Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 202: Cô Quen Hắn


Đọc truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 202: Cô Quen Hắn


Ngồi xếp bằng xuống.

Mở cuốn bí tịch võ kỹ Kinh Lôi Trảm.

Ghi nhớ vào trong đầu tất cả khẩu quyết tâm pháp, đường dây vận hành khinh mạch phía trên.

Một giờ sau.

“Kinh Lôi Trảm!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên bùng nổ.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh!
Một kiếm chém ra!
Ầm!
Khi kiếm khí tung hoành, lại một đường sấm từ trên người giáng xuống!
Đường sấm chỉ nhỏ bằng chiếc đũa, nhưng xuất hiện lại vô cùng chân thật.

“Mẹ kiếp! Một kiếp chém ra một đường lôi điện?”
Diệp Bắc Minh kích động!
Lôi điện này chỉ lớn bằng chiếc đũa.

Nhưng đủ khiến người ta kích động!
Thử nghĩ một chút, lúc chiến đấu đột nhiên xuất hiện một đường thiên lôi tát chết đối thủ là trải nghiệm gì?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Cũng chẳng tính là gì!”
“Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cậu trèo càng cao thì sẽ càng nhìn thấy võ kỹ không thể tưởng tượng nổi”.

“Kinh Lôi Trảm? Cũng chỉ là võ kỹ quá độ mà thôi”.

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Võ kỹ quá độ đều là cấp Thần?”
Nhịn lại sự kích động.

Diệp Bắc Minh đi đến sân thượng nhô ra thứ hai.

Vẫn là một quyển công pháp.


“Lạc Nhạn Kiếm Pháp!”
“Võ kỹ thượng phẩm cấp Thần!”
“Rít!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi lạnh: “Lại là một quyển võ kỹ cấp Thần!”
Mở ra xem, Diệp Bắc Minh có chút thất vọng.

Đây là võ kỹ tu luyện của con gái!
Nội lực của Diệp Bắc Minh quá bá đạo!
Đi ngược lại những phương pháp tu luyện nhẹ nhàng này.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Quay về liên lạc với mấy sư tỷ, sao chép cho mỗi chị một bản”.

Ánh mắt nhìn về phía sân thượng nhô ra thứ ba.

“Bất Diệt Kim Thân Quyết!”
“Phẩm cấp: không rõ?”
Bất Diệt Kim Thân Quyết!
Vừa nghe tên liền thấy không tồi.

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, phẩm cấp võ kỹ này ngay cả ông cũng không biết sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy”.

“Sao ông không biết?”
“Tôi không phải gì cũng biết hết”.

“Đây chẳng phải võ kỹ tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu thập ư, tại sao ông cũng không biết phẩm cấp?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực.

“Nhóc con, trên đời võ kỹ không biết phẩm cấp có rất nhiều”.

“Võ kỹ đều do con người sáng tạo, phẩm cấp cũng là con người đánh giá”.

“Nhớ, phẩm cấp không thể đại diện cho tất cả, người tu luyện võ kỹ mới là trọng điểm”.

“Võ giả hàng đầu dùng võ kỹ cấp Hoàng thấp nhất cũng có thể giết Võ Tông!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.

Bày tỏ đồng ý với lời giải thích của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh mở Bất Diệt Kim Thân Quyết.

Cẩn thận nghiên cứu.

Cuối cùng.

Anh phát hiện đây là một bộ võ kỹ luyện thể.

Dùng các loại biện pháp đặc thù, phối hợp dược liệu tôi luyện cơ thể.

Trang cuối cùng trong công pháp nói, Bất Diệt Kim Thân Quyết tu luyện đến cuối, dù vũ trụ hủy diệt người cũng không sao.

“Quá khoa trương rồi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Cảm giác độ đáng tin không cao.

Nhưng có còn hơn không.

Luyện thử trước.

Anh ngồi xuống bắt đầu tu luyện Bất Diệt Kim Thân quyết.

…!

Khi Diệp Bắc Minh tu luyện.

Nhà họ Lý, Cảng Đảo.

Lý Gia Hinh và ba anh em nhà họ Lý đều có mặt.

Trước mặt là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Cậu thanh niên tên Tiêu Dịch, người phụ nữ tên Tiêu Tuệ.

Cả hai đều đến tử nhà họ Tiêu Cổ Võ.

Nhà họ Tiêu mặc dù được gọi là thế gia Cổ Võ, nhưng lại nổi tiếng với đan dược.

Bọn họ đến Cảng Đảo là để cứu mạng ông cụ Lý.

Tiêu Dịch ôm ngực, xương gãy đã được nối: “Chị, dù thằng kia là ai, em cũng phải khiến hắn chết!”
“Em lớn thế này cũng chưa từng tức giận như vậy!”
“Chị, hắn dựa vào cái gì?!!!”
Giọng điệu Tiêu Dịch vô cùng oán độc.

Tiêu Tuệ gật đầu, mặt đẹp lạnh lùng: “Em trai yên tâm, tên đó chắc chắn phải chết!”
Cô ta nhìn về phía Lý Gia Hinh: “Tra camera không có, anh thanh niên đó rốt cuộc là ai?”
Ba anh em nhà họ Lý nhìn nhau.

Trong mắt mang theo ý cười!
Bọn họ cũng xem qua camera, người đó lại chính là Diệp Bắc Minh.

“Cái này…”
Lý Gia Hinh có chút khó xử.

Diệp Bắc Minh vừa giúp cô ta, giúp cô ta lên làm chủ nhà họ Lý.

Vậy mà lại đặc tội với nhà họ Tiêu Cổ Võ.

Tiêu Tuệ nghiêm mặt: “Sao hả, người này đi ra từ nhà họ Lý, cô muốn nói mình không quen sao?”
Ông cả Lý Chí Nhân cười nói: “Gia Hinh à, cháu như vậy là không được rồi”.

“Dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi chăng nữa cũng không có tư cách làm tổn thương người nhà họ Tiêu, cháu muốn bao che cho hắn?”
Lý Gia Hinh căm tức nhìn Lý Chi Nhân: “Bác cả, bác…”
“Cô quen hắn?”
Tiêu Tuệ bước ra, đến trước mặt Lý Gia Hinh.

Một luồng khí thế Võ Linh đè ép xuống!

Phốc!
Lý Gia Hinh không ngăn được uy áp của Tiêu Tuệ, quỳ xuống ngay tại chỗ.

Cô ta cắn răng: “Cô Tiêu, anh Diệp làm em trai cô bị thương”.

“Chuyện này tôi bằng lòng chịu trách nhiệm và bồi thường cho hai người!”
Ánh mắt Tiêu Tuệ rét lạnh: “Cô nói cái gì?”
Tiêu Dịch cũng lạnh băng nhìn sang.

Trong con ngươi mang theo ý tứ chết chóc!
Lý Gia Hinh chịu áp lực cực lớn.

Cơ thể đang run rẩy!
Mồ hôi sau lưng toát ra, ngay cả quỳ cũng không vững, không ngừng run rẩy.

Cô ta nhắm mắt: “Cô Tiêu, Lý Gia Hinh tôi bằng lòng chịu trách nhiệm, mong cô đừng tìm anh Diệp gây phiền phức!”
Lý Gia Hinh biết gia tộc Cổ Võ kinh khủng thế nào.

Dù Diệp Bắc Minh mạnh đi chăng nữa, có bối cảnh phía chính phủ.

Tuyệt đối cũng không phải đối thủ của gia tộc Cổ Võ.

Diệp Bắc Minh giúp cô ta một lần, cô ta không thể qua sông rút ván!
Muốn gánh vác chuyện này.

“Ha ha ha ha!”
Tiêu Tuệ cười.

Tiêu Dịch lắc đầu: “Chị, người phụ nữ này thật thú vị”.

“Em khá thích cô ta, hay là… chúng ta cứ quyết định như vậy”.

Tiêu Tuệ quay đầu, kinh ngạc nhìn em trai: “Hả?”
Em trai cô ta rõ ràng có tính cách bị trừng mắt cũng phải trả thù, sao đột nhiên lại rộng lượng như vậy?
Tiêu Dịch liếc nhìn Tiêu Tuệ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.