Đồ Đằng

Chương 86: Tiên Chi Thành, tử thành! (Dưới)


Đọc truyện Đồ Đằng – Chương 86: Tiên Chi Thành, tử thành! (Dưới)

Rắc hừ hừ!
Jack lườm Giang Nam, hệt như vốn dĩ không đặt hai chữ ‘mệnh lệnh’ này ở trong lòng, sau đó nàng chậm chạp đi tới bên người Giang Nam, vỗ bụng Giang Nam: chủ nhân, ngài rất đói?
Giang Nam đáng thương gật đầu.
– Nhưng, Jack không có thời gian kiếm đồ ăn cho ngài đâu!
Jack rất xấu, rất tà ác gãi gãi đầu. Một chuỗi ngôn ngữ cơ thể, dường như rất phiền não:
– Tuy nhiên Jack có một biện pháp có thể khiến chủ nhân ngài vĩnh viễn đều sẽ không thấy đói, biện pháp rất ‘Jack’ đó!
– Biện pháp gì? –Đôi mắt Giang Nam sáng rực lên.
Jack quẳng cho Giang Nam một rẽ xương sườn sắc bén:
– Tự sát!
– @#$%^&….
Nói xong, Jack quay người tiếp tục đi tìm xương. Chiếc mông nhỏ uốn uốn éo éo về phía Giang Nam, hệt như đang nói:
– Tức chết ngươi, tức chết ngươi, hừ~~~~
Ông trời ơi!

Tử Linh thủ hộ chẳng phải là khôi lỗi và trợ thủ của chủ nhân ư? Nhưng vì sao, vì sao Jack lại… ngang bướng như thế!?
Giang Nam bó tay hỏi trời xanh!
Cọc, cọc!
Đúng lúc này, từ xa xa truyền tới tiếng ma sát chói tai.
Có người tới!
Phản ứng của Jack vô cùng nhanh, vừa thấy bên mé có một con suối nhỏ chưa đóng băng, nàng ‘tùm’ một tiếng nhảy vào, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Giang Nam trợn mắt há mồm, con bà nó, Jack lại dám vứt bỏ chủ nhân lâm trận bỏ chạy!?
Hắn muốn chửi ầm lên, nhưng thấy rõ dáng dấp người đang tới, sắc mặt hắn trở nên vô cùng ngưng trọng…
Tới là một đội quân nhân hơn trăm người, đều bận chiến giáp màu vàng tươi vừa dày vừa nặng, hai tay và mũi lộ ra bên ngoài đều được bao tay và khẩu trang che kín kỹ càng.
Họ còn đẩy bảy tám cỗ xe ngựa, trên xe chất đầy thi thể, nhấp nhô như dãy núi, chừng hơn ngàn cỗ!
Chiến giáp màu vàng tươi, đây là trang phục quân chính quy của đế quốc Lance, những người này hình như là quân đoàn cảnh vệ của đế đô, cũng chính là thuộc hạ của Guilestone ngày trước.
Nhưng họ đeo khẩu trang và bao tay làm gì nhỉ? Chẳng nhẽ những thứ này là trang phục quân đội đế quốc?
Khoan đã! Khẩu trang, bao tay…
Còn có cả thi thể…
Giang Nam chợt cả kinh, cẩn thận nhìn những thi thể trên xe, quả nhiên không ngoài dự đoán, làn da những thi thể này đều nổi màu đỏ tươi, còn cả hai mắt lồi ra ngoài, miệng tím tái, thậm chí còn có vài người nửa thân đều thối rữa.
Trong không khí cũng ngập ngụa mùi hôi thối nhàn nhạt!
Ôn dịch!
Nhân loại trên xe toàn bộ đều chết vì ôn dịch!
Lai lịch đội quân kia cũng không cần đoán cũng biết: đế đô nhất định xảy ra bệnh ôn dịch, đám quân cảnh vệ đế đô này đang phụng mệnh tiêu hủy ‘nguồn nhiễm ôn dịch’, cũng chính là những thi thể trên xe!
(Đế đô thế nhưng lại xảy ra ôn dịch!? Đồ Đằng thánh đô thế nhưng lại xảy ra ôn dịch!)
Nhìn dáng vẻ đám quân nhân, Giang Nam thật muốn chỉ vào mũi họ chửi ầm:
– Ngu xuẩn, chẳng nhẽ các ngươi không biết ôn dịch có thể truyền thông qua không khí ư? Che mũi có tác dụng gì? Các ngươi làm thế cũng có khả năng mắc ôn dịch, sau đó càng truyền nhiễm cho người người! Thi thể mắc ôn dịch, cần phải hỏa thiêu! –Nhưng Giang Nam không có dũng khí chửi ra, hơn nữa hắn còn hết sức không chịu thua kém nhảy vào con suối nhỏ, muốn trốn thật xa.

Giang Nam từ từ ngâm mình trong con suối, ngay khi đôi mắt hắn cũng sắp chìm vào trong suối thì…
Đột nhiên!
Hắn nhìn thấy ở nơi không xa, một bóng người nhảy ra!
Nhảy lên, là một cỗ thi thể nữ trên xe!
Hóa ra trên xe không ngờ còn có không ít người sống! Có điều, chỉ cần nhiễm ôn dịch thì cho dù không chết, cũng sẽ bị coi là ‘người chết cần tiêu hủy’!
– Không, tôi vẫn chưa chết, các vị không thể quẳng tôi vào ‘Luyện nhân lô’!
Nữ nhân này ráng sức lôi đứt dây thừng trên người mình, một mặt vừa chạy như điên, một mặt kêu gào xé gan xé ruột! Trong ngực nàng không ngờ còn ôm một đứa bé không đến một tuổi!
Đứa bé bị dọa khóc ầm lên.
– Lâm Đạt! –Nữ nhân nhẹ giọng gọi tên đứa bé:
– Đừng khóc, mẹ sẽ mang con chạy khỏi đây…
Vút!
Một quan quân lạnh lùng giương cung cài tên, ngọn trường tiễn sắc bén xuyên thủng ngực nữ nhân!
Mũi tên lạnh lẽo sượt qua mặt đứa bé, để lại trên trán đứa bé một vết máu đo đỏ.
Sau đó quan quân này đi tới sau lưng nữ nhân. Rút trường đao, cắt tứ chi của nàng, lạnh lẽo nói với những thi thể còn sống muốn rục rịch ngóc dậy khác:
– Hãy ngoan ngoãn chút, là được ta ném vào ‘Luyện nhân lô’ chết không đau đớn, hay bây giờ được ta chém thành cột thịt, ngược đãi đến chết, tự các ngươi chọn đi! Còn kẻ nào chạy trốn nữa thì… Giếtttttttt!

Nói xong, đôi chân đi giày sắt của hắn giẵm lên đầu đứa bé, lạnh lùng cười, chuẩn bị giẵm nát đầu đứa bé!
Trên xe, các thi thể còn sống phát ra tiếng than thở vô lực, họ ngay cả mình đều không bảo vệ nổi, nào còn có tâm tình đi lo cho một đứa bé…
Đúng lúc này, lại là một tiếng ‘vút’. Một rẽ xương sườn một không biết từ đâu bay ra, ‘bộp’ một cái gõ trúng đầu quan quân!
– Toàn quân đề phong! Ai? Cút ra!
Rắc, rắc!
Jack từ trong con suối đi ra, trong hốc mắt tràn đầy hỏa diễm phẫn nộ màu đỏ. Trong tay, còn xách theo hai rẽ xương sườn sắc bén!
Không ngờ ngay cả đứa bé cũng không tha, Jack tuyệt sẽ không tha thứ các ngươi!
Lúc này, Jack bận một bộ váy liền sơ sài do lá cây tạo thành, góc quần buộc trên hai chân, đai lưng vắt lên hai vai. Nhưng điều này chẳng hề khôi hài, chỉ có thể càng tăng thêm khí thế khủng bố đậm màu bạch cốt của nàng!
Giang Nam trốn ở trong con suối lại lần nữa bó tay hỏi trời. Con bà nó, Jack, ngươi lại dám đi khiêu khích một đội quân võ trang hạng nặng?
Có điều bộ váy cỏ này thật sự rất độc đáo…
Được rồi, Jack của ta không hề vứt bỏ chủ nhân. Nàng chỉ hơi thẹn thùng, hơi xẩu hổ khi trần truồng trước mặt người ngoài, cho nên mới tạm thời rời đi, tìm một bộ váy cỏ che lại thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.