:
-Định đi đâu đó?
-Về…về phòng
-biết đường không mà đi?
-Ơ…
Nhìn cái bản mặt ngơ ngơ của cô mà cậu chỉ muốn bốc hỏa thấy tình thế không ổn Vương Nguyên đành giải vây:
-Thôi mà đại ca em ấy vừa tới không rành đường là phải
Nói rồi cậu vươn tay nắm lấy cái va li của cô kéo xệch xệch đi về khu kí túc xá của TFBoys chiếc còn lại đương nhiên là Thiên Tỉ xách rồi. Cô cuối mặt đi theo phía sau của ba người hệt như ngày hôm đó.
*Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ gần đây sức khỏe của tg không tốt mong mọi người thông cảm, cụ thể là tác giả bị chứng ham ăn ham ngủ vâng đó là một căn bệnh nan y khó chửa nhưng kì tích đã xuất hiện nhờ mấy lời động viên của hội bạn thân tg đã bình phục hẳn và lợi hại như xưa, cuối cùng mong mọi người tiếp tục ủng hộ tg yêu mọi người nhiều*