Đọc truyện Đồ Đệ Nhà Ta Lại Treo Rồi (Đồ Đệ Của Ta Lại Chết) – Chương 51: Đây là cỏ gì
Hắn tò mò nhìn theo hướng nàng nhìn. Nhất thời hiểu được vì sao, liền giải thích cho nàng,
” Triệu Tiểu Bàn bây giờ là đệ tử của Khí Phong. Tư chất của hắn cũng không tồi, nhưng tu vi của hắn lại tăng quá nhanh. Hắn thường xuyên dùng đan dược tăng cao tu vi. Tuy rằng miễn cưỡng mới kết đan được. Nhưng cảnh giới của hắn rất bất ổn. Không biết vì lý do gì mà Tử Duyên chân nhân lại cho hắn vào cái bí cảnh này.”
” Thế người bên cạnh kia là ai?”
Chúc Diêu có chút ngạc nhiên chỉ chỉ về người có tên là Lục Sát muội tử kia.
” Đó là đệ tử của Đan Phong. Tên là Lục Sát. Là Hỏa Thổ Song linh căn. Nàng kết đan trước Triệu Tiểu Bàn mấy năm.”
Giọng nói của Vương Từ Chi có vài phần tán thưởng,
” Nghe nói Phong chủ Đan Phong có ý định đem nàng gả cho Triệu Tiểu Bàn để kết thành song tu đạo lữ. Nhưng mà vẫn chưa có chính thức công khai, hiện tại xem ra….”
Vương Từ Chi không có nói nữa, nhưng Chúc Diêu cũng hiểu được. Thì ra mọi chuyện là như vậy. Thảo nào Triệu Tiểu Bàn cứ dính chặt lấy nàng. Kết làm bạn đời để song tu trong môn phái có cũng không ít. Cho dù là chưởng môn thì cũng có song tu đạo lữ. Chỉ có chuyện một mình bế quan trùng kích Nguyên Anh thì nàng mới chưa từng nghe thấy qua mà thôi.
Nhóm của nàng gồm có 10 người. Kể cả nàng ở trong đó thì có tất cả 5 nữ tu. Đứng đầu chính là một đệ tử của Đan Phong tên là Trần Diệc. Nàng có tu vi Kim Đan Đại viên mãn. Tiêu Dật kiểm tra lại một chút nhân số, xác nhận là có đúng 10 người. Rồi sau đó hắn vượt lên dẫn đầu đoàn hướng về phía rừng rậm đi.
” Lên đường!”
Chúc Diêu kéo Vương Từ Chi theo. Nàng thường xuyên chú ý trước mặt Tiêu Dật. Bởi vì hắn chính là người sẽ tìm thấy ” Mộc Linh”. Hay nói cách khác khi nào mà hắn lạc đàn, thì ”Mộc Linh” mới chịu xuất hiện. Vì vậy, nàng phải chăm chú theo dõi hắn.
Tiêu Dật hình như cũng cảm giác được nàng đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn liền quay lại nở một nụ cười tiêu sái với nàng. Nhất thời Chúc Diêu bị nghẹn một cái, thiếu chút nữa là không phun ra được.
Thật sự không phải do Tiêu Dật xấu xí mà là do cái biểu tình hắn vừa làm ra. Chữ ”BUG” trên mặt của hắn liền vặn vẹo theo. Mà nàng chính là một nhân viên kỹ thuật. Khi nàng nhìn thấy ba chữ này, điều đầu tiên nàng muốn làm nhất chính là vá lỗi cái chữ trên khuôn mặt này lại!
Nhưng cũng do nụ cười này mà liền Chúc Diêu cảm nhận thấy sát khí trong nháy mắt. Những sát khí này tới từ mấy nữ tu ở bên cạnh hắn. Ánh mắt của bọn họ nhìn nàng không khác gì hận không đem nàng nuốt sống luôn. Wei, wei, wei…. Các người đừng có hiểu lầm có được không? Ta đối với nhân tình của các người, thật sự không có hứng thú.
” Ở gần đây có rất nhiều ”Tiên thanh thảo”. Mọi người chia ra đi thu thập một ít. Sau một lúc thì tụ tập ở đây.”
Trần Diệc lấy ra địa đồ kiểm tra một chút rồi nói với 9 người còn lại. Mọi người cũng không có ý kiến gì, liền chia nhau ra đi thu thập.
Chúc Diêu thấy vậy liền tò mò hỏi,
” Trong bí cảnh mà cũng có địa đồ sao?”
” Đó là những địa đồ được các tiền bối vào ”Thức Vân Khải” trước đây vẽ lại.”
Vương Từ Chi giải thích.
” Mỗi môn phái đều có. Trước khi vào bí cảnh, các đệ tử Kim Đan đại viên mãn đều có thể tới chưởng môn xin lấy một ít.”
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nhất định phải do đệ tử Kim Đan đại viên mãn dẫn đội.
” Nhưng mà những địa đồ này cũng chỉ ở vòng bên ngoài của bí cảnh mà thôi. Khu vực trung tâm yêu thú có rất nhiều, hầu như không có ai có thể từ nơi đó sống sót trở ra.”
Thì ra là như vậy. Nói như vậy tạm thời nàng không cần phải lo lắng tới chuyện Tiêu Dật sẽ tìm thấy được cái di tích thời thượng cổ kia. Dù sao bản đồ này môn phái nào cũng có. Nếu như mà có di tích thì nó đã bị phát hiện ra từ sớm rồi.
” Chúng ta qua bên kia xem một chút đi.”
Vương Từ Chi chỉ sang phía đông nơi không có ai lai vãng tới kia. ”Tiên thanh thảo” là một vị thuốc trong luyện đan. Nó có thể dùng để luyện chế ra Trú Nhân Đan. Ở bên ngoài cũng có loại thuốc này nhưng nó khá hiếm vì vậy nên rất đắt đỏ. Nhưng trong bí cảnh lại khác xa hoàn toàn. Ở trong này dược thảo rất dồi dào. Bọn họ mới đi có 2 canh giờ mà đã tìm thấy 3 cây rồi.
Đối với luyện đan, Chúc Diêu nàng cũng không có nghiên cứu qua. Mà sư phụ cũng không có cho nàng ăn đan dược tùy tiện. Cho nên đối với thảo dược nàng không khác gì một người bình thường. Nếu như không có Vương Từ Chi nhắc nhở bụi cây nhỏ kia chính là ”Tiên Thanh thảo”, thì nàng đã dẫm lên nó bẹp lép như con tôm tép rồi.
Vương Từ Chi đào gốc cây cỏ nhỏ này một cách cẩn thận. Sau đó hắn bỏ cây này vào trong một cái lọ đặc thù. Hắn giải thích với nàng rằng, mỗi một cây linh thảo đều có chứa linh khí. Nếu như không bỏ chúng vào cái lọ đặc thù. Thì khi mang nó ra ngoài, chúng sẽ mất dần linh khí và trở thành cây cỏ bỏ đi.
Chúc Diêu nghe thấy mà có chút phát chán. Ở trong thời hiện đại của nàng, ngay đến cả cây Tiên Nhân Chưởng còn có thể nuôi người chết được nữa là. Vì vậy đối với thực vật nàng cũng rất là ghét. Nàng nhìn xung quanh một chút, liền nhìn thấy một cây cỏ xanh mượt khác xa những cây còn lại. Cũng may nàng là một hài tử ham học, không hiểu nàng sẽ hỏi.
” Cây cỏ kia là cây gì vậy?”
” Đó là Tử Đài, dùng để nuôi Huyết Đan.”
” Thế bụi cỏ này là cây gì?”
” Đó là Lưu Vu. Phàm thảo. Có thể dùng để cầm máu.
” Thế còn cây cỏ kia thì sao?”
” Đó là Tất Xá. Một loại cây có chứa chất kịch độc.”
” Thế cái cây bên kia thì sao?”
” Cây đó à… Nó đúng là cây cỏ.”
Vương Từ Chi bị hỏi đến nỗi ngu người. Đây không phải là nhập môn cơ sở đó chứ? Vì sao nàng ngay cả thảo dược căn bản cũng không có nhận ra. Thật sự sư thúc tổ không có dạy cho nàng những điều này sao?”
” Bánh bao nhỏ, có thể yên lặng một chút được không? Cái cây người đang nhổ ra kia chính là ”tiên thanh thảo.”
“Ồ!”
Chúc Diêu liền yên lặng trở lại dáng vẻ vô tri ban đầu của nàng. Đột nhiên hai con mắt nàng sáng lên,
” Từ Chi, ta còn có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi?”
“Cái gì?”
Vương Từ Chi im lặng quay đầu lại.
Chúc Diêu yếu ớt chỉ ngón tay về phía trước,
” Cây cỏ ở chỗ kia, tại sao nó phát quang được vậy?”
Vương Từ Chi nhìn lại. Trong nháy mắt liền trợn to hai mắt. Ở vị trí cách đó không xa, có một mảng lớn cỏ nhỏ lóe ra màu trắng bạc. Lá của nó trong suốt một nửa, nhìn lóng la lóng lánh. Từ xa nhìn lại, giống như nhìn thấy sàn thủy tinh của một cửa hàng vậy.
Hai người đi tới, Vương Từ Chi quan sát cẩn thận một chút, liền kích động nói:
” Đây là…. đây là Thấu Diệp Thảo. Hơn nữa nó còn có một mảng lớn như vậy….”
Thấu Diệp Thảo là một loại nguyên liệu dùng để luyện chế ra Trúc Cơ Đan. Mà Trúc Cơ Đan là một loại đan dược khó mà có được. Ngay đến cả Khâu Cổ Phái bọn họ. Cũng không phải ai luyện khí đại viên mãn đều có thể có Trúc Cơ Đan. Chỉ có một số nhiệm vụ cấp cao đặc biệt mới có tưởng thưởng cho loại đan này. Tuy rằng hắn đã là Kim Đan, không cần tới đan này. Nhưng khi thấy một mảng lớn Thấu Diệp Thảo, đối với Khâu Cổ Phái mà nói thì ý nghĩa của nó chính là bọn họ có thể có một lượng lớn đệ tử luyện khí có thể Trúc Cơ.
” Thấu Diệp Thảo?”
Tên này nghe rất quen, hình như nàng từng nghe qua chỗ nào rồi thì phải.
” Công dụng của cỏ này là gì?”
” Đây là một trong những nguyên liệu luyện chế ra Trúc Cơ đan.”
Vương Từ Chi hưng phấn lấy ra hộp dự định thu thập nó.
“Chờ một chút!”
Chúc Diêu liền nắm tay hắn lại,
” Có phải hay không Thiên Mạch Liên thường đứng cạnh Thấu Diệp Thảo?”
Vương Từ Chi sững sờ, suy nghĩ một chút mới gật đầu,
” Đúng là như vậy. Thiên Mạch Liên thường đứng cạnh Thấu Diệp Thảo. Nhưng mà từ xưa tới nay chưa có ai phát hiện ra ở bên cạnh Thấu Diệp Thảo là Thiên Mạch Liên.”
Cuối cùng thì Chúc Diêu cũng nhớ ra mình nghe thấy tên Thấu Diệp Thảo này từ đâu mà ra. Là do Hồng Trù tình cờ nói ra mà nàng nghe thấy. Nàng ta chính là Phong Chủ Đan Phong cho nên đối với thảo dược hết sức quen thuộc.
Khi đó thân thể của nàng còn chưa tròn 1 tuổi. Nàng không thể nhìn ra linh căn của nàng ta. Mà Hồng Trù một người mắc bệnh yêu thích tiểu loli vào giai đoạn cuối đã từng nói đùa rằng. Cho dù nàng có là ngũ hành (tạp linh căn) thì nàng ta cũng sẽ đi tìm Thiên Mạch Liên để cho nàng tẩy rửa kinh mạch. Giúp cho nàng tẩy ra được một cái linh căn tốt hơn. Huống hồ hiện giờ nàng còn có thể thu hoạch thêm Thấu Diệp Thảo ở bên cạnh nữa, thuận tiện cũng vì môn phái làm ra một chút cống hiến.
Theo lời của người đi trước chính là: hái xuống một cây Thiên Mạch Liên, thì ngang với việc thu hoạch một đống Thấu Diệp Thảo.