Đọc truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 316: Đại Hội Võ Đạo
Toàn thân mọi người run lên!
Những võ giả khủng bố bình thường khó gặp, hôm nay lại đến đông đủ.
Có võ giả kinh ngạc: “Lục Lâm Thiên của nhà họ Lục, chẳng phải giới võ đạo lan truyền tin ông ta bị phế rồi sao? Sao bỗng nhiên lại không sao!”
Một võ giả khác nén thấp giọng nói: “Theo thông tin của tôi”.
“Nghe nói có một thần y trẻ đi vào nhà họ Lục, sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm chữa khỏi cho Lục Lâm Thiên!”
“Cái gì?”
Võ giả xung quanh đều kinh ngạc.
“Suýt!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm!”
“Vãi, là loại châm pháp mà theo truyền thuyết, chỉ cần còn một hơi thở, thì có thể cướp người về từ tay Diêm Vương phải không?”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm xuất hiện rồi?”
Một loạt võ giả gần đó đều mở to con mắt.
Quay sang nhìn nhau.
…
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến.
Lâm Thương Hải và Vạn Lăng Phong đi theo phía sau, còn dẫn theo một đoàn trưởng lão của hiệp hội võ đạo Giang Nam.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có cảm giác ngọa hổ tàng long chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cảm nhận được rồi, ít nhất có mười mấy khí tức có thể uy hiếp tôi”.
“Nhưng, cũng chỉ là uy hiếp thôi”.
Nếu những võ giả đó nghe được lời này, chắc chắn sẽ chấn kinh đến chết!
Mẹ kiếp!
Ở đây có một trăm mấy chục ngàn võ giả.
Gần như tất cả võ giả hàng đầu của Á Châu đều đến.
Mới chỉ có mười mấy khí tức có thể uy hiếp cậu?
Chỉ là uy hiếp?
Cậu muốn nghịch thiên hả?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nếu để tôi giúp, cậu bùng phát toàn bộ thực lực, không ai có thể uy hiếp cậu”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, anh không lo lắng có nguy hiểm.
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh còn phát hiện một vài gương mặt quen thuộc.
Hai bố con Lục Lâm Thiên và Lục Khi Sương thì không cần nói.
Ở gần bọn họ, còn có một vài võ giả cũng cường mạnh như Lục Lâm Thiên.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, đó đều là võ giả của gia tộc ẩn thế khác.
Đám người Khương Sơn Hà và Khương Hàn Nguyệt cũng ở trong đám đông, có lẽ là nhà họ Khương cổ võ.
Ở bên khác.
Thế gia của Long Đô sớm đã ngồi vào vị trí.
Đám người nhà họ Tần, nhà họ Hoa, nhà họ Diệp, nhà họ Phó.
Diệp Cấm Thành dẫn theo cháu gái Diệp Như Ca.
Còn có nhà họ Hàn của Trung Hải.
Hai ông cháu Hàn Kim Long, Hàn Nguyệt.
Tô Mạc Già cũng có mặt trong đám đông, ngồi cùng một khu vực với thế gia của Trung Hải.
Cô ta vẫy tay với Diệp Bắc Minh từ xa: “Tiểu sư bá!”
Đều là người quen.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Ngụy Yên Nhiên?”
Ngụy Yên Nhiên dẫn đầu, thay mặt cho nhà họ Ngụy ngồi vị trí gia chủ.
Ngụy Yên Nhiên lập tức phát hiện ra Diệp Bắc Minh, chậm rãi đứng lên, ánh mắt rất phức tạp.
Diệp Bắc Minh cười và gật đầu với cô ta.
“Phù!”
Đám người nhà họ Ngụy thở nhẹ nhõm, suýt nữa suy sụp.
“Tốt quá, Diệp Bắc Minh không có ý tiếp tục đối phó nhà họ Ngụy chúng ta”.
“Xem ra gia chủ đúng là người phụ nữ của anh ta!”
Một vài người có cương vị cao nhà họ Ngụy được một phen sợ hãi.
Họ vốn là người của chi khác, bây giờ lắc mình một cái, biến thành người có cương vị cao nhà họ Ngụy.
Ngụy Yên Nhiên cười khổ không thôi, cô ta và Diệp Bắc Minh đâu có quan hệ nam nữ gì?
Những người này chỉ nghĩ lung tung!
Một cô gái trong đám đông kích động: “Sư phụ, anh ta đến rồi!”
Tối hôm đó, cảnh tượng Diệp Bắc Minh đánh chết Khương Sơn Điêu vẫn còn như hiện ngay trước mắt!
Phong Cửu U nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
“Diệp Bắc Minh đến rồi!”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?”
“Trẻ quá, những lời đồn về cậu ta đều là thật sao?”
Rất nhiều võ giả chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, đều hiếu kỳ nhìn qua.
Có người chấn kinh!
Có người nghi hoặc!
Có người nổi hứng thú!
Có người nổi sát ý băng lạnh!
Một tháng gần đây, cả Á Châu gần như ngày nào cũng có thể nghe được cái tên của Diệp Bắc Minh.
Có người thấp giọng nói: “Nghe nói mấy ngày trước, anh ta còn đến Âu Châu một chuyến, không biết có thật không…”
…
Lâm Thương Hải lên tiếng: “Thiếu chủ, chúng ta mau vào ngồi đi”.
“Chủ nhân, vào ngồi trước rồi tính”.
Vạn Lăng Phong cũng gật đầu.
Ở đây có quá nhiều võ giả khủng bố.
Bởi vì Diệp Bắc Minh xuất hiện, cho nên rất nhiều người nhìn qua.
Áp lực của hai người rất lớn!
Diệp Bắc Minh tiện miệng đáp lại: “Được”.
“Thiếu chủ, hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam chúng ta ngồi bên này”.
Lâm Thương Hải chỉ vào một góc.
Ở gần cuối!
Gần như là ở bên rìa của hội trường võ đạo.
Hơn nữa cũng chỉ có băng ghế nhỏ bình thường.
So với ghế thái sư gỗ lim ở khu vực chính giữa, đúng là khác một trời một vực.
Vô cùng tồi tàn!
Diệp Bắc Minh quay người, đi về phía khu vực trung tâm hội trường: “Đi thôi, chúng ta đổi vị trí”.
“Cái gì?”
Lâm Thương Hải và Vạn Lăng Phong quay sang nhìn nhau.
Dẫn người vội vàng đi theo.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đi đến trung tâm của hội trường võ đạo.
Anh nhìn thấy một lá cờ tổ quốc của Đông Doanh ở vị trí hàng đầu tiên!
Bên cạnh đều là ghế thái sư gỗ lim cao cấp.
Người Đông Doanh tạm thời chưa đến, cho nên không có ai ngồi đó.
Phập!
Diệp Bắc Minh đập một chưởng qua, đánh nát vụn lá cờ của Đông Doanh.
“Chúng ta ngồi ở đây!”
Soạt!
Một trăm mấy chục ngàn võ giả có mặt đều nhìn qua, tất cả đều ngẩn người!
Trực tiếp cướp vị trí của người Đông Doanh?
Mẹ kiếp, anh ta cũng thật bá đạo quá!
Quá ngông cuồng!
Lục Lâm Thiên kinh hãi: “Cậu ta đang làm gì vậy?”
Lục Khi Sương cũng thộn người.
Hàn Kim Long giật mí mắt.
Hàn Nguyệt há hốc cái miệng nhỏ.
Diệp Cấm Thành cũng không ngờ.
Con mắt của Diệp Như Ca lóe lên.
Ánh mắt của đám người nhà họ Tần, nhà họ Hoa, nhà họ Phó đều nghiêm trọng.
Phong Cửu U mỉm cười: “Đúng là rất cá tính!”
Bỗng nhiên.
Giọng của một cô gái Đông Doanh vang lên: “Diệp Bắc Minh, anh đang làm gì vậy? Coi thường quy tắc của đại hội võ đạo phải không?”
“Đây là vị trí của đảo quốc Đông Doanh, anh cũng dám cướp?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Là ai cho phép người Đông Doanh tham dự đại hội võ đạo, đã hỏi tôi chưa?”
“Uy Hoàng cũng bị tôi giết rồi, cô là cái thá gì?”
“Cũng dám sủa trước mặt tôi?”
Một trăm mấy chục ngàn người cùng nín thở.
Cả hội trường đại hội võ đạo.
Yên lặng!.