Đọc truyện Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu – Chương 29: Bắt cóc
Lâu lâu mới viết 🙂
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hải Yến đứng chờ 5 rồi 10,20 mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.Lấy đt gọi cho nó 3,4 lần mà đều ko liên lạc được.Nghĩ bụng hay là có chuyện gì chẳng lành rồi.Nhỏ hấp tấp chạy vào lớp xem sao,đang trong lúc căng thẳng thì…
RẦM…M…M
Nó ngã ngang xuống sân trường bất tỉnh.Tên vừa đâm vào nó vội chạy đến đỡ nó dậy.
-Này bạn gì ơi.Xin lỗi tôi ko cố ý đâu.
Vừa thấy mặt nó tên này reo lên :
-Á Hải Yến.Em có sao không?
Nhỏ vừa mở mắt thì khuôn mặt đẹp trai đã tạt ngay vào mặt làm nhỏ ngượng vô cùng.Vội đứng dậy gạt tay cậu ra rồi nói.
-Em không sao.Mà ban nãy anh Tuấn Anh ra khỏi lớp có gặp Giao không?
Cậu cố lục lại trí nhớ.Nhăn mặt rồi trả lời.
-Không.Mà không phải em hay đi về cùng Giao sao?
Nhỏ thở dài ngao ngán rồi trả lời:
-Nó bảo quên điện thoại trong lớp nên quay lại tìm.Kêu em đứng đây chờ mà chẳng thấy đâu nên em mới chạy vào tìm xem sao.Mà sao anh ra muộn vậy?Không về cùng Thế Anh à?
-Anh mới vừa họp ra.Nãy anh có giặn Thế Anh đứng chờ anh.Nó bảo có chuyện nên về trước rồi mà_cậu giải thích.
Nó trừng mắt,hét toáng lên :
-Thôi xong rồi.Có khi nào Thế Anh bắt cóc Quỳnh Giao rồi không?
Cậu cười trừ rồi hỏi lại :
-Sao em lại nghĩ vậy?Nó bắt có Giao để làm gì chứ?
Nhỏ nói giọng hấp tấp.
-Chuyện dài lắm.Bây giờ anh giúp em đi tìm Giao ngay.
Rồi nhỏ với cậu đi tìm khắp các phòng học dưới lầu mà đều ko thấy.Nhỏ như nhớ ra điều gì.Dừng tất cả các kế hoạch tìm kiếm trong vô vọng.Nhỏ lại gần cậu rồi nói như ra lệnh.
-Đúng rồi.Anh gọi cho Thế Anh đi.
Cậu gật gật vẻ mặt đồng ý rồi nói :
-Ừ nhỉ có thế mà anh ko nghĩ ra.
Cậu lấy đt ra bấm số rồi gọi ngay tức thì nhưng hắn không nghe máy.
Cậu không nản lòng để lại tin nhắn mong hắn sẽ đọc,dù biết cơ hội rất mong manh.
“Bin.Giao bị bắt cóc rồi em đến sân trường ngay đi”
[…]
Hắn mệt mỏi bước từ phòng tắm ra.Vớ lấy cái khăn lau tóc,nghe tiếng đt thông báo tin nhắn.Hắn đưa máy lên đọc.Đọc xong tin nhắn hắn vội vội vàng vàng chạy đi mà quên luôn lời hứa đến tiễn Nhi.Hắn lấy xe lao đi với tốc độ như bay.
Hắn gửi xe rồi chạy vào sân.Nhìn thấy nhỏ và cậu hắn hỏi với giọng vô cùng lo lắng:
-Cậu ta bị làm sao???
Hải Yến mặt đỏ bừng.Người nóng ran vì tức.Nhỏ nói như trút hết tức giận vào hắn.
-Cậu còn dám hỏi thế nữa à.Con người cậu thật quá đáng.Vừa nói chuyện với cậu xong nó biến mất ngay.Không chừng chính cậu đã bắt nó chứ chẳng phải ai khác.
Hắn cũng tức giận ko kém :
-Cậu đừng có mà gắch lửa bỏ tay người.Cậu nó tôi thế này thế nọ rất nhiều lần.Tôi đều bỏ qua hết vì cậu là con gái.Đừng nghĩ lên mặt được một lần rồi cứ thế tiếp tục nhé.
Tuấn Anh đứng giữa can hai đứa ra ngán ngẩm nói :
-Thôi bây giờ không phải lúc cãi nhau.Quỳnh Giao vẫn chưa tìm ra mà.
Cả hai nghe vậy liền im lặng.Nhưng ánh mắt vẫn liếc nhau choé lửa.Tuấn Anh phân công cho hắn đi tìm một đường,nhỏ một đường,rồi cậu một đường.Sau khi phân công xong công việc chẳng ai nói thêm lời nào rồi cứ thế chạy đi tìm.
*Tại một nơi khác.
-Các cậu muốn gì ở tôi.