Đồ Hâm, Nghe Lời Anh Được Không?

Chương 22


Đọc truyện Đồ Hâm, Nghe Lời Anh Được Không? – Chương 22

Khoảng đâu đó 3 ngày sau, một người con gái với bóng lưng trần đang chửi rủa người khác

– Đúng là bọn vô dụng, có chút chuyện nhỏ làm cũng không xong – dáng vẻ giận dữ độc ác

Hắn cứ ở trong bệnh viện

– Alo, chuẩn bị cho t loại thuốc mê mạnh và liều thuốc xuân dược – cô ả đang điện cho ai đó

Trong bệnh viện,

Bọn nó đang ngồi gọt trái cây, vết thương của nó cũng đã gần lành khoảng 1 tuần nữa là có thể ra viện, công sức chính là nhờ cái độ dày mặt của hắn, ngày nào cũng vào chăm sóc nó mặc cho nó có bơ có mắng có chửi hắn vẫn một mực bên cạnh nó. Riêng nó cũng đã nguôi giận phần nào, nhưng nó vẫn còn rất lo lắng, sao đột nhiên không còn nghe thông tin gì về Ngọc nữa??

Bọn nó nói chuyện đến khi một điều dưỡng bước vào, đeo khẩu trang, cô nhìn quan sát cảm thấy khả nghi lắm, cô cho là mình quá đa nghi nhưng vẫn thủ thì tốt hơn. Vẫn đứng đó nhìn cho đến khi người đó tiêm thuốc truyền nước cho nó xong đi ra ngoài.

– Tao cảm thấy tên vừa rồi có chút gì đó bất thường – cô nói vs nó và nhỏ

– Em cũng có cảm giác như chị Hanny á – nhỏ lên tiếng

– Thôi hai người đa nghi quá rồi đó, tao cảm thấy hơi buồn ngủ, hay hai đứa bây về đi, rồi chiều lại vào chơi với tao – nó nói rồi năm xuống


Cô với nhỏ nhún vai rồi nhìn nhau tỏ vẻ “bó tay”, đắp mền lại cho nó rồi dọn phòng sau đó ra về. Sau khi hai cô rời đi, nó cũng chìm dần vào giấc ngủ, bỗng cánh cửa phòng bệnh mở ra.. Nó cố mở mắt nhưng chỉ thấy mờ mờ hai bóng đen mặc đồ điều dưỡng đang kéo nó dậy nhưng sau đó thì chẳng còn thấy gì nữa.

Hắn đang đi về hướng phòng bệnh nó thì đột nhiên đụng trúng hai người điều dưỡng đang đẩy bệnh nhân, hắn cũng chả nổi nóng làm gì, hắn đang gấp đến gặp nó. Bước vào phòng sao ko thấy nó cảm thấy bất an, hắn lục tung phòng nhưng không thấy. Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hắn chạy xuống cửa bệnh viện, hai tên điều dưỡng khi nãy đang vác một bệnh nhân lên chiếc xe, nhưng hắn đã trễ chiếc xe đó đã chạy mất.

Hắn lấy đt ra điện cho cậu

– Thanh bị mất tích rồi – hắn

– Mày qua nhà Hanny đi, bọn tao đang ở bên đây hết này – cậu nói xong đầu dây bên kia đã cup

Bên phía nhà Hanny, cậu cô anh nhỏ đang ngồi xung quanh chiếc máy tính, những ngón tay điêu luyện của cô trên bàn phím. Chuyện là như này, trc khi đi về cô cảm thấy khá là bất an nên đã gắn chip định vị vào người nó để đề phòng bất trách, ai ngờ sự lo lắng là không có thừa

– Hên là chị Hanny có gắn GPS vào người chị Jin chứ không thôi thì chúng ta mệt chết mất rồi – nhỏ đứng bên cạnh anh nói

– Sao anh có linh cảm chuyện này và chuyện lần trước là cùng một người làm đấy – anh nhìn nhỏ rồi cả hai cùng gật đầu

– Chuyện hôm trước hai người đã điều tra ra là ai chưa? – cậu chợt giật mình nhớ ra

– Đúng như suy đoán của mày không ai khác chính là Như Ngọc – anh quay sang nhìn cậu

– RẦM.. RA RỒI – cô hét lên làm ai cũng giật mình đúng lúc hắn vừa đến

– Chuyện gì?? – hắn với vẻ mặt rất căng

– Trên đường đi tao sẽ nói với mày. Giờ chúng ta đi cứu nó – cả bọn cùng chạy ra mỗi người một chiếc xe phóng như tên lửa

Tại một căn nhà hoang, phía trên tầng có ánh đèn mờ mờ, trong đó có hai cô gái xinh đẹp, một người thì nằm dưới đất tay chân thì bị trói, người còn lại thì vô cùng quyến rũ ngồi trên ghế nhìn cô gái dưới đất như muốn ăn tươi nuốt sống, xung quanh toàn là những tên hung bạo to xác

– Cởi bịt mắt cho cô ta – Ngọc ra lệnh cho bọn đàn em

– Thì ra là mày – nó vẫn lạnh tanh giọng nói rợn người

– Mày có biết tại sao tao lại bắt mày không? – Ngọc bước tới ngồi xuống trước mặt nó


– Tại sao tao cần phải biết – nó chẳng thèm nhìn ả

– Mày phải biết bởi vì mày, tất cả là tại mày nên anh Kin mới bỏ tao, mọi thứ của tao đều bị mày lấy cả – Ngọc như ả điên hét lên – Tao phải giết mày con đ*, không có mày anh Kin sẽ quay về bên tao, tiền bạc của anh ấy sẽ là của tao.. HAHAHAMUAHHA – giọng cười thật ghê rợn

– Mày.. Dù tao có chết anh ấy cũng không thể nào yêu một đứa con gái thối tha như mày – nó liếc ghê tởm cho Ngọc

CHÁT..

– Treo nó lên cho tao – Ngọc quay lại chiếc ghế

Sau khi treo nó lên, hàng trăm âm thanh ghê gợn phát lên, tiếng roi quất vào người làm bầm máu hết cả da

– Mày tưởng nhiêu đây mà có thể giết chết tao sao – nó cười khinh

– Được lắm tao sẽ cho mày sống không bằng chết – Ngọc tức giận nắm tay thành quyền – Đưa nó vào phòng kia cho nó uống thứ đó cho tao mau lên

Bên phía bọn hắn, đã đến nên bọn hắn chẳng đem theo người, quan sát tình hình bọn này chỉ thuộc hàng tép riu, đúng như lời nói chỉ trong vòng 10 phút 30 tên nằm xuống dưới tài bắn súng của hắn và cậu, ném phi tiêu của nhỏ, kiếm đạo của cô, và cả súng laze của anh.. Cả bọn cùng lên tầng

– Thì ra là cô bọn tôi đoán không sai mà – anh nhìn thấy Ngọc đang chuẩn bị đi xuống

– Sao các anh lại ở đây?? – Ngọc lo sợ không ngờ bọn đàn em ả mướn lại…


– Ở đây để đủ nhìn rõ bộ mặt thật của cô – nhỏ chỉ vào mặt cô ta

– IM HẾT.. JIN ĐANG Ở ĐÂU?? – hắn quát to với cái ám khí như muốn giết người

– Tại sao anh lại hỏi về cô ta? – Ngọc giả vờ ngã xuống đất khóc

– JIN ĐANG Ở ĐÂU?? TRẢ LỜI MAU LÊN – hắn bước tới năm cổ áo dí súng vào đầu Ngọc tới đây cũng đã đủ biết nó quan trọng với hắn như thế nào

– Bình tĩnh lại đi Kin mày làm vậy cô ta không nói đâu – cậu bước tới nắm lấy vai thằng bạn mình

Hắn thật sự đang rất muốn giết chết con ả đàn bà trước mặt, sau khi nghe anh kể lại sự việc, hắn không ngờ hắn lại từng yêu một con người ghê tởm như vậy. Cũng tại hắn nên người con gái hắn yêu đã bị thương, tất cả là tại hắn..

Trên khuôn mặt Ngọc, hai dòng lệ tuôn xuống, thì ra cô luôn tự ảo tưởng rằng hắn vẫn còn tình cảm với cô nhưng không phải, nó đã chiếm đi vị trị đó và bây giờ hắn cũng chính là người đã khẳng định ví trí của nó trong lòng hắn. Ngọc cảm thấy đau lắm, cô ta chỉ về phòng chứa nơi có nó ở đó.

– Bọn mày giải cô ta về bang.. xử lý sau – hắn quay lại nói với cậu rồi bươc đến căn phòng có nó

Hắn tự nhủ sau này sẽ không bao giờ làm nó buồn, không bao giờ làm nó đau nữa, sẽ không cho ai đụng đến dù chỉ một sợi tóc. Hắn sẽ yêu thương nó nhiều hơn. Hắn xin lỗi.

Nhưng khi mở cánh cửa hắn………….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.