Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 314: Rút Lui


Đọc truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 314: Rút Lui


Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: “Sao thế?”
Vẻ mặt Vạn Lăng Phong nghiêm trọng: “Gia tộc ẩn thế gửi cho cậu thiếp anh hùng, mời cậu tham gia đại hội võ đạo!”
Vạn Lăng Phong giải thích.

Đại hội Võ Đạo của Long Quốc có sức ảnh hưởng rất lớn.

Chỉ cần là người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu, gần như đều đến hết!
“Bảng xếp hạng tông sư Á Châu?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ở đâu?”
Trên danh sách những người phải chết của anh, còn có mấy người chưa chết!
Anh đang suy nghĩ.

Làm cách nào để toàn bộ những người trên danh sách phải chết đều biến mất!
Nếu thực sự giống như lời Vạn Lăng Phong nói, thì chẳng phải vừa đúng lúc sao.

Vạn Lăng Phong trả lời: “Ở tỉnh Bảo Đảo!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh giơ tay, bản danh sách những người phải chết xuất hiện trong lòng bàn tay.

Còn lại mười ba cái tên!
Anh giống như tử thần trở về từ địa ngục, nhìn mười ba cái tên này: “Nên kết thúc rồi!”
“Đại hội Võ Đạo, tiễn tất cả các người lên đường!”

Lúc này.

Trong một khu biệt thự tư nhân được canh phòng nghiêm ngặt ở tỉnh Bảo Đảo.

Mười ba võ giả trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu.


Cũng là mười ba người trên danh sách những người phải chết của Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều có mặt!
Sắc mặt của họ đều ngưng trọng.

Trước mặt là một đống tài liệu thông tin cá nhân của Diệp Bắc Minh.

Một cô gái Đông Doanh ngồi trên Tatami nói: “Các vị đều nhìn thấy rồi chứ?”
“Hai mươi ba trăm trước các vị ra tay với mẹ của Diệp Bắc Minh, anh ta nhất định sẽ giết chết các vị!”
“Diệp Bắc Minh này, đã rất vô pháp vô thiên rồi!”
“Anh ta dám giết hoàng đế của Đông Doanh tôi, cũng dám xông vào hoàng cung của Ưng Quốc!”
“Mức độ tàn bạo của anh ta, ngay cả quan chức Long Quốc cũng bao che cho anh ta!”
“Cái mạng của các vị chẳng là cái thá gì đối với anh ta!”
Ánh mắt của mười ba người sầm xuống.

Lóe lên ánh lạnh lùng!
Cô gái Đông Doanh giơ một bát rượu: “Tôi lấy danh nghĩa công chúa Đông Doanh”.

“Mời các vị liên thủ giết Diệp Bắc Minh!”
Lập tức có người gật đầu: “Tôi tham gia!”
“Tôi tham gia!”
“Tôi cũng tham gia…”
Đợi khi tất cả mọi người rời đi.

Cô gái Đông Doanh đi đến một bên, mở ra một bàn thờ.

Bài vị của Uy Hoàng Đông Doanh xuất hiện trước mặt!
Cô ta châm một nén hương: “Phụ hoàng, người yên tâm!”
“Chỉ cần Diệp Bắc Minh đến tỉnh Bảo Đảo, con nhất định đích thân giết hắn!”
Tiến vào phủ Diệp.

Không thấy bóng dáng của Hạ Nhược Tuyết.

Hôm qua hành hạ cả một đêm, anh còn cho rằng Hạ Nhược Tuyết đi nghỉ ngơi rồi chứ.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nhược Tuyết: “A lô, Nhược Tuyết”.

Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “Bắc Minh, sao thế?”
“Không sao, không thấy em ở nhà, anh…”
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Em vẫn ổn chứ?”
Lớp giấy dán cửa sổ giữa họ bị xuyên thủng, ngược lại có chút xa cách.

Không biết có phải ảo giác không?
Hạ Nhược Tuyết đầu bên kia điện thoại đỏ ửng mặt: “Em không sao, bây giờ đang ở công ty, chốc nữa nói chuyện sau nhé”.

“Khụ khụ, được”.

Tắt máy.

Bên cạnh.

Tôn Thiến che miệng cười thầm, đánh úp.


Véo một cái thật mạnh vào bên hông của Hạ Nhược Tuyết.

“A!”
Hạ Nhược Tuyết thét lên một tiếng: “Con bé đáng chết, cậu dám đánh lén tớ hả?”
Tôn Thiến cười nói: “Khì khì, tự ăn trái cấm, còn có mặt mũi nói tớ”.

Hạ Nhược Tuyết kinh sợ: “Cậu… cậu nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Tớ nói linh tinh?”
Tôn Thiến chống nạnh, bày dáng vẻ đã nhìn thấu tất cả từ lâu: “Tớ đã nói mà, lúc đến công ty, dáng đi của cậu đã có vấn đề rồi”.

“Còn cả thần thái, cử động, rõ ràng là một cô gái thoát xác biến thành đàn bà”.

Hạ Nhược Tuyết sợ giật mình: “Rõ ràng lắm hả?”
Tôn Thiến lắc đầu: “Cũng không phải quá rõ ràng”.

“Chỉ là thường ngày tớ lên mạng xem khá nhiều thông tin, cho nên hiểu rất rõ”.

Hạ Nhược Tuyết thở nhẹ nhõm, nếu bị người đó biết, Diệp Bắc Minh sẽ gặp rắc rối.

Bây giờ cô ấy cố ý xa cách Diệp Bắc Minh, là để chuẩn bị cho sau này rời bỏ.

“Này!”
Tôn Thiến đột nhiên gọi một tiếng, làm Hạ Nhược Tuyết giật mình.

“Con bé đáng chết, cậu làm gì thế hả?”
“Hi hi, làm gì? Đương nhiên là tớ phải hỏi cậu, có cảm giác thế nào?”
Tôn Thiến cười xấu xa lao đến, tóm lung tung trên người Hạ Nhược Tuyết.

“A!”
Hạ Nhược Tuyết kêu la liên hồi.

Hai cô gái đùa nhau một trận, thở hổn hển, mặt đỏ bừng mới dừng tay.

Tôn Thiến nén thấp giọng: “Nhược Tuyết, rốt cuộc có cảm giác thế nào hả?”
Tuy Tôn Thiến được gọi là lão làng, không có gì là chưa từng thử.

Nhưng nói cho cùng, ngay cả bạn trai cũng không có.


Rất nhiều kiến thức chỉ là lý thuyết suông!
Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng mặt: “Con bé đáng chết, nếu cậu muốn biết thì tự tìm bạn trai đi”.

Tôn Thiến ưỡn bộ ngực kiêu hãnh: “Tớ không tìm đấy!”
“Chị đây muốn độc thân cả đời, đừng có ai mơ tưởng có được tớ!”
“Cho đám đàn ông thối thèm muốn chết!”
Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng, hơi thất vọng.

Chậm rãi đi đến bên cửa sổ, hai tay chống cằm.

Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Tuyết Minh ở nơi phồn hoa nhất của thành phố Giang Nam, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Giang Nam.

“Sao thế?”
Tôn Thiến đi đến, thấy hơi kỳ lạ: “Cậu đang lo lắng về vợ chưa cưới của anh ta à?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không cần lo lắng nữa, tớ rút lui”.

“Hả?”
Tôn Thiến kinh ngạc, sau đó đưa tay sờ trán của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, cậu bị sốt hả?”
“Vừa mới làm chuyện đó với Diệp Bắc Minh, bây giờ lại rút lui?”
“Cậu đang nghĩ cái gì thế hả?”
Hạ Nhược Tuyết cười dịu dàng, không trả lời.

Kéo tay của Tôn Thiến, dựa lên vai của cô ta: “Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được anh ấy”.

“Bảo vệ anh ta?”
Tôn Thiến thộn người: “Lại có chuyện gì vậy?”
“Cậu đang diễn kịch ngôn tình Quỳnh Dao à?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.