Đọc truyện Đồ Đệ Nhà Ta Lại Treo Rồi (Đồ Đệ Của Ta Lại Chết) – Chương 26: Tam sư huynh của tiểu quỷ
Sắc mặt của ba người đều có chút khó coi. Ban đầu mục đích của bọn họ khi thả ra uy áp là làm cho mọi người khiếp sợ, sau đó ba người bọn họ có thể dương dương tự đắc với mọi người ở Khâu Cổ Phái một chút. Nào ngờ đâu đại thần lại ở chỗ này, kết quả bọn họ lại đá nhầm vào cục đá to đùng.
Ba vị tôn giả liền cảm thấy lúng túng, nhưng rất nhanh liền vội vàng thu hồi uy áp mà bọn họ vừa mới thả ra, rồi tiến lên hành lễ.
“ Bái kiến sư thúc.”
Ngọc Ngôn liếc mắt nhìn ba người một cái, rồi quay lại vận chuyển một ít linh lực giúp đỡ đồ đệ ngu xuẩn của mình. Sau khi xác định nàng không có việc gì nữa liền thu hồi tay lại, sau đó nhàn nhạt lên tiếng.
“ Ừ!”
Tôn giả Nghệ Nhiễm là người đầu tiên phát hiện ra Chúc Diêu đứng ở đằng sau Ngọc Ngôn. Hắn là một trong ba vị tôn giả có tính tình hiền hòa nhất. Hắn liền lên tiếng chào hỏi:
“ Đây có phải là tiểu sư muội mà sư thúc mới thu nhận làm đệ tử hay không?”
Hắn liền hiểu ra vì sao Ngọc Ngôn sư thúc lại không nể mặt phóng ra uy áp đối với bọn họ, thì ra vừa rồi bọn họ đã làm tổn thương tới tiểu sư muội.
Nhưng điều này cũng không thể trách bọn họ được. Có thể ngồi trên đài cao này, đều là các vị chưởng môn nhân của các môn phái, tu vi của bọn họ ít nhất cũng là Nguyên Anh sơ kỳ. Ai mà nghờ tới được Ngọc Ngôn sư thúc tâm trạng hưng phấn lại đưa đồ đệ của mình tới xem náo nhiệt chứ.
Bị người khác điểm danh đến, Chúc Diêu không thể tiếp tục giả bộ chết được nữa. Nàng liền hướng ba người hành lễ:
“ Bái kiến hai vị sư huynh, bái kiến sư tỷ”
Chúc Diêu cũng biết ở trong Khâu Cổ Phái có ba vị tôn giả Hóa Thần Kỳ. Chẳng qua là do họ một mực bế quan nên nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Trừ Nghệ Nhiễm ra, hai người còn lại cũng chỉ khách khí gật đầu.
Nghệ Nhiễm ha ha cười rồi nói:
“ Vài ngày trước, ta có nghe mọi người nói sư thúc thu một tiểu sư muội, nhưng ta vẫn vô duyên không được diện kiến. Ai ngờ nhanh như vậy đã tới Trúc Cơ, quả nhiên thiên tư bất phàm.
“ Sư huynh quá khen.”
Ưm, xem ra vị này tính tình cũng hiền hòa. Chúc Diêu cười cười rồi nói:
“ Do sư huynh một mực bế quan, nên tiểu muội cũng không dám tới quấy rầy, mong sư huynh lượng thứ.”
“ Sư muội khách khí quá rồi. Nếu như không chê thì hôm sau tới động phủ của sư huynh chơi một chút.”
Nghệ Nhiễm cười một cách sảng khoái, đột nhiên như nhớ ra điều gì, liền hỏi:
“ Đúng rồi, ta còn không biết quý danh của tiểu sư muội. Lúc ngươi mới vào chính là Ngọc Lâm Phong, từ đó suy ra chữ Ngọc đứng ở hàng bối, không biết hiệu là gì?”
Ngay lập tức sắc mặt Chúc Diêu đen lại. Hiền em gái nhà ngươi chứ! Miệng thì cười tươi suốt ngày thế kia mà khi mở miệng liền đâm vào tim người ta đau nhói. Nàng tức giận cắn răng “kèn kẹt”, gằn từng chữ một. “ Ta, gọi, là, Ngọc…Diêu!”
Nói xong, bên cạnh Ngọc Ngôn liền nghiêng đầu, khó hiểu nghi hoặc nhìn nàng. Không phải ta đặt ngươi một chữ “Vượng” sao?
Chúc Diêu hung hăng trợn mắt quay lại nhìn hắn. Ngươi mới thích như vậy! Cả nhà ngươi mới thích như vậy!
Ngọc Ngôn liền cau mày lại, hít vào một hơi, im lặng nhìn đồ đệ của mình. Bệnh tình của đồ đệ ngu xuẩn của mình càng thêm nặng rồi, ngay cả đạo hiệu của mình cũng nhớ không nổi nữa. Sau đó hắn liền quay đầu lại nhìn vào sàn đấu. Mà ở sau lưng hắn, đôi mắt Chúc Diêu biến thành cây đao.
Thấy thầy trò hai người có vẻ giống như sắp đánh nhau tới nơi rồi, Nghệ Nhiễm liền không hỏi tiếp nữa. Hắn nói khách khí hai câu, rồi quay lại chỗ ngồi của mình. Hắn ngồi trên lưng con Bạch Hổ rồi nhìn về sàn đấu coi mọi người thi đấu.
Cho nên trên đài cao chia làm ba tầng. Tầng một là Ngọc Ngôn, đứng đằng sau hắn là Chúc Diêu. Tầng 2 là ba vị tôn giả. Tầng ba chính là các phong chủ và chưởng môn nhân của các môn phái. Mấy chục người phân chia tầng lớp rõ ràng, điều này làm cho nàng cảm thấy giống vừa mới uống coca vậy, còn trên bàn ăn chính là các món sơn hào hải vị thượng hạng vậy.
Ngọc Ngôn tôn thượng cùng ba vị tôn giả xuất hiện, làm cho các đệ tử chiến đấu ở dưới sàn đấu càng thêm nhiệt tình. Phải biết rằng, đại hội môn phái hàng năm đối với những đệ tử tham gia này mà nói, bọn họ không chỉ… mang về vinh quang cho môn phái, mà đó còn là cơ hội để bọn họ thể nổi bật trong Tu tiên giới.
Hơn nữa nếu như bọn họ giành giải quán quân trong kỳ đại hội môn phái lần này, thì người đó còn có cơ hội được tiền bối Nguyên Anh chỉ điểm cho một lần. Mà ngày hôm nay ở trên khán đài còn có một vị tiền bối lợi hại nhất trong tất cả mọi người tới xem. Cho dù bọn họ không được tu tiên giới đệ nhất nhân Ngọc Ngôn tôn thượng chỉ điểm, thì nếu như bọn họ có thể được ba vị tôn giả Hóa Thần kỳ kia chỉ điểm vài câu, thì đối bọn họ mà nói nó cũng được lợi rất nhiều.
Đối với người tu tiên mà nói tu tiên không chỉ có mỗi việc hấp thu linh khí để tăng lên tu vi mà nó còn dựa vào đạo tâm của từng người đối với thiên địa có cảm ngộ như thế nào nữa. Đó mới chính là tinh túy trong việc tu tiên. Khi bọn họ tu luyện tới cảnh giới Hóa thần, thì bọn họ có khả năng kết nối thiên địa vạn vật với đạo tâm thì đến lúc đó bọn họ không còn là người thường nữa. Vì vậy, có thể được bọn họ chỉ điểm một chút, cho dù bọn họ không thể hiểu được nhưng đối với việc tu hành sau này sẽ bọn họ sẽ được rất nhiều điểm lợi.
Chính vì nghĩ tới những điều này cho nên tất cả đệ tử tham gia thi đấu ở trên sàn đấu càng thêm cố gắng, càng có động lực để chiến đấu hơn.
Đáng tiếc, Chúc Diêu nàng lại nhìn không tới. Đúng vậy, nàng nhìn xem không có tới nơi. Thời điểm tranh tài diễn ra Chúc Diêu nhìn tới, mẹ cha nó chứ, cái bàn bóng bàn này nó cao còn chưa tính, thế mà bọn họ còn mở thêm một cái trận pháp nữa, điều này khiến cho tầm nhìn của nàng giảm xuống thêm. Đối với những người có tu vi cao thì cái trận pháp này không có ảnh hưởng gì tới bọn họ, nhưng nàng mới chỉ có tu vi Trúc Cơ, căn bản nàng không nhìn thấy người ở trên sân đấu đang làm những gì.
Ưu việt hơn người khác để làm gì cơ chứ, cuối cùng lại không thấy được gì! Thảo nào nơi này ngoài trừ các chưởng môn nhân của các môn phái và các phong chủ ra thì không có đệ tử nào đứng ở trên đây cả. Thì ra không phải người ta không muốn dẫn những đệ tử đó lên đây mà mọi người sớm đã biết chân tướng.
“ Sư phụ… ta có thể xuống dưới nhìn xem được không?”
Chúc Diêu đành phải hướng Ngọc Ngôn thương lượng, tạm thời rời xa hắn một chút.
Ngọc Ngôn nhìn nàng một cái, cũng hiểu nàng đứng ở đây cũng không có nhìn thấy được gì, liền gật đầu nói:
“ Xem xong liền trở lại, đừng có lưu lại.”
Tránh cho ngươi học điều xấu, dĩ nhiên câu này hắn không nói ra rồi.
Chúc Diêu gật gầu, rồi nhìn quanh mọi người một cái. Quả nhiên nàng liền thấy một thân hình quen thuộc, đúng lúc đối phương cũng nhìn về phương hướng này. Chúc Diêu lập tức khởi động vũ khí ở dưới chân, vội vàng bay đi.
“ Tiểu quỷ!”
Chúc Diêu vẫy vẫy tay về phía một người thiếu niên đang còn nhìn đông nhìn tây kia.
“ Chúc Diêu tỷ!”
Vương Từ Chi quay đầu lại ngạc nhiên hỏi:
“ Rốt cuộc người cũng được xuống núi?”
Chúc Diêu gật đầu,
“ Ai bảo ta ưu tú chứ!”
Vương Từ Chi cũng không phản bác lại câu nói tự cao tự đại kia. Hắn liền nắm lấy tay nàng, cười một cách vui vẻ.
Một người khác đứng ở bên cạnh cũng chú ý về phía bên này, liền nói vọng sang:
“ Tiểu sư đệ, ai vậy? Sao không qua đây giới thiệu một chút? Tại sao ta không có biết, tiểu tử ngươi lại có số tốt như vậy chứ?”
Sắc mặt Vương Từ Chi liền đen lại. Hắn liền tức giận, nhìn chằm chằm vào người kia:
“ Tam sư huynh, không được thất lễ!”
“ Ơ, lại còn tức giận nữa chứ!”
Nghiêm Nguyệt Hoành hất tóc sang một bên, nháy mắt một cái, rồi cười đểu nói:
“ Tiểu sư đệ! Ngươi yên tâm đi. Mặc dù sư huynh ta rất đẹp trai, nhưng đối với người mà ngươi thích, sư huynh ta sẽ không chiếm đoạt. Hơn nữa… sư huynh ta cũng không thích người lớn tuổi, thể loại này không hợp với khẩu vị của ta.”
Lúc này, mặt Chúc Diêu cũng đen lại.
“ Nghiêm Nguyệt Hoành!”
Vương Từ Chi giống như mèo bị dẫm phải đuôi, liền lồng lộn lên. Hắn muốn xông tới người kia liều mạng sống mái một phen.
Đúng lúc đó, ở không xa, Đỗ Nguyên Thần nhìn thấy Chúc Diêu, lại thấy Vương Từ Chi có vẻ rất tức giận, liền chắp tay hành lễ với Chúc Diêu.
“ Đệ tử bái kiến thái sư thúc!”
Lúc này người đen mặt lại, lại chính là Nghiêm Nguyệt Hoành.
Chúc Diêu ha hả cười một tiếng, rồi gật đầu với Đỗ Nguyên Thần. Nàng quay lại nhìn từ trên xuống dưới cái người tên là Nghiêm Nguyệt Hoành này một chút, rồi nói:
“ Ngươi chính là Tam đệ tử của Chưởng môn sư đệ?”
Nghiêm Nguyệt Hoành liền căng thẳng ấp a, ấp úng nói:
“Vâng, vâng.. Bái kiến thái sư thúc. Nguyệt Hoành lỡ mạo phạm người, xin người bỏ qua cho.”
Oan uổng cho ta quá! Chẳng qua ta vất vả lắm hắn mới tìm thấy một cơ hội để trêu chọc tiểu đệ nhìn có vẻ rất là nghiêm túc kia, ai ngờ lại đá nhầm vào thiết bản.