Đồ Đằng

Chương 8: Dùng lực lượng quốc gia mua lấy nụ cười quân vương


Bạn đang đọc Đồ Đằng – Chương 8: Dùng lực lượng quốc gia mua lấy nụ cười quân vương

Trong đó tiêu biểu nhất phải thuộc về nông trường Wester và kẻ thù truyền kiếp của nhà Hein – nông trường ‘Susan’ do gia tộc Sumala mở ra.
Vì tranh đoạt tài nguyên, hai đại nông trường đã cừu sát đẫm máu vài chục năm, có thể là oan gia đối đầu ‘không đội trời chung, không chết không thôi’.
Sorent chính là ác bá số một của nông trường Susan, cũng là đệ nhất cao thủ của thành Thái Dương.
Hắn chí ít đã từng sát hại trên trăm ác bá của nông trường Wester!
Cho nên vừa thấy Sorent, tiểu thư Welen liền cho hắn xấu mặt:
– Sorent, tên ti tiện nhà ngươi không trốn ở nhà, chạy đến nông trường của lão nương làm gì?
– Có thể là tới bàn chuyện, cũng có thể… là tới giết người.
Sorent liếm môi mỉm cười, thoải mái đi vào cổng lớn nông trường, khi ngang qua bên người Giang Nam, hắn hời hợt nói:
– Welen, tên nô lệ này không biết phép tắc, ta thay ngươi giết hắn, thế nào?
Nói xong, không ngờ Sorent thực sự vươn tay chộp Giang Nam!
– Tiên sinh, được rồi, tôi chẳng quả liếc ngài một cái thôi mà.
Giang Nam vội vã thanh minh! Nhưng lời vừa dứt khỏi miệng hắn liền rõ ràng, Sorent chẳng phải vì một ánh mắt mà so đo – đệ nhất cao thủ thành Thái Dương không nhỏ mọn như thế, hắn đây là cố ý giết người lập uy cho tiểu thư Welen xem!
Giết vài nô lệ để khoe khoang vũ lực, tăng thêm lợi thế đàm phán, đây là thủ đoạn đám quý tộc thường dùng.
Giang Nam cười khổ nhắm hai mắt lại…
Chát!
Ngay thời khắc nguy cơ, Welen bỗng rút roi da, nhẹ nhàng vẩy một cái, quấn lấy cánh tay Sorent.
– Tên ti tiện, nô lệ của lão nương còn chưa đến lượt ngươi dạy dỗ, muốn đánh nhau thì nhắm ta đây!
– A, ngươi tính tình vẫn vậy, được rồi, đùa tí thôi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Sorent nghiền ngẫm lướt mắt qua người Giang Nam, tủm tỉm cười tiến vào nông trường.
– Thật mạnh…
Giang Nam vừa thoát chết trong gang tấc chỉ cảm thấy sống lưng buốt lạnh từng hồi, y phục đã ướt nhẹp.
Vừa rồi, cú chộp của Sorent không có uy thế kinh thiên động địa, càng không có chiêu thức biến hóa xảo diệu phi phàm, nhưng chỉ một cú chộp nhìn thì tiện tay như vậy đã khiến Giang Nam sinh ra một loại ý niệm không thể tránh né, chỉ có thể chờ chết!

Đây chính là lực lượng Đồ Đằng ư!?
Nếu mình có thể có loại lực lượng này…
Giang Nam bỗng thấy mình có chút nực cười, mình chỉ là một tên vô dụng không có thiên phú, một tên nô lệ, nghĩ đến những điều này… Có ý nghĩa sao?
o0o
Một bên khác, Sorent đã tiến vào đình viện đằng sau nông trường, suốt đoạn đường hắn lững tha lững thững, hệt như đi tới hậu viện nhà mình vậy.
Welen cũng không sai người hầu dâng trà đãi khách, chỉ đứng ở cửa đình viện, lạnh lùng nói:
– Ở đây không có người ngoài, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Sorent mỉm cười, phủi y phục nói:
– Welen, ngươi là nữ nhân đẹp nhất, cũng mạnh nhất trong thành Thái Dương, có điều đưa mắt khắp đại lục, thì lại có một nữ nhân còn cường đại hơn ngươi, xinh đẹp hơn ngươi… Ngươi biết ta nói chính là ai không?
– Julian?
Welen biến sắc:
– Chẳng nhẽ sự việc có liên can với Julian?
– Không sai! Đế đô truyền đến tin tức, mĩ nhân đệ nhất đại lục, đệ nhất khoái đao, đầu bếp nổi tiếng đao công đệ nhất, Julian… Sắp giá lâm thành Thái Dương!
Sắc mặt Sorent trở nên ngưng trọng:
– Chuyện ba năm trước ta ngươi đều rất rõ ràng, Julian chém giết Hoàng Kim Sư Tử trong thiên quân vạn mã, vãn hồi vận mệnh đế quốc, có điều, nàng lại không chịu tiếp nhận sắc phong và lời cảm tạ từ đế quốc, thậm chí không từ mà biệt.
– Việc này là thế nào?
– Còn có thể thế nào nữa? Julian Yêu Nguyệt nhất đao, ngàn quân lui tránh, thay đổi lịch sử chẳng qua cũng dễ như trở bàn tay, vị hoàng đế nào không muốn nịnh bợ cao thủ như vậy? Có hoàng đế nào, không muốn thu vị tuyệt đại mỹ nhân như thế vào hậu cung!?
Trong mắt Sorent tỏa ra quang mang trào phúng:
– Vì để lấy lòng Julian, hoàng đế bệ hạ trong ba năm qua đã dùng hết các thủ đoạn, lần này cũng không ngoại lệ: Bệ hạ mật lệnh, trong thời gian Julian giá lâm, tất cả mọi thế lực phụ cận thành Thái Dương, nhất thiết phải bằng mọi giá lấy lòng Julian! Đồng thời bệ hạ còn nói… Ai có thể khiến Julian vui vẻ nhất…
Gã cười suồng sã hai tiếng.
– Thì sẽ nhận được một lễ vật đủ nặng!

– Lễ vật… Nặng bao nhiêu?
– Ai có thể khiến sau khi Julian cười đầu nhập vào đế quốc, bệ hạ sẽ cho phép hắn yết kiến ‘Thiên Mệnh Quy Giáp’ một lần!
Thiên Mệnh Quy Giáp…
– Hèn hạ, lũ ti tiện chó má!
Welen đột nhiên rít gào, người ngoài không biết Thiên Mệnh Quy Giáp là cái gì, nhưng thân là đầu não một phương của nhà Rein nên Welen rõ hơn ai hết!
Vì để xu nịnh Julian, bệ hạ không ngờ lấy ra cả Thiên Mệnh Quy Giáp, hắn đây là muốn ‘dùng lực lượng toàn quốc gia, lấy nụ cười Julian’ mà!
Loại chuyện lớn này, tổng bộ nhà Rein chẳng ngờ không truyền đến tin tức kịp thời, ngược lại để người của nông trường Susan, đối thủ một mất một còn thông báo cho mình. Điều này, này… Thật là chó con mẹ nó má!
Lúc này, Sorent vẫn đang một mực cười tủm tỉm nhìn Welen, chờ sau khi cơn tức của Welen dần tiêu tan, hắn mới thong thả nói:
– Tiểu thư Welen, chuyện chính là như thế. Vì để đoạt được cơ hội diện kiến Thiên Mệnh Quy Giáp, các thế lực lớn trong thành Thái Dương nhất định sẽ ùa đến hoan nghênh Julian, dốc hết toàn lực để lấy lòng vị mĩ nhân đệ nhất đại lục này, nhưng…
Hắn chuyển đề tài:
– Các thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ trong thành Thái Dương có ngót 137 nhà, nhiều thế lực như vậy cùng chen chúc nhau, khẳng định sẽ hoàn toàn hỗn loạn, khiến Julian không vui… Cho nên, chủ nông trường Susan nhà ta có một đề nghị nho nhỏ!
– Có cái rắm gì thì đánh ra đi!
Welen lạnh lùng nhìn đăm đăm Sorent.
– Đánh rắm? Ôi chao, thật rất khó tưởng tưởng, một từ ngữ dơ dáy như thế không ngờ lại xuất hiện trong miệng một vị tiểu thư xinh đẹp nhường này…
Sorent cười cợt, quay trở lại chủ đề chính:
– Kiến nghị của chủ nông trường nhà ta là: liên hợp thế lực 137 nhà ở thành Thái Dương lại, hợp thành một ‘hiệp hội chiêu đãi Julian’, do chủ nông trường nhà ta đảm nhiệm hội trưởng, lãnh đạo mọi người cùng hoan nghênh Julian.
Chủ nông trường Susan đảm nhiệm hội trưởng, một khi lấy được lòng Julian, vậy khi được hoàng đế bệ hạ ban cho cơ hội yết kến Thiên Mệnh Quy Giáp, tự nhiên cũng do một nhà nông trường Susan độc chiếm!
Welen sao không nghĩ rõ ràng điểm này chứ.
Tiến thêm một bước nữa, nàng còn nghĩ rằng, chủ nông trường Susan muốn thừa cơ chèn ép các thế lực lớn, độc bá tài nguyên phong phú của thành Thái Dương!
Thế nên Welen cười lạnh nói:

– Chủ nông trường nhà ngươi thật giỏi tính kế đấy!
– Không dám!
Sorent mỉm cười:
– Hiện tại đã có 27 nông trường, 15 khoáng trường, 4 khu chăn nuôi gia súc đều đã gật đầu, họ đều thừa nhận vị trí hội trưởng của chủ nông trường nhà ta! Ngoài ra, còn có vài chủ nông trường tính tình quật cường, cự tuyệt ý tốt của chủ nông trường nhà ta… Đương nhiên, ta đã khiến chúng vĩnh viễn không có cơ hội gật đầu… Tiểu thư Welen, ngươi, có thừa nhận vị trí hội trưởng của chủ nông trường nhà ta hay không?
Nói xong, Sorent thản nhiên nhìn đăm đăm Welen, hiển nhiên, nếu Welen hiện tại dám nói một chữ ‘không’, hắn sẽ không ngại lấy thân phận đệ nhất cao thủ thành Thái Dương nổi máu giết người!
– Sorent, tên chó má ti tiện nhà ngươi, chớ khinh người quá đáng!
Đối mặt với điều kiện khuất nhục như thế, cưỡng ép cường bạo như thế, Welen tức đến nổi gân xanh!
Có điều sau một tiếng rít gào, nàng bỗng nắm bàn tay, cố nặn ra một tia tươi cười:
– Chẳng qua lão nương ta tán thưởng thực lực của ngươi, trở về báo cho chủ nông trường Susan, trong thời gian Julian giá lâm, nông trường Wester phụng nàng làm việc chính, hết thảy mọi thứ xin nghe lệnh nông trường Susan!
Trong mắt Sorent lóe hàn quang, nhìn chằm chặp Welen rất lâu, bỗng khen:
– Nông trường Wester do cô quản lý, thật là vận may của bá tước Wester!
Nói xong, Sorent hú dài một tiếng, biến mất trong mưa tuyết mịt mùng.
Mà Welen đứng trong tuyết, nghiến chặt răng. Đột nhiên, nàng rút roi da, ầm ầm một tiếng, quật gãy một cây đại thu to cỡ ngang hông!
– Nông trường Susan, nỗi nhục hôm nay, lão nương sẽ nhớ kỹ!
Rất lâu sau, một quản sự trong nông trường vội vã chạy tới.
– Tiểu thư, tổng bộ gia tộc truyền đến tin tức, nói mĩ nhân đệ nhất lục Julian sắp…
– Không cần tên ti tiện nhà ngươi lắm mồm, lão nương sớm đã biết rồi!
Quản sự sửng sốt:
– Ngài đã biết rồi?
Welen vung tay cắt ngang hắn, kể chuyện vừa nãy một lần, quản sự cả kinh nói:
– Tiểu thư, nông trường Susan đây là muốn độc chiếm cơ hội yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp, còn muốn thừa cơ đàn áp nông trường chúng ta, ngài, ngài sao có thể đáp ứng!
– Lão nương không ưng thuận được sao?
Welen chỉ vào nông trường trống trải:
– Quản gia Gigi thoáng cái đã lấy đi hai ngàn tráng hán, nếu ta không đáp ứng rồi gây chiến, ta lấy cái gì khai chiến với người ta? Với binh lực nông trường hiện tại, vốn dĩ ngăn không nổi người ta tấn công ba giờ!

Quản sự cũng thấu hiểu, cười khổ nói:
– Đúng vậy, hiện tại không phải lúc khai chiến, người khác thì không nói, nhưng chính là đệ nhất cao thủ thành Thái Dương Sorent kia, cho dù là tiểu thư ngài cũng chưa chắc có thể địch lại.
– Hừ! Ngươi hiểu được là tốt! Đi đi, toàn lực phối hợp với nông trường Susan hoan nghênh Julian, vì tương lai, có khuất nhục, không cam tâm hơn nữa, lão nương cũng phải… Nhẫn!!!!!!!
Welen mệt mỏi phẩy tay, ra hiệu quản gia có thể rời đi.
Sau đó nàng lặng lẽ thở dài.
Welen chỉ là một thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, một nữ nhân trẻ tuổi một mình gánh vác vận mệnh vài ngàn người, trong thì có sự vụ nặng nhọc, ngoài thì có nông trường Susan cường thế hiếp người, thật quá mệt mỏi…
Nhưng cho dù có mệt có mỏi hơn đi chăng nữa, Welen cũng phải tiếp tục kiên trì, ai bảo đại ca của nàng, bá tước Wester vốn dĩ chỉ là công tử đàng điếm, ngoại trừ Welen, nông trường đã tìm không ra nhân vật chủ chốt đáng tin cậy thứ hai nữa rồi.
Ôi chao, lúc này nếu có nam nhân được việc đứng ra, thay mình san sẻ một ít gánh nặng, vậy thì tốt biết bao a!
Mưa tuyết bay lả tả, trong tuyết lạnh trời đông, Welen khẽ thở dài…
o0o
Cấp cao trong nông trường đã ngầm rục rịch, nhưng đám nô lệ cấp dưới thì quản không nổi những điều này, họ chỉ quan tâm ngày mai có ăn no bụng hay không thôi.
Sau khi tiễn bước Welen, Lola dẫn theo Giang Nam và hai tên ác bá đi tới một mảnh đất trống lân cận bãi nuôi heo, sau đó ả ra lệnh cho Giang Nam đi triệu tập tất cả đám nô lệ nuôi heo.
Lúc này, Giang Nam cũng đã biết rõ quá trình ‘thăng chức’ của Lola: Té ra, nữ bộc bên mình của Welen ngày trước cũng bị quản gia Gigi dẫn đi, thuộc hạ không ai có thể dùng, Welen bèn đề bạt Lola xem chừng còn coi như lanh lợi. Kể từ hôm sau, Lola bắt đầu hỗ trợ Welen quản lý nông trường, xem như là một nửa chủ nhân, thượng cấp của Giang Nam.
10 giờ khuya, Giang Nam rốt cuộc đã gọi đông đủ tất cả đám nô lệ nuôi heo, ngay trên mảnh đất trống, Lola đứng trước mặt mọi người lớn tiếng tuyên bố:
– Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, từ nay về sau, ta chính là người quản sự ở đây, các ngươi đều nghe lệnh từ ta, đều rõ cả chứ?
Tiểu nhân đắc chí!
Vài nô lệ ậm ừ bĩu môi, nhỏ giọng nói:
– Đều đã rõ rồi…
Lola không giành được sự hưởng ứng, sắc mặt hơi tái, ánh mắt cô ả tuần sát giữa đám người, thầm nhủ: “Nguy rồi, đám nô lệ lọc lõi già dặn này đều không phục ta, vậy phải sao đây? Sai ác bá ép chúng đi vào khuôn khổ… Không, không, quá nhiều nô lệ, làm như vậy có thể sẽ dẫn tới náo động.
Đảo mắt, ả lại nhủ:
– Đúng rồi, tiểu thư Welen từng nói qua, dưới loại tình huống này cần giết gà dọa khỉ, trừng trị một tên nô lệ cường tráng nhất để xác lập uy tín…
Tiếp sau đó, ánh mắt Lola rọi lên người Giang Nam:
– Roddy, tên ti tiện nhà ngươi đứng ra cho ta!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.