Bạn đang đọc Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 20: Biến Thái
“Cái gì? 300 ngàn quân mà vẫn không thể tìm được một người ư”.
Quân Vô Hối hít ngược một hơi, dù sao gã cũng còn trẻ, vẫn chưa thể giữ nổi vẻ thong dong khi gặp chuyện bất ngờ.
300 ngàn quân!
Kia chính là 300 ngàn quân đó.
“Phải báo cho chiến thần ngay! Có lẽ, Vương Như Yên có quan hệ với Lão Quỷ Thục Trung”, Thanh Long cau mày.
Chu Tước cũng trầm giọng nói: “Lão Quỷ Thục Trung biến mất 50 năm, ai cũng nghĩ rằng ông ta đã chết.
Giờ lại bỗng dưng xuất hiện hai Tông Sư trông giống như là người do ông ta dạy dỗ ra.
Vương Như Yên lại mới trở về từ núi Côn Luân hơn một năm.
Hay là…!Lão Quỷ Thục Trung đang ở trên núi Côn Luân?”
“Đừng đoán, phải báo cho chiến thần ngay”.
Thanh Long lắc đầu rồi nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trị thương.
Quân Vô Hối cau mày, không ngờ một Vương Như Yên nho nhỏ lại lôi ra được một ông lớn to như vậy.
Xem ra phải báo cho cậu ta rồi, người con gái cậu ta thích có vẻ khó nhằn đây.
Quân Vô Hối nghĩ bụng, sau đó lại bỗng dưng cười nhạt, thầm nghĩ: Có điều, với thân phận của cậu ta thì muốn bắt lấy Vương Như Yên cũng không phải vấn đề to tát gì.
Hoa hồng có gai, cũng hơi đau tay xíu thôi.
“Sư tỷ ngầu ghê!”
Đám người Quân Vô Hối đi rồi, Diệp Bắc Minh mới cười bước ra giơ ngón tay cái lên khen.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Vương Như Yên chợt biến mất rồi nở một nụ cười dịu dàng, đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh, lấy khăn tay ra lau khô khóe miệng anh, cười nói: “Em coi em ăn uống kìa, miệng dính mỡ cũng không lau đi”.
“Em cũng là lo lắng cho chị thôi”, Diệp Bắc Minh cười đáp.
“Em thấy hết rồi à?”, Vương Như Yên hỏi.
“Thấy rồi.
Hai tùy tùng của thầy Cửu Thập Lục thế mà lại xuống núi với chị”, Diệp Bắc Minh gật đầu nói.
Vương Như Yên thở dài: “Haiz, nếu sư tỷ có thực lực như em thì cần gì bọn họ nữa.
Cũng là em lợi hại, học hết được truyền thừa của thầy Cửu Thập Lục.
Chắc phải lợi hại hơn Quỷ Ảnh và Hàn Mị đúng không?”
“Ặc, em cũng không biết nữa”, Diệp Bắc Minh trả lời.
Con ngươi Vương Như Yên lập lòe, không ngừng lia tới lia lui trên người Diệp Bắc Minh.
Lúc trước, khi ở trên núi Côn Luân, sư đệ này đã thể hiện ra tư chất kinh người.
Chín mươi chín người thầy trên núi đều tranh nhau muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử, cuối cùng chẳng ai thuyết phục được ai, dứt khoát cùng nhau dạy dỗ mới cho ra đời một Diệp Bắc Minh nghịch thiên như ngày hôm nay.
“Rốt cuộc thì trình độ võ nghệ của vị sư đệ này đã đến cảnh giới thế nào rồi đây?”, trong lòng Vương Như Yên thầm tò mò, đôi mắt xinh đẹp lập lòe không ngừng.
“Sư đệ, giờ em đã là cảnh giới gì rồi?”, Vương Như Yên hỏi.
“Sư tỷ, em cũng không biết nữa”.
“Đến cảnh giới Đại Tông Sư chưa?”
“Em không biết thật mà, dù sao cũng chưa gặp được Đại Tông Sư”.
“Hai cái người Thanh Long và Chu Tước ban nãy ấy, nếu em dùng hết sức mạnh thì có thể đánh bại họ trong mấy chiêu?”, Vương Như Yên tò mò hỏi.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát, nghiêm túc suy nghĩ.
Một lát sau.
anh mới đáp:
“Thực lực của hai người họ đều bình thường, em mà dùng hết sức mạnh thì…”
“Ừ…!có lẽ, có thể đánh chết họ trong một quyền”.
“Phụt!”
Vương Như Yên lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
“Sư tỷ!”
Diệp Bắc Minh vội vàng đỡ lấy cô ấy, thân thiết hỏi han: “Sư tỷ, chị không sao chứ?”
“Khụ, khụ, khụ…”
Trong mắt Vương Như Yên tràn ngập vẻ kinh ngạc, nói: “Sư đệ, em chắc không vậy? Kia chính là hai cao thủ đứng đầu quân khu tỉnh Đông Nam đó”.
“Thanh Long, trung tướng, Tông Sư võ đạo”.
“Chu Tước, thiếu tướng, Tông Sư võ đạo”.
“Em có thể một quyền đánh chết bọn họ?”
“Đúng vậy”, Diệp Bắc Minh trả lời một cách chắc chắn.
Trong mắt Vương Như Yên tràn đầy vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, cuối cùng đều biến thành vẻ cưng chiều, rủa một câu: “Em đúng là biến thái mà!”
“Reng, reng, reng…”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Như Yên chợt vang lên, có một cuộc gọi đến.
Cô ấy nhận nghe thì sắc mặt chợt đổi tới đổi lui: “Cái gì? Trong nhà…”
“Được, tôi sẽ về ngay”.
“Sư tỷ, sao thế?”, Diệp Bắc Minh hỏi, cảm thấy thập sư tỷ hơi khác lạ.
Vương Như Yên lắc đầu: “Không có gì, chỉ là gia đình bên Kim Lăng đã xảy ra chút chuyện”.
“Sư đệ, chị đi về một chuyến đã, sau lại đến tìm em”.
“Được rồi, em sẽ ở Giang Nam tiếp tục điều tra nguyên nhân bố mẹ mình mất.
Có lẽ, chú Chu biết một chút gì đó”, Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Được rồi”.
Vương Như Yên gật đầu.
Cô ấy lại dặn cấp dưới, nếu Diệp Bắc Minh đến khách sạn Đế Hạo ăn cơm thì không cần thu tiền.
Diệp Bắc Minh nhìn thập sư tỷ rời khỏi rồi đến thẳng biệt thự nhà họ Chu.
Chu Thiên Hạo, Lý Hải Hà, Chu Nhược Giai đều ở nhà lo lắng chờ đợi.
Diệp Bắc Minh vừa xuất hiện, họ lập tức xông tới..