Đọc truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 318: Kẻ Này Đúng Là Không Coi Ai Ra Gì!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Vân Phá Tiêu: “Xen vào việc của người khác sao, muốn cùng chết với hai lão già này à?”
“Cậu… Cậu nói cái gì?”
Ngay cả người có thân phận như Vân Phá Tiêu cũng phải sửng sốt.
Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại trả lời mình như thế.
“Cậu!”
Một ngọn lửa giận ngút trời trong nháy mắt tràn ngập hai mắt của Vân Phá Tiêu: “Được, được lắm, được lắm!”
“Diệp Bắc Minh, cậu dám không coi quy định của đại hội võ đạo ra gì, một mình cướp đoạt vị trí của quốc gia khác, còn làm trọng tài bị thương!”
“Tội không thể tha thứ!”
“Người đâu, bắt tên này lại cho tôi, phế bỏ tu vi của cậu ta, nhốt trong núi Nhật Nguyệt!”
“Rõ!”
Ba mươi bóng người khủng bố xuất hiện.
Bọn họ mặc trang phục giống nhau, xếp hàng chỉnh tề, không ngờ đều là cảnh giới Võ Tôn từ sơ kỳ đến trung kỳ.
“Trời!”
Võ giả ở đây nhìn thấy ba mươi người này đều tê dại cả da đầu, hít một hơi lạnh.
Đây là đội chấp pháp thủ hộ của Long quốc!
Có bọn họ tọa trấn Long quốc, võ giả của những quốc gia khác mới không dám tới xâm phạm.
Ba mươi người thủ hộ của đội chấp pháp lao lên, ánh mắt của mỗi người đều lạnh như băng.
Miyako Aiko suýt nữa cười ra tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Haha, ngu xuẩn! Đắc tội gia tộc người thủ hộ của Long quốc, chắc chắn anh sẽ phải chết!”
“Người Long quốc cũng quá ngu xuẩn, chỉ biết nội chiến? Haha!”
Miyako Aiko cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, ngay cả Hàn Kim Long cũng phải thay đổi sắc mặt: “Xong rồi, xong rồi…”
Diệp Cấm Thành không ngừng thở dài: “Cậu ấy… Cậu ấy… Ôi trời, sao cậu ấy không biết kiềm chế tính tình một chút chứ?”
Hàn Nguyệt và Diệp Như Ca cũng mặt xám như tro tàn.
Đắc tội đội chấp pháp thủ hộ, còn sống như thế nào nữa?
Cho dù Long Chủ ở đây cũng không có cách nào! Tô Mạc Già biến sắc, bấm một dãy số điện thoại, lo lắng dậm chân: “Sư phụ, bắt máy đi, bắt máy đi mà!”
Khuôn mặt tươi cười của Ngụy Yên Nhiên cũng trắng bệch.
Cô ta siết chặt mười ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Trong đôi mắt vẩn đục của ba lão giả ba thế gia ở Long Đô – nhà họ Tần, nhà họ Hoa, nhà họ Phó hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Giọng nói trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, cậu tính sao?”
Diệp Bắc Minh có chút điên cuồng: “Haha, sợ cái gì chứ?”
“Bọn họ dám ra tay, tôi sẽ giết hết toàn bộ!”
“Hôm nay, tôi muốn giết sạch toàn bộ những kẻ dối trá ở đây, giết đến mức long trời lở đất!”
Đột nhiên.
Một giọng nói già nua truyền đến: “Được rồi, dừng ở đây đi”.
Ba người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu đều kinh ngạc!
Những võ giả khác cũng đều quay đầu lại.
Phong Cửu U!
Võ lâm minh chủ tiền nhiệm!
Đồng tử của ba người co rút lại.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau.
Phong Cửu U đã mở miệng, những người khác còn dám lằng nhằng nữa sao?
Chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, phun ra một chữ: “Vâng!”
Ba mươi người thủ hộ của đội chấp pháp xoay người rời đi.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Nhưng vẫn có một số người rất vọng.
Cô gái sau lưng Phong Cửu U khó hiểu: “Sư phụ, người nói chuyện giúp anh ấy làm gì?”
Ánh mắt của Phong Cửu U rất thâm thúy: “Long quốc vất vả lắm mới có một thiên tài trẻ tuổi, không thể để cậu ấy chết non như vậy được”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, duỗi eo một cái.
Lại ngáp một cái.
Vô cùng lười nhác!
Vèo!
Không ít lão tiền bối giới võ đạo đều nhướng mày: “Kẻ này đúng là không coi ai ra gì!”
“Cậu ấy tỏ ra lười nhác như thế, đúng là khiến Phong minh chủ khó xử!”
Cô gái kia cả giận nói: “Sư phụ, người xem anh ta có thái độ gì thế kia? Không ngờ còn không không nói một tiếng cảm ơn!”
Phong Cửu U nhíu mày.
Có chút thất vọng rồi!
Thiên phú tu võ là một chuyện, ngông cuồng thì ngông cuồng, chẳng lẽ ngay cả đạo lý làm người cơ bản nhất cũng không hiểu sao?
Không ngờ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Bắc Minh đã làm ra làm hành động khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
Vèo!
Anh bước ra từng bước một, không ngờ lại đứng trên đài võ đạo chính giữa hội trường võ đạo.
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn Diệp Bắc Minh trên sân.
“Cậu ấy muốn làm gì?”
“Không biết nữa!”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Ngay cả Lâm Thương Hải cũng ngây ra: “Lăng Phong, thiếu chủ muốn làm gì thế?”
Ánh mắt của Vạn Lăng Phong lóe lên, suy nghĩ một lát mới hít một hơi lạnh: “Lấy thái độ làm người của chủ nhân, chẳng lẽ cậu ấy…”
Cùng lúc đó.
Diệp Bắc Minh chậm rãi mở miệng nói: “Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu”.
“Mấy người có dám lên sân võ đạo đánh một trận với Diệp Bắc Minh tôi không?”
Khóe miệng Vạn Lăng Phong run rẩy: “Quả nhiên…”
Giây tiếp theo.
Thế giới im lặng!
Tĩnh mịch!
Hoàn toàn tĩnh mịch!
Đầu óc của hơn trăm nghìn võ giả ở đây đều trống rỗng.
Hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi!
Suốt một phút đồng hồ, cả đại hội võ đạo đều không phát ra chút âm thanh nào.
Đừng nói là đám võ giả này, ngay cả ba người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu đều chấn động.
Đột nhiên quên phản ứng!
Vân Phá Tiêu không thể nhịn được nữa, cả giận nói: “Diệp Bắc Minh, cậu nói cái gì?”
Điều này khiến người ta rất nhục nhã!
Mí mắt của Khương Thất Huyền nhảy mạnh, hét to nói: “Diệp Bắc Minh, trên đài võ đạo, lời nói ra đều như bát nước đổ đi, cậu có biết đây là điều không thể thay đổi không?”
Lửa giận tận trời!
Bùi Thiên Nhận điên cuồng cười: “Haha, Phong minh chủ, ông đã nhìn thấy chưa?”
“Haiz”.
Phong Cửu U thở dài một tiếng.
Đối với võ giả mà nói, sân võ đạo chính là tất cả.
Chỉ cần đi lên đài võ đạo, bắt đầu khiêu chiến.
Hoặc là không đồng ý, nhận thua.
Nếu như dám lên đài đánh một trận, nếu chết trận, pháp luật cũng không thể xử lý hung thủ giết người.
“Ầm!”
Bùi Thiên Nhận nhe răng cười một tiếng, nhảy lên trên đài võ đạo, phát ra một tiếng nổ tung.
“Bùi Thiên Nhận, nhận khiêu chiến!”
Ầm!
“Khương Thất Huyền, nhận khiêu chiến!”
Ầm!
“Vân Phá Thiên, nhận khiêu chiến!”
Ba bóng người đứng trên đài võ đạo giống như ba ngọn núi lớn.
Chèn ép khiến người ta không thở nổi.
Tuy Bùi Thiên Nhận bị thương, gãy xương sườn.
Nhưng oán hận với Diệp Bắc Minh cũng đủ để ông ta chống đỡ khiêu chiến.
Càng đừng nói đến còn có hai Võ Tôn hậu kỳ nữa đứng ở trên đài võ đạo.
Ba người bắt tay có thể dễ dàng giết được Diệp Bắc Minh!
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Bắc Minh, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh..