Đọc truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ – Chương 182: Lời Cảnh Cáo Của Mẹ Hạ
Vạn Lăng Phong đầy cảm kích.
Đây là cách dùng người của Diệp Bắc Minh.
Vừa đấm vừa xoa!
Vạn Lăng Phong phạm lỗi, anh không thể không phê bình.
Nếu không sau này anh sẽ mất hết uy nghiêm.
Nhưng, chuyện này không thể hoàn toàn trách tội Vạn Lăng Phong.
Thuộc hạ của Vạn Lăng Phong làm sai, ông ta đã chịu phạt.
Và không nói thuộc hạ của mình làm sai trước mặt Diệp Bắc Minh.
Đủ để chứng minh Vạn Lăng Phong có trách nhiệm!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh đến hội trường lễ khai trường công ty Hạ Nhược Tuyết từ sớm.
Anh ngồi vào chỗ dành cho khách, xem đến màn đến màn kết thúc của lễ khai trương.
Rất nhiều nhà báo đều chụp ảnh, tuyên truyền.
Vạn Lăng Phong còn gọi rất nhiều phú hào của Giang Nam đến dự.
Lễ khai trương được tổ chức vô cùng trang trọng.
Trong văn phòng, Diệp Bắc Minh cười hỏi: “Sao lại chọn tên là tập đoàn Tuyết Minh?”
Hạ Nhược Tuyết mặc bộ đồ công sở.
Áo sơ mi.
Váy ngắn.
Tất màu da.
Giày ca gót.
Cả người toát lên khí chất nữ chủ tịch.
Cô ấy mỉm cười ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, trực tiếp khoác cánh tay của anh, dựa lên vai anh: “Cậu nói xem?”
Tất cả đều hiểu ngầm trong lòng.
Diệp Bắc Minh lấy ra một quyển sổ, đưa cho Hạ Nhược Tuyết: “Đơn thuốc bên trên, là tối qua tớ đã đặc biệt viết lại”.
“Cậu có thể nghiên cứu trước, xem có thể có ích cho công ty không”.
“Được”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, nhận lấy quyển sổ.
Hai người dựa vào nhau.
Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyệt đột nhiên lật người như một con vịt nhỏ.
Ngồi vào lòng Diệp Bắc Minh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thậm chí Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được hơi nóng từ mũi Hạ Nhược Tuyết phả ra.
“Nhược Tuyết, cậu…”
Hạ Nhược Tuyết cắn răng: “Tiểu Độ, Tiểu Độ, đóng cửa sổ lại”.
“Vâng, đã đóng cửa sổ cho cô.”
Cửa sổ của văn phòng được đóng lại.
Hạ Nhược Tuyết đỏ mặt: “Bắc Minh, tớ quyết định làm người phụ nữ của cậu…”
Rồi cô ấy trực tiếp hôn anh.
Vãi!
Mình sắp bị tấn công rồi sao?
Không được!
Phải thận trọng!
Nhưng mới qua ba giây, Diệp Bắc Minh đã khó mà kháng cự.
“Tút tút tút!”
Máy bàn trong văn phòng đổ chuông.
“Nhược Tuyết, có… có điện thoại…”
“Kệ nó đi!”
Tút tút tút!
Tút tút tút…
Máy bàn vẫn đổ chuông.
“Liệu có phải có việc gấp không?”
“Ôi trời, kệ mó đi mà…”, Hạ Nhược Tuyệt ôm cổ của Diệp Bắc Minh.
Tút tút tút…
Điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng.
Hai người đều không thể toàn tâm tập trung.
Hạ Nhược Tuyết chẳng còn cách nào.
Bị quấy rầy như vậy thì không thể tiến hành bước tiếp theo.
Cô ấy đi đến trước bàn làm việc, nghe điện: “A lô?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Con ở trong văn phòng làm gì thế hả?”
Là mẹ Hạ!
Đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết hơi hoảng hốt!
Phản ứng đầu tiên.
Trong văn phòng có camera!
Nếu không làm sao mẹ có thể biết chuyện của hai người?
Mẹ Hạ nói tiếp: “Con muốn trao thân mình cho Diệp Bắc Minh hả?”
“Ha!”
Mẹ Hạ lạnh lùng khinh thường.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi đỏ, không nói gì.
Mẹ Hạ cảnh cáo: “Con có thể thử xem, Diệp Bắc Minhh có được con gái nhà họ Hạ, thì có thể sống qua ngày hôm nay không?”
“Gia tộc cổ võ đáng sợ đến mức nào, thì con tự biết! Nhà họ Hạ muốn giết Diệp Bắc Minh, chỉ cần một câu nói, không ai bảo vệ được cậu ta!”
“Cuối cùng mẹ cảnh cáo một câu, đừng quên thân phận của mình!”
“Mẹ từng nói cho con một tháng, nếu con làm bừa, thì nay cả một ngày thì mẹ cũng không cho con!”
Tắt máy.
Cả cuộc điện thoại, Hạ Nhược Tuyết cũng không nói một câu.
Diệp Bắc Minh gọi một tiếng: “Nhược Tuyết, sao thế?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không… không có gì”.
Bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng.
Phải mất hai phút, Hạ Nhược Tuyết vẫn không hành động gì.
Đáng ghét!
Rốt cuộc mình đang kỳ vọng cái gì?
Diệp Bắc Minh sợ cô ấy tiếp tục lúng túng, trực tiếp nói: “Hôm nay tớ định đi Hương Đảo, tàu cao tốc sắp xuất phát rồi, đợi tớ về rồi nói chuyện”.
Rồi anh quay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa.
Hạ Nhược Tuyết nhìn về hướng cảnh cửa, đôi mắt đỏ lên: “Xin lỗi, ngay cả bản thân mình mà tớ cũng không thể giao cho cậu…”
…
Cùng lúc đó.
Ở một nơi sâu trong dãy núi nào đó ở Thục Trung.
Một người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc.
Nhìn màn hình máy tính, trên đó là cảnh tượng trong văn phòng Hạ Nhược Tuyết.
Người phụ nữ này chính là mẹ Hạ!
Bà ta búng ngón tay, một cô gái đi từ ngoài cửa đi đến, cung kính nói: “Thưa bà, xin dặn dò”.
Mẹ Hạ cau mày: “Cho Song Sát Thục Trung ra tay, giết Diệp Bắc Minh!”
Cô gái giật mình: “Thưa bà, bà chắc chắn không?”
Mẹ Hạ lên tiếng: “Sao thế, cô còn nghi ngờ mệnh lệnh của tôi?”
Cô gái vội nói không dám:”Tính khí của cô chủ, không phải bà không biết”.
“Nếu bà giết Diệp Bắc Minh, cô ấy… thực sự sẽ trở mặt với bà!”
“Dù sao, cô ấy có thể chạy khỏi gia tộc, tự tìm một đôi vợ chồng trung niên giả làm bố mẹ của mình”.
“Còn tự học đại học, tìm việc, tất cả đều là cô chủ kháng cự nhà họ Hạ”.
“Nếu bà còn ép cô ấy, sợ rằng… sẽ phản tác dụng”.
Từ nhỏ cô ta cùng lớn lên với Hạ Nhược Tuyết.
Vô cùng hiểu tính khí bướng bỉnh của Hạ Nhược Tuyết.
Mẹ Hạ trầm mặc.
Bà ta suy nghĩ một lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, chỉ cần nó có thể an toàn quay về, kết hôn với Đường Môn thì chuyện gì cũng dễ nói”.
…
Hương Đảo.
Năm giờ chiều.
Diệp Bắc Minh ngồi trong một quán café.
Phía đối diện chính là tổng bộ của thương hội Hội Phong.
Anh cầm một ly café, nhìn bồ câu trên phố bên ngoài: “Điều tra được gì rồi?”
Lâm Thương Hải đứng ở một bên.
Ông ta được Diệp Bắc Minh thay đổi dung mạo, đóng giả Diệp Bắc Minh đến Hương Đảo, lừa tất cả mọi người.
“Thiếu chủ, rất tiếc, tôi gần như không điều tra được gì”.
“Thương hội Hội Phong thành lập hơn một trăm năm, công tác bảo mật vô cùng tốt”.
“Cho dù cậu là hội viên của thương hội Hội Phong, cũng là các quản lý chia ra tiếp đãi, không biết tên của mẹ cậu”.
“Không biết bà ấy đã gửi đồ gì, chỉ biết mốc thời gian không chính xác lắm là khoảng hai mươi ba năm trước, rất khó điều tra được bà ấy đã gửi thứ gì ở đây”.
Diệp Bác Minh khẽ gật đầu.
Không trách tội Lâm Thương Hải.
Anh không có chút manh mối nào, trực tiếp bảo Lâm Thương Hải đến điều tra.
Thực sự là làm khó người ta rồi.
“Xem ra chỉ có nhờ Cửu sư tỷ ra mặt rồi”.
Tút tút tút!
Diệp Bắc Minh gọi điện.
Trung Hải.
Trên sân thượng một tòa nhà ở Ma Đô, có một cô gái đang nghe điện thoại, bất mãn nói: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng nhớ đến tỷ rồi ư?”.