Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 22: Thu Lại Ý Đồ Của Anh


Bạn đang đọc Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 22: Thu Lại Ý Đồ Của Anh


Một tay ông ta đang nghe điện thoại, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt thay đổi liên tục: “Được, tôi biết rồi”.

Ngắt điện thoại, người đàn ông trung niên uy nghiêm mở miệng: “Bất Hối thất bại rồi!”
“Thanh Long và Chu Tước liên thủ với nhau, bị hai vị tông sư bên cạnh Vương Như Yên đánh lui”.

“Bọn họ hình như là người trong môn của Lão Quỷ Thục Trung!”
Ở trước mặt ông ta có một người đàn ông nho nhã đang ngồi, trên người ông ta mặc bộ đồ Trung Sơn, nghe thấy lời này liền khó tin nói: “Lão Quỷ Thục Trung?”
“Ông ta không phải đã chết rồi sao?”
“Thế nào mà ông ta vẫn còn sống?”
“Anh Lăng, tôi nhớ năm đó là anh tự mình dẫn đội, truy sát Lão Quỷ Thục Trung đi vào trong núi Côn Luân…”.

Người đàn ông uy nghiêm chính là chiến thần Lăng Phong danh tiếng lẫy lừng của Long Quốc!
Chiến thần Lăng Phong lắc đầu: “Ông ta bỏ chạy vào trong đó, người bên trong…”.

Ông ta trầm mặc một hồi mới nói: “Tôi cho rằng ông ta sẽ không ra ngoài nữa”.

“Như vậy xem ra, Vương Như Yên đã từng đi vào trong đó, hơn nữa còn ở trong đó mấy năm”, người đàn ông trung niên nhíu chặt lông mày, sắc mặt của ông ta mang vẻ nghiêm trọng: “Nói như vậy thì Diệp Bắc Minh rất có khả năng là một đệ tử của người nào đó trong chín mươn chín người kia!”
“Năm năm trước không giết được cậu ta, bây giờ có muốn giết cũng e là rất khó”.

“Cậu ta giờ đã là tông sư!”
Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng.


Ông ta quay người nhìn về phía chiến thần Lăng Phong: “Giúp tôi một lần nữa nhé?”
“Nhưng cậu ta là…”, chiến thần Lăng Phong nhíu mày.

Trên gương mặt của người đàn ông trung niên thoáng qua vẻ dằn vặt, sau đó nghiến răng nói: “Cậu ta không chết, người chết sẽ là tôi, anh cũng biết đó, nếu như để cho bà ta biết được chuyện này thì sẽ không bỏ qua cho tôi”.

“Cho nên, Diệp Bắc Minh buộc phải chết!”
Chiến thần Lăng Phong từ từ đứng dậy, đi về phía bên ngoài phòng: “Tôi giúp ông một lần cuối cùng!”
“Sau khi Diệp Bắc Minh chết, chúng ta đừng gặp mặt nữa”.

Diệp Bắc Minh lái xe đi đến phía trước một đại lý ô tô, nhìn thấy một đám thanh niên ăn mặc sáng chói.

Bọn họ ăn mặc trang điểm vô cùng thời thượng, trông như thể những nam thanh nữ tú mới bước ra từ trong quyển tạp trí thời trang.

“Ấu Ninh”.

Chu Nhược Giai bước xuống từ bên ghế lái phụ, vẫy tay chào một cô gái.

Tô Ấu Ninh, bạn gái thân thiết thời đại học của Chu Nhược Giai.

Ánh mắt của mấy thanh niên bên cạnh sáng bừng lên, đẹp quá, trông chẳng khác gì nữ chính trong những bộ phim Hàn Quốc cả.

“Chu đại mỹ nữ, nghe nói cậu còn không định đến đây, thế là sao đây, ở Giang Nam này cậu chính là chủ nhà đó, mọi người khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến”, một người thanh niên trẻ tuổi cười nói.

“Cậu chủ Lâm của chúng ta còn đang mong được gặp cậu đó”.

“Đúng thế, lúc còn học đại học, cậu chủ Lâm vẫn luôn theo đuổi cậu, mà sao cậu lại không đồng y chứ”.

“Bây giờ người ta đã đuổi theo đến tận Giang Nam rồi, còn nói lo lắng cậu không có xe nên đặc biệt đến đây mua một chiếc BMW đỏ cho cậu này”.

Mấy người thanh niên cười ghẹo.

“Nhược Giai, chiếc xe này tặng cho em, vừa hay làm quà sinh nhật cho em”, một thanh niên ở phía đối diện mỉm cười, anh ta có phong cách ăn mặc rất đúng mực, trên gương mặt treo một nụ cười ấm áp tỏa nắng.

Lâm Kiêu, một nhân vật tầm cỡ thời đại học, đàn anh khóa trên vô cùng ưu tú được vô số người mê đắm.

Lúc này, Diệp Bắc Minh bước ra từ bên ghế lái.


“Vị này là?”
Mấy người nhíu mày, bọn họ còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh là tài xế.

“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Nhược Giai, cũng là vị hôn phu của cô ấy”, Diệp Bắc Minh tự giới thiệu.

Nụ cười của Lâm Kiêu lập tức cứng đờ, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng.

“Nhược Giai, anh ấy thực sư là vị hôn phu của cậu à?”
Mấy nam thanh nữ tú bên cạnh cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Chu Nhược Giai khi còn học tại trường đại học Trung Hải là một nhân vật cỡ hoa khôi, không biết có bao nhiêu thanh niên phát cuồng vì cô, Lâm Kiêu chính là một trong số đó.

Càng đừng nói đến việc Lâm Kiêu lại là một cậu chủ đẳng cấp của nhà họ Lâm ở Trung Hải.

Thân phận như vậy mà Chu Nhược Giai còn chưa nhận lời, một người đàn ông tự xưng là vị hôn phu của Chu Nhược Giai rốt cuộc là có khả năng gì, lại có thể cưa đổ được Chu Nhược Giai chứ?
Chu Nhược Giai cười ngọt ngào: “Đúng vậy, từ nhỏ đã được đính ước rồi”.

Khóe mắt Lâm Kiêu giật giật, anh ta đưa tay ra với Diệp Bắc Minh: “Xin chào, tôi tên Lâm Kiêu”.

“Tôi họ Diệp, cất lại ý đồ của anh đi”.

Diệp Bắc Minh không đưa tay ra để bắt tay với anh ta mà lạnh lùng nhìn người này.

“Nhược Giai muốn mua xe, tôi có thể mua cho cô ấy, đây là vị hôn thê của tôi, nhớ kỹ, sau này đừng có ý đồ khác”, Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói.

Anh dứt khoát gọi một nhân viên của đại lý tới: “Xe tốt nhất ở đây giá bao nhiêu?”

“Porsche 918, giá bán tám triệu năm trăm nghìn tệ, giá lăn bánh là khoảng mười triệu tệ”, nhân viên đáp lời, không hy vọng rằng Diệp Bắc Minh sẽ mua xe thật.

“Lấy một chiếc, tặng cho vị hôn thê của tôi”.

Diệp Bắc Minh lấy ra thẻ ngân hàng, dứt khoát cà thẻ.

Lần này trước khi xuống núi, sư phụ ném cho anh một tấm thẻ, bên trên có hình Kim Long, Sư tử, sói, còn có cả chim ưng và gấu đen, không biết là thẻ do ngân hàng nào phát hành.

“Ting…!”
“Chuyển khoản thành công 10 triệu tệ”, trong loa phát thanh của đại lý ô tô vang lên thanh báo, rất nhiều khách hàng và nhân viên đều giật mình thảng thốt nhìn qua.

Ai cũng không ngờ, người ta còn chưa bước chân vào trong cửa của đại lý mà đã dứt khoát mua luôn chiếc Porsche 918 đắt nhất.

Nhân viên bán hàng kích động muốn chết, đại lý xe này khác với những đại lý xe chính hãng khác, vì bên trong nó bán rất nhiều các dòng xe đắt tiền đến từ nhiều thương hiệu, anh ta mới vừa vào làm không đến một tháng mà đã hoàn thành được đơn hàng lớn thế này.

“Thưa anh…!được, được rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị hợp đồng cho anh”.

Nhân viên bán hàng kích động nhảy cả lên, đến cả giám đốc của đại lý xe cũng đích thân ra đón tiếp.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.