Đọc truyện Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em – Chương 8
Cúp máy, nó thở phào nhẹ nhõm, còn Vân thì khuôn mặt đăm chiêu đang suy nghĩ chuyện gì đó.
– Nài. 2 ông con nhỏ kia hôm nay sao nó không đi học nhỉ _ hắn thắc mắc
– Sao tôi biết _ Long lắc lắc.
– Con nhỏ này được đưa vào đề tài bàn tán của chúng ta từ bao giờ vậy Phong _ Hoàng cười, nhưng nụ cười rất đểu.
– Ông nói vậy là sao. Tôi chỉ muốn trêu tức nó thôi mà. hưrrrrrr!
– 2 ông bị sao đấy _ Long nhìn _ Tối nay đi chơi đi, lâu lắm mình không đi rồi.
– được thôi. được bữa phá tan quán ông _ hắn cười hà hà.
– Tôi chỉ sợ ông không phá được thôi, mấy em của tôi nhớ tôi lắm rồi.
– Thôi đi. Ngồi cạnh tụi tôi đừng động đến mấy vấn đề đấy chứ _ Hoàng quay sang nhìn Long bằng ánh mắt hình viên đạn.
– Thôi thôi. được rồi. Tôi biết 2 ông kinh rồi. 10h như mọi lần nhá.
– Được rồi.
7h tối. Vân đã có mặt tại quán nó làm thêm. Vân chon một chiếc bàn trong góc khuất của quán. Rút điện thoại Vân nhắn tin cho nó
“ Tôi đang ở chỗ bà làm nè. Ra đây đi.”
“Trời. Tôi đang bận chút. đợt mình nha”_ nó rep lại nhanh chóng
“được rồi. Phải nhanh lên đó”
15’ sau. Nó ra vỗ vai nhỏ bạn:
– Có chuyện gì vậy
– Bà hết giờ làm chưa
– Mình hết rồi.
– Hỳ. Vậy coi như mình mời cậu uống nước. Gọi nước đi, như cũ.
– Trời. Bà lắm chuyện lắm đợi tôi lát.
– Hỳ. Nhanh coi.
– Đây. uống đi _ 5’ sau nó đã đi ra với một li kem dâu và một cốc cacao nóng
– Hân. Bà coi tôi là bạn chứ hả.
– Ớ. Sao hỏi kì vậy. Dĩ nhiên rồi.
– Vậy thì cần lấy cái này đi. _ Vân đưa cho nó một tập được bọc bằng giấy.
– Gì vậy. tôi không nhận được
– Thôi mà. Tôi với bà là bạn coi như là giúp nhau thôi.
– Tôi không thể mà.
– Tôi biết bà nghĩ gì. Nhưng cứ cầm lấy mua thuôc cho Huy đi. Dù bây giờ bà có làm nhiều đi nữa nhưng cũng đâu có tiền ngay đâu chứ. Tôi đã nói qua với bố mẹ rồi, họ đều đồng ý giúp bà mà.
– Tôi….
– Bà cứ cầm đi. Coi như là tôi cho mượn cũng được. Khi nào có thì trả tôi.
– được không.
– được mà. Hì.
– vậy tôi cảm ơn nha.
– Có gì đâu. Nhưng với một điều kiện.
– Chuyện gì.
– Hôm nay bà phải chở tôi đi mua thuốc cho Huy nè, nấu cơm cho tôi ăn và quan trọng hơn là bà phải cho tôi đi xem trận đấu tối nay của bà.
– Gì. Sao mà bà biết.
– Hà hà. Thế tôi mới là bạn của bà được chứ. Tôi còn chuẩn bị quần áo rồi nè.
– Hơ. BÀ ma quai lắm. Rồi chúng ta đi thôi.
Vân về nhà nó chơi. Ăn uống rồi cho Huy uống thuốc. Thằng bé đi ngủ, 2 đứa nó mới hì hục thay quần áo để đi tới trận đấu.
9h30. Tại sân bóng rổ sau khu công trình đang thi công tại trung tâm thành phố. Liệu có ai nhận ra nó không. Nó mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và khoắc ngoài là một chiếc ao khoắc đen với một chiếc mũ to lù che hết một vùng chán. Nó phải che khuôn mặt mình bằng chíêc khẩu trang đen có hình đầu lâu trắng. Cũng ăn mặc gần như giống nó, Vân ngồi ở một góc khuất của sân để không ai chú ý đến mình nhưng vẫn đủ quan sát nó thi đấu. Trận đấu bắt đầu. Là bóng rổ đường phố nên việc đánh khi cướp bóng là chuyện rất bình thường. Nó luôn phải vận dụng hết kĩ thuật của mình để tránh những đòn đá không thương tiếc. Chiều cao khá hạn hẹp đối với một cầu thủ bóng rổ nhưng khả năng dẫn bóng của nó luôn xuất quỷ nhập thần không ai có thể đoán trước được. Trận đấu chỉ có 2 người, nó và một tên to cao nữa. chỉ cần dẫn bóng qua người hắn là nó dễ dàng ném bóng vào rổ từ vạch 3 điểm. Tỉ số trận đấu luôn nhấp nhô vì cả hai bên thực sự đều rất mạnh. Sắp hết giờ, nó thực sự rất sợ. Bóng đang trong tay nó, nhưng gần như các kĩ thuật dẫn bóng của nó đều đã bị hắn nhìn ra một chút chỗ hở. Nó biết, vào thời gian cuối hắn sẽ tấn công những đòn cực mạnh nếu không phải là một cười to khoẻ thì khó mà đỡ được. Nó đành liều một phen. Dẫn bóng qua chân hắn và lách người đập bóng nên cao, nhưng hắn đã đạp thẳng vào chân trái của nó một cách không thương tiếc, nó không thể thua. Nó chỉ đau chân trái thôi nó còn chân phải. nó móc đòn chân phải ra sau đập vào đúg huyệt vai của hắn, tiếp túc là một đòn tay tại quai hàm nhanh chóng đón bóng và ném vào rổ. Nó thắng. Đưa mắt nhìn Vân, nhỏ đang típ mắt lại vì thành tích của bạn mình. Nó được tiền thưởng như thoả thuận, cầm số tiền trong tay nó thực sự hạnh phúc. Nó đã phải luyện tập rất lâu và đây cũng chíh là lí do mà tối nào nó cũng ra khỏi nhà muộn, đâu như hắn đoán.