Đọc truyện Đồ Hâm! Tôi Thích Cậu – Chương 25: Về nhà
Cờ hào.
***********************
Không biết hắn có phải là người không mà thoắt cái là biến hình ngay được như vậy.Thái độ của hắn làm nó cảm thấy rùng mình.Câu nói của nó nghe thì thấy bình thường nhưng đối với hắn lại rất to tát.Nó nghĩ thầm : “có lẽ mình đã khơi lại nỗi đau khá lớn trong lòng cậu ta nên cậu ta mới xử sự như vậy”.Nghĩ rồi nó đưa ánh mắt từ từ qua phía hắn rồi nói thật nhỏ đủ cho hắn nghe thấy :
-Xin lỗi!!!vì tôi ko biết mà.Tha lỗi cho tôi đi.
Nói thì nói thế thôi chứ trong đầu nàng có ý định hết cả rồi đấy.Một phần cũng thấy hắn đáng thương cơ mà phần nhiều là có mục đích 🙂
Hắn cảm thấy nó không giống những cô gái mà hắn từng tiếp xúc.Nhiều lúc lì lợm thật nhưng cũng đáng yêu vô cùng.Chẳng qua nó nghĩ gì nói nấy mà thôi.Lúc mới quen hắn cực kì ghét nó nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi.
Hắn quay mặt lại nhìn nó rồi nói:
-Thôi bỏ qua đi.Cậu cũng ko cố ý mà.
Nó cười lộ răng khểnh trông dễ thương thật.Hắn cứ nhìn nó mãi làm nó ngại vô cùng chỉ muốn bốc hơi khỏi đây ngay lập tức.Nó cúi mặt rồi lại ngước mặt lên gặp ánh mắt của hắn lại cúi gằm mặt xuống.
Tính nó vốn hiếu kì.Thực sự ko muốn nhiều chuyện nhưng chuyện này quá khó hiểu ko thể ko hỏi được.Nó quay sang hướng khác rồi nói:
-Thế Anh này…
Hắn ngạc nhiên vì lần đầu tiên nó gọi tên hắn với cái giọng tử tế thế này.Hắn hỏi lại:
-Cậu gọi tôi à.Nghe có vẻ khó khăn quá cơ.Lần đầu tiên thì phải?
Nó thở dài rồi nói:
-Có mỗi tôi cậu ko gọi cậu thì gọi ma à ?Lúc trước tôi ghét cậu lắm lắm luôn.Nhưng giờ đỡ nhiều rồi,giờ chỉ muốn giết cậu thôi.Hihi.
Hắn nghiến răng ken két.Hỏi lại:
-Thật là muốn giết chứ?
Nó cười nhe răng trả lời:
-Không.Mà này tên ban nãy cậu quen à?
Hắn đưa tay lên trán kiểu suy nghĩ rồi hỏi lại.
-Tên nào???À thằng ban nãy á.Không quen.
Nó chớp chớp mắt hỏi lại:
-Thế à tôi tưởng cậu quen hắn chứ.
Hắn nhìn nó rồi nói :
-Chỉ là đua xe cùng vài 3 lần nên nó nhớ mặt thôi.Mà có chuyện gì à?
-Không tôi hỏi thế thôi.
Nó nhìn xung quanh trời đã tối đen như mực nó hét lên:
-Thôi chết!!!Trời tối om rồi.Cậu có thể đưa tôi ra khỏi đây ko?
Hắn trợn tròn mắt,ngạc nhiên hỏi lại:
-Gì?Cậu sợ tên ban nãy bắt cóc cậu đi à?
Nó đưa tay khua khua qua lại.Cổ lắc lên tục rồi nói:
-Không phải thế.Tại tôi…..nó ấp úng
Hắn trau may hỏi lại:
-Vậy tại cái gì?
Nó cúi mặt lí nhí nói:
-Tại tôi ko biết đường.Tôi lạc vào đây nên ko biết đường về.Phiền cậu…
Nó chưa kịp nói hết câu đã được nhận tràng cười vô cùng thích thú của hắn làm nó ngượng chín mặt.Nó ngước khuôn mặt đang đỏ ửng vì giận lên hỏi lại:
-Đáng cười lắm à???
Thấy thái độ của nó cũng tội nghiệp thật.Hắn cố gắng lắm mới nhịn được cười lấy lại vẻ nghiêm túc hắn nói :
-À không chỉ hơi buồn cười một tẹo thôi.Mà tôi hỏi này cậu ko biết đường thật đấy à.Mà sao cậu vào được đây hay vậy?
Nó cảm thấy khó chịu vô cùng.Nó nói với giọng gắt gỏng:
-Cậu hỏi cứ như hỏi cung ấy.Hỏi lia lịa thế ai mà trả lời cho nổi.Thế cậu có đưa tôi ra khỏi đây ko thì bảo?
Hắn giành lấy chiếc xe rồi hất mặt ra sau ra hiệu cho nó ngồi lên xe rồi nói:
-Lên mau!!!
Nó ko nói gì lẳng lặng ngồi lên xe để hắn chở.Cả đoạn đường dài hắn và nó không hề nói với nhau câu nào.Đi một đoạn đã ra tới đường lớn.Nó mừng rỡ hét lên:
-Yehhh.Được về nhà với mẹ rồi…
Hắn ngồi đằng trước ko nhịn được cười.Chưa bao giờ hắn thấy đứa con gái nào “trẩu” như nó.
Đi được một đoạn khá xa.Nó chợt nhận ra đường này ko phải đường đi về nhà nó.Nó vội giật thật mạnh áo hắn rồi nói :
-Này cậu đưa tôi đi đâu vậy.Tôi muốn về nhà.
Hắn bóp thắng thật nhanh làm người nó ngã ngay vào lưng hắn.Nó vội lấy tay đẩy lưng hắn ra rồi trở lại tư thế ngồi ban đầu.Người run lên mặt thì đỏ như gấc.*Chỉ ngại*
-Cậu có nói nhà cậu ở đường nào đâu mà tôi biết được_hắn cáu lên
Nó xị mặt rồi nói :
-Đưa tôi qua đường Lý Thường Kiệt đi.
Hắn quát:
-Thế sao ko nói sớm.Làm mất công đi qua đây.Biết mỏi chân ko.
Thế là hắn quay xe ngược lại.Đi được một đoạn thư bỗng dưng có một chiếc ô tô khá sang trọng bám theo sau xe hắn.Một người trong xe thò đầu ra khỏi cửa xe hét lớn:
-Thế Anh.Dừng xe lại ngay.
Hắn và nó cùng quay đầu lại.Hắn nhìn thật kĩ người đàn ông đó rồi nhanh như cắt hắn cắm đầu cắm cổ đạp xe chạy thật nhanh với hy vọng mong manh sẽ thoát kịp ông ta.
Nhưng cuộc đời thật éo le quá mà.Xe đạp làm sao chạy nhanh hơn ô tô được cơ chứ.Xin chia buồn với bạn nam nhé.Chiếc xe ô tô sang chảnh đã hạ cánh an toàn trước chiếc xe đạp bé nhỏ của hắn.Chặn đường làm cho hắn ko thể đi tiếp phải dừng lại.
Hắn như người mất hồn.Cứ im lặng đứng nhìn thẳng về phía trước ko nói một lời nào.Người đàn ông mặc bộ đồ vet màu đen.Với phong thái vô cùng lịch lãm.Bước ra sau là một anh chàng với khuôn mặt điển trai. Anh ta mặc một chiếc quần bò rách và một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng lại toát lên sự sang trọng kì lạ.Không ai khác ngoài Tuấn Anh lãng tử nhà ta.
Ông ta lại gần.Hắn nhìn thẳng vào ông và nói:
-Con đã nói rồi chuyện đó con ko đồng ý.Nếu bố cứ ép con thì con sẽ ko quay về nhà nữa đâu.
Ông trừng mắt lên tát vào mặt hắn và nói :
-Mày nói gì?Thằng bất hiếu.Vì một đứa con gái mà mày bỏ nhà đi à.Có giỏi thì đi luôn đi.Tao ko có đứa con như mày.
Cách mà hắn và ông ta nói truyện nghe ko giống bố con cho lắm.Nó biết nếu mình xía vào chuyện này thì ko hay cho lắm.Với chả nghe cũng chả hiểu mô tê gì nên cách tốt nhất ngay bây giờ là im lặng.Tuấn Anh thì ko như nó vì đây là bố và em trai cậu ta mà.Cậu liền chạy ra nói đỡ cho hắn :
-Bố bớt giận.Bin nó còn nông nổi chưa hiểu chuyện,bố đừng đánh em.
Rồi cậu quay sang hắn :
-Bin theo anh và bố đến bệnh viện đi bệnh tình bác Nam rất nguy cấp.
Nó thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ đứng đó im lặng mà nhìn.
Hắn lúc này mới bắt đầu lấy lại bình tỉnh hắn nhìn cậu rồi hỏi lại:
-Anh nói sao.Bác Nam bị làm sao?
Cậu nói giọng vô cùng hấp tấp:
-Không có nhiều thời gian nữa đâu.Đến đấy anh sẽ nói cho em sau.Giờ thì lên xe cùng đi.
Hắn quay sang nó rồi quay lại phía Tuấn Anh nói :
-Còn Quỳnh Giao.Phiền anh đưa cậu ta về giúp.
Quỳnh Giao sau khi nghe hắn nói vội khua tay rồi nói:
-Không sao đừng lo cho tôi.Tôi tự về được mà.Ko cần đâu.
Tuấn Anh quay sang hắn và nói:
-Để anh đưa Giao về giúp cho em yên tâm.Em mau vào bệnh viện đi bác ấy rất muốn gặp em.
Hắn nhìn hắn vẻ yên tâm rồi quay sang nó :
-Ừ thôi em đi.
Tôi đi đây nhớ để Tuấn Anh đưa về nhé.
-Ừ thôi đi đi.Đưa Giao về rồi anh đến đó sau.
Hắn hấp tấp bước lên xe ôtô cùng ông chiếc xe lao đi với vận tốc khá nhanh.Làm cho cô nàng đứng như trời trồng ko kịp nói gì thêm.
Nó đứng im như người mất hồn.Tuấn Anh vội lay người nó rồi nói với chất giọng chững chạc.
-Giao anh đưa em về nhé.Sao đứng như người mất hồn vậy?
Sau khi nghe cậu gọi nó giật mình.Vội trả lời.
-E.m ko sao.Anh đưa em ra đường Lý Thường Kiệt với ạ.Tại em mới chuyển đến ko quen đường nên bị lạc.
Cậu nhìn nó cười hiền rồi nói :
-Lúc bố anh đưa đi nên anh ko mang xe theo.Anh mượn xe hộ tống em về nhé.
Nó ngại ngùng trả lời :
-Vâng.
Cả đoạn đường dài mà cả hai ko nói với nhau câu nào chỉ về “Đằng trai” ngại mà “Đằng gái” thì cũng ngại.
Đã tới đường Lý Thường Kiệt nàng ta bẽn lẽn nói thật nhỏ :
-Dừng ở đây được rồi.Cảm ơn anh đã đưa em về.Anh lấy xe em về đi mai mang lên cũng được.
Cậu dừng xe bước xuống xe gãi gãi đầu ngại ngùng nói :
-Thôi ko cần đâu để anh kêu chú anh đến chở cũng được mà.Em cứ về đi.
Nó thẹn thùng ko biết nói gì ngoài hai từ cảm ơn.Rồi lấy xe đi thẳng. bởi vì nó biết nơi này ko nên ở lại lâu nếu ko muốn mất mạng.
[…]
Két…….
Nó dừng trước căn nhà có hàng bông giấy màu cam.Nheo một mắt nhìn vào bên trong xem động tĩnh rồi thò tay vào ô cửa bé tẹo nơi có cái chốt nhưng cửa ko hề khóa.Nó mở cổng ra khe khe bước vào nhà cố gắng ko tạo ra tiếng động quá lớn.Đi vòng ra phía sau…..
-Giao con mới đi đâu về hả.Biết mấy giờ rồi ko?