Đọc truyện Đồ Đằng – Chương 71: Tử vong cùng mất tích
– Sorent, chiêu này ngươi tiếp nổi không?
– A! Được, quả nhiên là đối thủ tốt, hãy tiếp thêm một chiêu nữa!
Miệng thì bắt chước thanh âm chiến đấu, nhưng tay Giang Nam lại không chút nhàn rỗi: hắn dỡ Tiên hoa chiến giáp của Victor, buộc dây, bó thành một bọc lớn!
Sau đó hắn đặt chiếc bọc bên người Victor, lôi gậy chống giải phẫu sau lưng ra, khẽ ấn một cái lên nút xoáy thủy tinh…
Rắc!
Hai con dao giải phẫu sắc bén ra khỏi vỏ!
Ánh đang lấp lóe!
Giang Nam mổ yết hầu và hai cổ tay Victor ra!
Ba chỗ này là chỗ của động mạch chính, một khi mổ ra, máu tươi thành vòi phun xối xả.
Có điều, Giang Nam dẫn hết chỗ máu tươi này vào trong chiếc bọc Tiên hoa chiến giáp bó thành.
Không thể không nói, độ kín của Tiên hoa chiến giáp hết sức tốt, chứa vài chục cân máu của Victor thế nhưng không chảy ra một giọt nào cả.
– Sorent, ngươi thật độc ác, ngươi, ngươi không ngờ lại muốn cắn ta!?
Giang Nam vừa tiếp tục bắt chước thanh âm chiến đấu, vừa yên lặng chờ máu Victor chảy hết.
Ọc, ọc, ọc…
Thanh âm nhỏ dần, ba vết thương máu chảy rốt cuộc là cạn kiệt!
Đúng vào lúc này, dao giải phẫu của Giang Nam lại xuất thủ, lần này, hắn bắt đầu từ yết hầu, giải phẫu dọc xuống, ngắn ngủi vài phút đã giải phẫu Victor thành vài chục bộ phận Lang nhân rời rạc!
Nội tạng, mạch máu, cơ nhục, xương cốt… Cứ giải phẫu xong một bộ phận, Giang Nam đều nghiêm túc liếc một cái, sau đó vung tay lẳng vào trong chiếc bọc Tiên hoa chứa đầy máu!
Thân thể một nam nhân trưởng thành ít nhất phải 120 – 130 cân, sau khi Victor biến thành Lang nhân, trọng lượng cơ thể đột phá trên 200 cân, hết sức to con!
Nhưng…
Trải qua Giang Nam giải phẫu thu rút, Victor rời rạc đã bị nén trong chiếc bọc Tiên hoa, xách trong tay thoạt nhìn hệt như một chiếc túi xách tay lớn hơn chút!
Càng khiến người ta hài lòng chính là: xung quanh Tiên hoa chiến giáp có cánh hoa phấp phới liên miên, càng tản mác ra từng cơn hương hoa, dưới sự che giấu của cánh hoa và hương hoa, trong bọc thế nhưng không tản mác ra tí tẹo mùi máu nào!
Điều này…
Hẳn có thể lừa qua cửa chứ nhỉ?
Giang Nam nhấc chiếc bọc trong tay, chột dạ nhìn đông ngó tây một hồi. Hắc, không có người!
Sau đó ngửa mặt rất cao, lời lẽ chính nghĩa, khản cổ hét:
– Sorent, trốn đi đâu? Tên hèn nhát ti tiện nhà ngươi, đánh không thắng ta, liền muốn chạy trốn ư!?
Nói xong, Giang Nam bước quanh tại chỗ, hai chân đạp ra tiếng vang ‘thùng thùng’, cứ như thể hai người một đuổi, một chạy trên lôi đài đấu trường vậy.
– Mả cha ngươi, Sorent, vì thoát thân, ngươi ngay cả Tiên hoa chiến giáp đều không cần nữa sao? Được, được lắm, huynh đệ ta xem ngươi có thể chạy đi đâu!
Trải qua Giang Nam giẫm đạp, hơn chục viên gạch biến thành bột phấn, Giang Nam nắm lấy chỗ bột phấn này, hất lên giữa không trung!
– Sorent, đừng chạy!
Giang Nam nối gót bột phấn, xách theo Victor, vượt ra khỏi màn đen xung quanh lôi đài!
oOo
Cuộc biểu diện này của Giang Nam, quan sát viên bên ngoài nghe như say như mộng.
Theo bọn họ nghe, trên lôi đài chính là một cảnh như thế này: Giáo Sư đang hừng hực khí thế chiến cới Sorent, bỗng nhiên, Sorent phát ra một tiếng tru na ná sói tru.
(Chắc là Sorent bị thương, cổ họng bị khàn?)
Qua một tiếng hét thảm, trên lôi đài im ắng vài giây, đột nhiên, đại chiến lại xảy ra, hơn nữa lần này… Giáo Sư đã chiếm thượng phong, đánh Sorent trốn chui trốn nhủi!
Qua vài chục chiêu, Sorent cùng đường, chẳng tiếc vứt bỏ Tiên hoa chiến giáp để cản phía sau chạy trốn!
Nguy rồi, Sorent muốn trốn!
Đêm nay là sinh tử lôi đài, trước khi quyết định sinh tử, tuyệt không thể khiến Sorent chạy thoát, quan sát viên nghĩ đến đây, giơ tay quát:
– Cung tiễn thủ chú ý, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị công kích Sorent chạy trốn!
Phụt!
Giang Nam giơ một vốc bột phấn xuất hiện, nhất thời mọi người đều bị hoa mắt!
Chờ khi mọi người hồi phục thị giác thì Giáo Sư đã xách theo Tiên hoa chiến giáp từ trên trời giáng xuống, một tay chộp cổ áo quan sát viên, tức giận đến đỗi mu bàn tay nổi gân xanh!
– Nói, Sorent chạy đi đâu rồi!?
Quan sát viên đần ra.
Sorent, Sorent đã trốn thoát ư?
Tôi không nhìn rõ mà!
– Ngươi nhìn rõ không? –Quan sát viên liếc đồng bọn của y, mấy trăm người đều là vẻ mặt ngỡ ngàng.
– Khốn nạn! Mấy trăm người các ngươi đều không thấy rõ lộ tuyến Sorent chạy trốn ư!? –Giang Nam tức giận, vả lên khuôn mặt quản lý viên hai cái:
– Khốn nạn, khốn nạn! Đêm nay chính là sinh tử lôi đài, không ngờ các ngươi lại cho Sorent chạy thoát? Mẹ nó, mẹ nó, con mẹ nó! Chuyện này chính là do các ngươi gây ra, chuyện này chính là do các ngươi gây ra!
– Các hạ bớt giận, xin các hạ bớt giận!
Quản lý viên chịu đòn đã sắp khóc, ôm mặt ngỡ ngàng không biết làm sao.
Sorent thật sự chạy thoát rồi ư?
Y nhìn lên lôi đài số 1 trống rỗng, mẹ nó, tên ti tiện Sorent này không ngờ thực sự chạy trốn rồi!
Ngươi chạy, lại còn hại ta bị đánh!?
Quản lý viên cũng phát hỏa, mắng to:
– Các huynh đệ, lùng sục khắp toàn thành cho ta! Đáng chết, chạy trốn trong sinh tử lôi đài, Sorent chính là một hèn nhát, một tên hèn nhát vô sỉ đến cực điểm! Lùng sục tên hèn nhát này cho ta!
– Lùng sục toàn thành đã đủ rồi ư? Óc heo, lũ óc heo!
Giang Nam đổ thêm dầu vào lửa, vọt lên vả hai cái, chỉ vào mũi quản lý viên chửi ầm:
– Sorent phá hỏng quy củ Đồ Đằng lôi đài, lâm trận chạy trốn, hắn đây là vũ nhục Đồ Đằng xúc tiến hội, vũ nhục Đồ Đằng sư toàn đại lục, càng vũ nhục danh dự của các ngươi, vũ nhục tôn nghiêm của các ngươi! Sorent đáng chết, quá đáng chết!
– Không sai, Sorent đích xác đáng chết! Các huynh đệ, hủy lệnh lùng bắt, mang theo vũ khí hạng nặng, nhìn thấy Sorent giết không cần hỏi! Trong kho có hỏa pháo quân dụng!
Dưới sự gào thét của Giang Nam quản lý viên liền sửa mệnh lệnh, sau đó y rụt rè nhìn Giang Nam:
– Các hạ, chuyện đêm nay…
– Bỏ đi, bỏ đi, các huynh đệ đều rất vất vả rồi, chuyện đêm nay, ta sẽ không so đo thêm với các ngươi nữa.
Giang Nam vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, phẫn nộ trừng mắt quản lý viên, sau đó hắn vung vẩy Tiên hoa chiến giáp trong tay:
– Đây, thứ này là Sorent dùng để cản đường, xử lý thế nào đây?
Quản lý viên thở phào:
– Tiên hoa chiến giáp à? Các hạ, nó đã là chiến lợi phẩm của ngài, ngài có thể tùy tiện xử trí!
– Thật sao? Ta bây giờ mang nó đi, cũng có thể ư!?
– Đương nhiên có thể!
– Được rồi, vậy ta đi trước… Chậc, đánh vài trăm chiêu, thật có chút mệt mỏi!
Xách theo Victor, Giang Nam đường hoàng rời khỏi đấu trường!
oOo
Cứ thế, kết quả cuộc chiến đêm nay biến thành: Sorent lâm trận chạy trốn, mất tích! Giáo Sư giành được toàn thắng, thu được Tiên hoa chiến giáp!
Vài trăm nhân viên làm việc ở đấu trường làm chứng!
Sau này, nếu Lang vương Sophus tra ra tung tích của con trai, Giang Nam có thể lời nghiêm nghĩa chính giáo dục y:
– Cái gì? Đối thủ của ta hôm ấy thế nhưng lại là Victor? Được rồi, được rồi, có mấy trăm người làm chứng cho ta, sau khi Victor bại bèn chạy trốn, ta cũng không còn thấy qua hắn nữa, Victor cho dù là chết thì… Ơ, cũng chả có một hào một cắc quan hệ nào với huynh đệ ta cả!
Như vậy, Giang Nam liền hất sạch tội danh ‘ngộ sát Victor’!
Hơn nữa… Chỉ vẻn vẹn là hất sạch tội danh đã đủ rồi ư!?
Quý ngài Sorent này đưa Tiên hoa chiến giáp cho Victor, không cần đến vài phút, gã nhất định sẽ tới để kiểm tra kết quả!
Chỉ cần Sorent dám xuất hiện ở đấu trường…
Thượng đế phù hộ! Những quản lý viên nọ đã hận Sorent tới tận xương tủy, nhất định sẽ diễn một vở kịch hay!
Quả nhiên, sau khi Giang Nam đi khỏi một phút, quản lý viên gào to bên trong đấu trường:
– Tập kết hoàn tất! Các huynh đệ, Sorent đã vứt bỏ Tiên hoa chiến giáp chạy trốn rồi, lập tức xuất phát, lùng giết Sorent toàn thành!
Càng thú vị chính là: Gần như cùng lúc, Sorent – Sorent chân chính ấy vậy lại thật sự đi tới trước cửa đấu trường!