Bạn đang đọc Đồ Điên – Chương 114.2
Đúng lúc đó Kai xồng xộc tiến vào .
Nó bất ngờ
– Zen..em không sao chứ?
– Em ổn..nhưng sao anh biết em ở đây?
– Là tôi điện cho anh ta. – hắn cất lời
~ Một lát sau ~
Nó tựa đầu vào tấm kính cửa xe.
– Em ổn chứ? Mệt ở đâu à?
– Em không sao, nhưng kì lạ lắm. Line cô ta đã cố tình dụ em tới đó..cô ta..
Đầu nó bỗng nhiên đau dữ dội..
Kai lo lắng..
– Em không cần phải kể cho anh ngay lúc này đâu..nghỉ ngơi chút đi.
Nó tựa đầu vào tấm kính cửa xe thiếp đi.
~ 3 ngày sau ~
3 ngày rồi nó suy sụp nằm bẹp giường ở nhà.
Kể từ ngày đó nó gặp ác mộng liên miên..
Nó mệt mỏi..
Kai bước tới bên giường nó.
Nó cố bò dậy , vớ lấy cặp sách :
– Kai mấy giờ rồi?
– Em định đi đâu?
– Em muốn đi học..3 ngày rồi em chưa tới trường, em muốn tới đó..
– Em nói cái gì vậy? Em không thấy mình đang rất mệt sao? Em tới đó làm gì? Nghỉ ngơi đi.
Nó quá mệt để có thể tới trường..
Nhưng nó cố ..nó cố đến đó để có thể hy vọng tìm được điều gì đó chăng?
Hay phải chăng nó muốn tìm lại được nụ cười vốn đã mất từ lâu.
– Xin lỗi Kai, nhưng thật sự em muốn tới trường..
Kai đáp lại giọng lo lắng :
– Không được..ở nhà thôi..nếu em đi thì anh sẽ đến cùng em, anh sẽ ở lại lớp cùng em cho tới khi nào tan học..
Nó không quan tâm mà cứ lết dần lết dần ra khỏi cửa..
~ Một lát ~
Kai đưa nó tới trường..
Nó vẫn mệt mỏi gục đầu vào cửa kính..
Kai đưa tay lên trán thì hốt hoảng :
– Sốt cao quá rồi, không được..
Nói rồi, anh định lái xe ra về thì bỗng nhiên, nó tỉnh giấc, nó vội vã ngăn Kai lại và bước ra khỏi đó.
– Zen..nghe anh đi..em đang sốt đấy..quay lại đi..
Nó không nghe thấy, thậm chí mắt nó cũng mờ dần, từng bước chân cũng cứ thế mà lảo đảo..
Nó không muốn ngủ, nó không muốn cứ thế mà chìm vào những ác mộng không lối dừng..
Nhưng có lẽ..nó không bám trụ được nữa rồi, nó ngất lịm đi.
Bỗng nhiên, một cánh tay đỡ lấy nó..
Không phải là Kai nhất định không phải là anh ấy..
Là người khác..người mà nó bắt chấp cả tính mạng liều mình tới đây..