Đọc truyện Đồ Đằng – Chương 54: Chiến lược mang tính lảng tránh
Sorent rượt theo bước chân quan sát viên:
-Giáo Sư, năm ngày sau gặp lại!
Sorent cũng đi xuống núi Longinus, hắn vừa đi vừa vỗ trán:
– Chậc chậc, thật là một đêm hỗn loạn. Song cũng may năm ngày sau mọi thứ đều sẽ kết thúc!
– Được rồi, năm ngày sau mọi thứ đều sẽ kết thúc!
Nhìn theo bóng lưng Sorent, Giang Nam uể oải phất tay, sau đó hắn liếc qua Welen, lại nhìn thoáng qua Tadrik…
Đột nhiên!
Giang Nam bước loạng choạng, đầu choáng váng hôn mê trong ngực Welen.
-Giáo Sư!
Welen nhất thời hoảng sợ kêu, mà Tadrik cách khá xa, bước nhanh vài cái, hắn vội vàng xông tới.
Nhưng đúng vào lúc Tadrik sắp tới nơi, Giang Nam bỗng thì thầm với Welen:
– Mau dẫn tôi đi, bất kể cô dùng cớ gì, đều đừng cho Tadrik lại gần đây!
Welen ngớ ra, nhất thời nàng không hiểu rõ ý của Giang Nam, nhưng lúc này Tadrik đã tới ngay trước mặt, Welen tuân theo ý của Giang Nam, phất mạnh tay:
– Cút ngay, ngươi muốn làm gì!?
– Tiểu thư Welen, cho dù là tổ phụ Londor của cô gặp tôi cũng không bá đạo như cô! Tránh ra, để tôi xem qua vết thương của Giáo Sư!
Tadrik không có tâm tình so đo quá nhiều với Welen, khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Nam.
– Tadrik, ta biết ngươi là đại nhân vật, nhưng ở đây là địa bàn của lão nương, do lão nương ta làm chủ! Ngươi đêm hôm xông vào gia sản của ta, có ý đồ đen tối, bây giờ còn muốn tiếp cận Giáo Sư? Ta khinh! –Welen đỡ Giang Nam lên vai, cười lạnh nói:
– Ai biết ngươi có phải thừa cơ mưu hại Giáo Sư hoặc định mưu tính gì hay không? Tadrik, ngươi nghe rõ cho ta, trước khi ta điều tra rõ ý đồ của ngươi, Giáo Sư sẽ do lão nương dẫn đi!
– Welen, tiểu bối ngươi to gan…
– Lão nương ta cứ to gan đấy!
Welen khản giọng xông thẳng mây xanh, một tay đỡ vai Giang Nam, một tay chỉ vào mũi Tadrik chửi lấy chửi để:
– Tadrik, có gan thì động thủ thử một lần với lão nương xem? Ngươi dám tiến một bước nữa, lão nương sẽ tới đế đố tố cáo tội trạng của ngươi, cho dù kiện tụng kiện đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, lão nương ta cũng hầu tới cùng!
Nói xong, Welen trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chặp Tadrik, thối lui đi xuống núi Longinus.
Tadrik muốn đuổi theo nhưng Welen khác hẳn với Sorent, Welen là lãnh đạo trên danh nghĩa của Giáo Sư, đắc tội với Welen thì chẳng khác nào đắc tội với Giáo Sư!
Vả lại hắn đêm nay đã bại lộ thân phận, nếu muốn không bị đối thủ chính trị nắm lấy nhược điểm, thì còn buộc phải ở lại làm vài chuyện giải quyết hậu quả.
Nghĩ đến đây, Tadrik ở lại đỉnh núi, thét to:
– Welen, tôi luôn ở mục trường Lens, sau khi Giáo Sư tỉnh lại bảo hắn lập tức tới gặp tôi! Nếu tôi không thấy hắn… Hừ, tôi sẽ đi tìm tổ phụ Londor của cô nói chuyện phải trái!
-Ui cha, lão nương sợ quá đi mất!
Welen mắt thấy Tadrik không hề đi theo, đắc ý hừ một tiếng, sau khi đi xa mới hỏi:
– Giáo Sư, vì sao không cho Tadrik đi theo? Gã ấy chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta đó!
– Tiểu thư Welen, cô có lưu ý đến hai tay của Tadrik không?
Giang Nam từ trên vai Welen tụt xuống, bước chân còn hơi yếu ớt:
– Các khớp ngón tay hai tay Tadrik toàn bộ đều bị ma xát toạc da, thậm chí có vài chỗ đều lòi ra cả xương, điều này chứng minh cái gì? Nó chứng minh, Tadrik vì để kịp thời giúp chúng ta, không tiếc tay trần trèo vách núi, đánh đố tính mạng để tăng tốc độ! –Hắn ảo não vỗ trán:
– Cô thử ngẫm nghĩ thân phận Tadrik xem, phó đội trưởng đội hành hình Tòa án tối cao đế quốc, đây chính là chức quan cùng một cấp bậc với tổng đốc hành tỉnh đó! Một quan cao cấp tỉnh bộ vì một chủ nông trường nhỏ, một tên võ biền chưa từng gặp mặt, chỉ có tí danh tiếng ở thành Thái Dương mà liều mạng. Nếu hắn không có ý đồ gì đặc biệt, cô tin nổi không?
Hắn đành chịu dang hai tay:
-Tadrik giúp chúng ta như vậy thì chuyện hắn thỉnh cầu nhất định không phải chúng ta có thể gánh vác nổi! Nếu đã không thể gánh vác… Được rồi, chúng ta chỉ cần ‘chiến lược mang tính lảng tránh’!
– Chiến lược mang tính lảng tránh? –Welen chưa hề nghe qua từ ngữ mới mẻ như vậy, vì không muốn mất mặt, nàng không hiểu nhưng giả vờ hiểu:
– À, thì ra là chiến lược mang tính lảng tránh… Ha ha, lão nương còn tưởng ngươi được lợi từ Tadrik, lại không muốn trả ân huệ nên cố ý tránh né không gặp Tadrik đó!
-Thực ra thì, cái gọi là chiến lược mang tính lảng tránh… -Giang Nam xoa cằm:
– Chính là một cách nói khác của việc không muốn trả ân huệ. Ừm, cách nói của một tấm gương sáng.
– @%¥#……
Rất nhanh, hai người đi tới giao lộ đường rẽ cạnh vách núi, Giang Nam vung tay:
– Quyết đấu đã kết thúc rồi, tôi còn có việc của tôi, năm ngày sau gặp lại!
-Ê này, ngươi đứng lại cho lão nương! –Welen chỉ vào vai Giang Nam:
– Ngươi không muốn sống nữa sao, đã bị thương nặng như vậy rồi, lập tức theo ta về nông trường trị thương!
-Chỗ vết thương vặt vãnh này, tôi sẽ tự mình giải quyết! Tiểu thư Welen, còn nhớ ước định lúc tôi gia nhập nông trường chứ? Cô không có quyền ra lệnh cho tôi, nhỉ?
Nói xong, Giang Nam rẽ vào lùm cây ở bên.
Welen hậm hực mắng một câu, thanh âm rất thấp, không biết mắng những gì. Rất nhanh nàng lại ngẩng đầu lên, gào to về phía bóng lưng Giang Nam:
– Giáo Sư, cảm ơn!
– Cảm ơn tôi làm gì?
– Cảm ơn ngươi đã đánh cuộc núi Longinus, có lòng giúp lão nương thu hồi núi Longinus!
Khi gọi, trong lòng Welen cảm thấy là lạ.
Nàng có chút nhìn không thấu Giáo Sư, cái gã này có thể vì mặt mũi của mình, đẩy một cô gái mù đáng thương vào hố lửa. Nhưng hắn cũng có thể vì một người hoàn toàn xa lạ như mình, đánh cuộc núi Longinus, quyết tử một trận với Sorent…
Giáo Sư, rốt cuộc là người thế nào?
oOo
Mang theo một bụng nghi hoặc, Welen đi tới con trấn dưới chân núi.
Nhưng nàng còn chưa vào trấn thì đã nghe thấy tiếng chửi mắng điếc tai, tiếng binh khí ma sát va chạm nhau. Thậm chí, còn nghe thấy tiếng trống trận ình ình.
-Ở đây có một quân nhân lạc đàn, đánh chết hắn!
– Truyền lệnh, truyền lệnh! Tiểu đội thứ hai lập tức chạy tới chỗ ta tiếp viện. Mẹ nó, mau, chỗ lão tử sắp cáng đáng không nổi rồi!
– Mẹ nó, mặc kệ quân lệnh, các huynh đệ, cầm vũ khí, làm thịt lũ khốn nạn này!
Trong con trấn nhỏ đã hoàn toàn rối loạn! Thì ra, ngay lúc quyết đấu, đám người có ý đồ xem trận đấu đã mất khống chế. Ban đầu, còn chỉ là mấy người muốn xông lên, bị quân nhân đánh trở lại. Nhưng ngay sau đó, mấy người này kích động tâm tình của mọi người, bèn diễn biến cuộc đối kháng của một hai người thành một cuộc bạo loạn quy mô nhỏ!
Vừa thấy cảnh này, Welen giận tím mặt, nàng há miệng muốn quát to ‘Tất cả dừng tay cho lão nương’. Nhưng lời còn chưa ra khỏi mồm thì trên một tòa tháp lâu cao nhất tiểu trấn vang lên một thanh âm:
– Chư vị, chư vị, chúng tôi là bên trung lập, vốn dĩ không nên xen miệng vào sự cố ngày hôm nay. Song liên quan đến cuộc quyết đấu hôm nay, chúng tôi buộc phải nói: quyết đấu đã kết thúc, hơn nữa chúng tôi đã bình thẩm chiến quả, một lần nữa chỉnh sửa Đồ Đằng Phổ!
Nói chuyện, chính là quan sát viên trung lập nọ!
Giống như quả bóng xẹp hơi, đám người bạo loạn bỗng chốc liền khựng lại, ngoại trừ hơn trăm người đánh giết đến đỏ mắt, dưới sự uy hiếp đại đa số mọi người đều bình tĩnh lại.
Quan sát viên cười:
– Rất tốt, nếu mọi người đều bằng lòng lắng nghe Đồ Đằng Phổ kỳ mới nhất, vậy thì tôi xin đại diện cho Đồ Đằng xúc tiến hội thành Thái Dương tuyên bố, trận chiến đêm Phi Tuyết, Phong Vân liên thủ, không địch lại Giáo Sư, mất tích trên đỉnh Longinus! Trận chiến này, Giáo Sư tuy bị thương bả vai nhưng hắn đã lấy một địch hai, vẫn có thể giành được toàn thắng. Chiến lực đã không thua kém đệ nhất cường giả thành Thái Dương Sorent. Vì thế, thứ hạng Đồ Đằng thành Thái Dương sửa đổi thành…
Đám người yên lặng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, mọi người đều đang chờ đợi kết luận cuối cùng.