Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 228: Nguy Hiểm


Đọc truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 228: Nguy Hiểm


Diệp Bắc Minh ngồi trên bảo tọa của Uy Hoàng, cúi nhìn Uy Hoàng: “Bây giờ, ông còn muốn uy hiếp tôi không?”
Tĩnh lặng!
Yên lặng như cái chết!
Cho dù trong lòng Uy Hoàng nổi giận ngút trời, lúc này cũng bị dập tắt ngấm!
Thanh niên Long Quốc trước mặt vốn chẳng sợ gì hết!
Nếu ông ta tiếp tục cứng miệng, có lẽ… sẽ chết!
Uy Hoàng sợ rồi!
Ông ta cắn răng: “Không… không uy hiếp…”
“Cậu… rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Hai mươi ba năm trước có một người phụ nữ từng đến nơi này đúng không?”
Uy Hoàng kinh hãi.

Ký ức vốn đã bị giấu kỹ phủ đầy bụi, liền hiện lên trong đầu!
Uy Hoàng kinh hãi, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… trông cậu cũng khá giống với cô ta, chẳng lẽ!”
“Cậu là con trai của cô ta?”
Rất tốt.

Quả nhiên mẹ từng đến đây.

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Bà ấy đến đây làm gì?”
Uy Hoàng sắp phát khóc rồi!
Tại sao cậu không nói sớm?
Mẹ kiếp, cậu phải nói sớm chứ!
Chẳng phải chỉ là hỏi thông tin của người phụ nữ đó thôi sao?
Có đến mức đánh gãy một chân với mấy cái xương sườn của tôi không?
Uy Hoàng cạn lời nói: “Cô ta đến hoàng cung chỉ để lấy một loại dược liệu, sau đó bỏ đi!”
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Ông không làm hại bà ấy chứ?”
Uy Hoàng nhớ lại, vẻ mặt hơi kinh sợ.

“Thực lực của người phụ nữ đó rất khủng bố, ra vào hoàng cung như đi vào chỗ không người”.

“Cô ta lấy một vài dược liệu trong kho của hoàng cung xong liền biến mất”.


“Bảy võ hoàng trong cung thiệt mạng, đều do cô ta một đòn đánh chết!”
“Tốc độ của cô ta quá nhanh, ngoại trừ tôi nhìn thấy nửa bên mặt của cô ta, còn lại không nhìn thấy gì nữa, kể cả cái bóng của cô ta”.

Uy Hoàng nói hết một hơi.

Diệp Bắc Minh vuốt cằm: “Thì ra là vậy!”
“Bà ấy đã lấy cái gì?”
Uy Hoàng nín giọng nói: “Một cây huyết sâm năm trăm năm”.

“Huyết sâm năm trăm năm?”
Diệp Bắc Minh sợ giật mình.

Huyết sâm vốn cực kỳ hiếm có!
Một cây huyết sâm ba trăm năm, cũng có thể kéo dài mạng sống cho người sắp chết thêm một năm!
Huyết sâm một trăm năm đã là cấp quốc bảo.

Huyết sâm năm trăm năm, trên trái đất chưa chắc có thể phát hiện ra cây thứ hai,
Trong lòng Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: ‘Rốt cuộc mẹ mình muốn làm gì?’
“Đi thôi, đến kho hoàng cung xem sao”.

Uu Hoàng không phản kháng, mặc cho Diệp Bắc Minh dẫn đi.

Đi về phía kho hoàng cung!

Sâu trong hoàng cung.

Một cánh cửa sắt dày năm mươi phân chậm rãi mở ra.

Thông đạo tối đen xuất hiện ngay trước mặt.

Diệp Bắc Minh dẫn theo Uy Hoàng tiến vào trong kho của hoàng cung.

Những người khác đợi ở bên ngoài.

Tiến kho trong kho.

Lọt vào mắt là vô số vật báu quý giá!
Các loại văn vật cổ đồng các nước trên thế giới, cần gì có nấy.

Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nơi này lại có nhiều văn vật Long Quốc như vậy ư?”
Uy Hoàng cố nở nụ cười: “Cậu Diệp Bắc Minh, đây là tổ tiên của tôi mua từ Long Quốc về”.

“Mua về?”
Diệp Bắc Minh cười: “Là cướp về thì đúng hơn!”
Anh trực tiếp truyền âm.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể thu hết những thứ này vào trong tháp không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô hạn, cậu chuyển hết cả kho vào cũng không vấn đề!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh không nói nhiều.

Đến trước những văn vật của Long Quốc.

Cái nậm mãnh hổ ăn thịt người đời Thương.

Đỉnh thanh đồng thời chiến quốc.

Gương đồng khảm hoa văn thời Đường.


Bình tai rồng ba màu đời Đường.

Bát gốm sứ Nhữ diêu thời Nam Tống và những thứ khác.

Toàn bộ đều là văn vật cấp quốc bảo!
Vô cùng có giá trị.

Đứng trước những văn vật này, trước mắt Diệp Bắc Minh dường như lóe lên bóng của tổ tiên Long Quốc!
Anh hít sâu một hơi: “Các vị, tôi đưa các vị về nhà”.

Anh đưa tay vuốt một cái.

Những văn vật này liền biến mất.

“Việc này…”
Uy Hoàng ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng, thực sự không dám tin vào đôi mắt của mình!
Sau khi thu hết văn vật Long Quốc.

Diệp Bắc Minh tiếp tục đi sâu vào trong kho.

Trước mặt toàn là các loại dược liệu quý.

Hầu như đều khoảng một trăm năm tuổi.

Bên ngoài rất khó kiếm được.

Diệp Bắc Minh không hề khách sáo.

Vung tay, thu hết tất cả!
Uy Hoàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám phản bác một câu!
Tút tút tút!
Điện thoại đổ chuông.

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, là một dãy số lung tung, không hiển thị tên.

“A lô, ai đấy?”
Anh nghe điện.

Một hồi trầm mặc.


Bầu không khí hơi căng thẳng.

Một lát sau, giọng của một người đàn ông trung niên mới vang lên: “Sư đệ, đệ đang ở hoàng cung Đông Doanh phải không?”
“Nể mặt huynh được không?”
“Đừng làm khó Uy Hoàng, nếu không, huynh cũng khó xử!”
Sư đệ?
Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Lập tức biết thân phân của người gọi điện tới.

Quả nhiên là vậy!
Người đàn ông đó là sư huynh của mình!
Rốt cuộc các sư phụ đã thu nhận bao nhiêu đệ tử sau lưng mình?
Ây?
Không đúng?
Hình như mình mới là đồ đệ nhỏ nhất!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Huynh là sư huynh của đệ thật hả?”
Giọng nói truyền đến: “Đỉnh Thiên Trì, dưới núi Côn Luân!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh sững lại, suy nghĩ một lát: “Được, nể mặt huynh”.

“Cảm ơn sư đệ”.

Tắt máy.

Phập!
Một tiếng vang lớn, kho hoàng cung chấn rung dữ dội.

Trời rung đất chuyển giống như động đất.

Diệp Bắc Minh nhìn Uy Hoàng: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Uy Hoàng tái nhợt: “Tôi cũng không biết, nghe âm thanh, hình như là đại pháo!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Cậu nhóc, bên ngoài có rất nhiều người đến, có nguy hiểm!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.