Bạn đang đọc Đồ Đằng – Chương 5: Cột
Một người một khi trở thành Đồ Đằng Sư cường đại tự nhiên sẽ truyền thụ bí kỹ độc môn của y cho đời sau của mình, nếu đời sau thông hiểu kinh doanh thì sẽ giống như quả cầu tuyết, hình thành một ‘Đồ Đằng thế gia’ cường thịnh.
Đồ Đằng thế gia cường thịnh nhất trên đại lục không thể nghi ngờ là gia tộc Reinhardt mệnh danh ‘đệ nhất gia tộc Đồ Đằng ngàn năm’.
Chủ nhân của Giang Nam – bá tước Wester, chính là một trong số thành viên của gia tộc Reinhardt.
Đương nhiên y chỉ là một thành viên ngoại vi tịnh không trọng yếu. Nông trường của y cũng cách tổng bộ Reinhardt vài ngàn km.
Những chuyện bên trên kia, Giang Nam đã dần dần biết rõ, nhưng khi trên đường tới sân đập lúa, Tom vẫn lải nhải luyên thuyên nói một lượt.
Giang Nam nghe có chút bực mình, bèn nhún nhún vai, nghía mây đen trên trời nói:
– Được rồi, ánh trăng đêm nay thật đẹp, ngươi có thấy thế không?
– Rồi, rồi, ta nói qua loa là được mà!
Tom nghe vậy hiểu rõ ý tứ của Giang Nam, cười ngượng ngập:
– Cơ hội chúng ta thoát khỏi thân phận nô lệ có liên quan tới tổng bộ của nhà Rein!
– Tối qua, tổng bộ nhà Rein cử tới một đại nhân vật, kêu là quản gia ‘Gigi’! Ngươi biết hắn đến làm gì không?
Tom hưng phấn hoa chân múa tay nói:
– Quản gia Gigi nói, tổng bộ nhà Rein cần rất nhiều thanh niên trai tráng. Hắn ra lệnh cho bá tước, trước buổi trưa ngày mai nhất thiết phải cống hiến hai ngàn nam nô cường tráng nhất. Bảo chúng ta tới sân đập lúa chính là để quản gia Gigi lựa chọn đấy.
Nói xong, Tom chìm vào trong ảo tưởng tuyệt đẹp,
– Hắc hắc, một khi chúng ta được quản gia Gigi lựa trúng thì sẽ tự động trừ bỏ thân phận nô lệ, trở thành thứ dân thuộc gia tộc Reinhardt!
– Roddy, chúng ta đều là nô lệ trẻ tuổi nhất, cường tráng nhất, chúng ta nhất định sẽ được quản gia Gigi lựa trúng!
Thứ dân…
Đối với kẻ tổ tiên bảy đời đều là nô lệ, mất cả cha lẫn mẹ, không gì vướng mắc như Tom mà nói, đây thật là một tin tức tốt vô cùng lớn.
Nhưng Giang Nam lại nói không ra lời, thần sắc hắn ảm đạm, chần chừ rất lâu mới nói:
– Chỉ có nô lệ thanh niên trai tráng mới có tư cách à?
Tom cũng trầm mặc:
-Ừm.
Chỉ có thanh niên trai tráng mới có tư cách, vậy dì Elisa thì sao đây?
Chẳng nhẽ mình có thể bỏ dì, bản thân đi làm một thứ dân cao quý ư? Như vậy, dì chỉ có mỗi con đường chết!
Giang Nam khựng chân.
Tom nhìn ra suy nghĩ của Giang Nam, an ủi nói:
– Roddy, ngươi đầu tiên có thể làm bình dân kiếm tiền, sau đó chuộc thân cho dì Elisa mà!
– Tom, thân thể dì Elisa ngươi cũng biết, chỉ e trước khi ta chuộc thân thì bà đã chết rồi!
Giang Nam bỗng xoay người lại,
– Ta về nuôi heo, ngài Tom, chúc ngài may mắn!
– Ê này, ngươi không tới sân đập lúa tham gia tuyển chọn à?
Giang Nam dợm bước kiên định, gần như không chút lưỡng lự.
Nhưng lúc này, sân đập lúa đã gần ngay trước mắt, một tráng hán quỷ đen nhìn thấy Giang Nam và Tom, cũng nhìn thấy bọn họ thân thể trẻ tuổi cường tráng, bèn vẫy vẫy tay:
– Ui chu choa, đây quả là hai nô lệ không tệ nghen, qua đây nào, để người ta ngắm cái!
Tên quỷ đen cao hơn hai thước, bắp thịt cuồn cuộn, mặc trường bào lụa vàng, đội chiếc mũ quả dưa vừa mở miệng ra… không ngờ là một tên ẻo lả!
Lập tức có ác bá tới thúc Giang Nam:
– Roddy, đồ con heo nhà ngươi còn ngây ra làm gì? Vị này chính là quản gia Gigi tổng bộ gia tộc cử tới, mau, mau đi qua!
Giang Nam thở dài, thân là nô lệ, hắn không sao cự tuyệt nổi tay ác bá.
Thôi được, cứ biểu hiện mình là một bệnh nhân, cố ý đánh rớt ở lại chiếu cố dì là xong!
Nghĩ đến đây, Giang Nam ghìm hơi, lại nhấn nhẹ một cái trước xương sườn thứ ba và thứ tư của mình…
Nhất thời, sắc mặt hắn trở nên ửng đỏ, hệt như bị cảm phát sốt.
Đối với một giáo sư y học mà nói, giả bệnh thật quá dễ dàng.
Quả nhiên, quản gia Gigi vừa tới gần nhìn thì thấy Giang Nam thân thể cường tráng thực tế lại có vẻ xanh xao, không khỏi trừng mắt hắn một cái, quay người ngắm Tom nói:
– Ui chu choa, nô lệ cường tráng, ngươi tên gọi gì nhỉ?
– Ngươi biết không? Ta tên Tom!
Giang Nam đứng ở trong đội ngũ nô lệ, hắn không hứng thú đi nghe hai người trò chuyện, sao nhãng đánh giá tình hình gần đó.
Chỉ liếc vài lần, hắn chợt phát hiện không khí có chút không đúng!
Thường thường, sân đập lúa chỉ có hai ba trăm nô lệ lao động, cho nên ác bá duy trì trật tự cũng tương đối ít, cho dù hôm nay là ngày lớn nô lệ tập hợp lại, 280 tên ác bá trong nông trường toàn bộ điều động cũng đã đủ duy trì trật tự rồi. Nhưng hôm nay… ngoại trừ ác bá, phụ cận sân đập lúa không ngờ còn hai ba ngàn quân nhân vây quanh!
Trọng giáp màu đen, áo choàng đỏ rực, trường cung đoản kiếm thuần một màu, vài ngàn quân nhân đứng nghiêm thẳng tắp vây bên ngoài sân đập lúa, chẳng ngờ không gây lên một tiếng dị động!
Quân đội thật tinh nhuệ!
Mà ngay đằng sau quân đội, còn sừng sững mười hai cây cột thật lớn, kích cỡ vại nước, cao mười hai thước, toàn bộ đều che vải đỏ.
– Ngươi biết những cây cột này để làm gì không?
Vừa nghe câu đầu môi, Giang Nam liền biết ngay là Tom trở lại, đầu chẳng buồn ngoảnh lại, ngó cây cột.
– Chẳng nhẽ ngươi biết?
– Hắc hắc, quản gia Gigi đã nói cho ta biết. Những cây cột này tên là ‘Cột Đồ Đằng’, chuyên môn để kiểm tra ‘thiên phú Đồ Đằng’!
– Kiểm tra thiên phú Đồ Đằng?
– Đúng vậy, họ có thể kiểm tra ra ngươi có tư cách trở thành một Đồ Đằng Sư vĩ đại hay không.
Giang Nam rốt cuộc ngoảnh đầu lại, nghi hoặc nhìn Tom:
– Tuyển chọn vài lao động cường tráng, cần đám cột Đồ Đằng này làm gì?
Tom vừa định giải thích thì đúng vào lúc này, quản gia Gigi thấy lũ nô lệ tập trung đã sàn sàn, bèn ngoắc ngón tay như lan, ra hiệu cho đám nô lệ tất cả đều tập hợp trước mặt gã.
– Ui chu choa, lũ tiểu tử cường tráng, đều tới đây nào, tới đây nào! Nhân gia có lời nói với các ngươi đây!
Giang Nam nổi da gà, nhìn thoáng qua, ngoại trừ phần tử cuồng nhiệt nôn nóng muốn thoát khỏi thân phận nô lệ như Tôm thì những nô lệ khác cũng đều đang lặng lẽ gãi ngứa.
Quản gia Gigi nói nhỏ:
– Nhân gia tới đây í, có hai chuyện! Thứ nhất, tuyển chọn hai ngàn nô lê cường tráng theo nhân gia tới tổng bộ nhà Rein ở thành Tiên Chi làm thứ dân… Điều này thì đơn giản rồi, các ngươi nhấc một trăm cân thóc, chạy vòng quanh sân đập lúa ba vòng, hai ngàn người đến điểm kết đầu tiên sẽ được tuyển!
– Còn về chuyện thứ hai ấy mà… Hĩ hĩ, nhân gia còn muốn tuyển ra một tốp nam nhân cường tráng, gia nhập quân đội trực thuộc tổng bộ nhà Rein!
Tòng quân!?
Trong sân đập lúa bỗng lặng ngắt như tờ.
Nếu nói từ ‘thứ dân’ có thể khiến đám nô lệ hưng phấn đến phát run, vậy tòng quân… thì có thể khiến chúng kích động đến phát điên!
Tại Đại Lục Nguyên Chi, địa vị và đãi ngộ của quân nhân đều là cao nhất trong các chức nghiệp, cho dù là một tên lính cấp dưỡng phổ thông nhất cũng có thể có lương bổng một tháng 20 kim tệ! Nói cách khác, chỉ cần đi lính nửa năm là có thể mua được một nam nô cường tráng nhất!
– Ơ? Vì sao không nói vậy?
Quản gia Gigi vỗ tay nhè nhẹ vào ngực:
– Nhân gia hiểu rồi! Các ngươi đều kích động không nói lên lời, phải thế không?
Chẳng còn ai cảm thấy Gigi ẻo lả khiến người ta ghê tởm nữa, ngược lại, đám nô lệ cảm thấy đây quả thực đúng là âm thanh của tự nhiên!
– Tuy nhiên, các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm nhé! Quân đội nhà Rein thật không phải ai cũng có thể gia nhập, muốn tòng quân… Các ngươi ắt phải có ‘thiên phú Đồ Đằng’!
Giang Nam lia mắt qua mười hai cột Đồ Đằng, đã đoán ra được chúng để làm gì rồi.
Quả nhiên, quản gia Gigi cũng vung vẩy mông tới phụ cận cột Đồ Đằng, hắn vỗ cây cột nói:
– Nhìn thấy mười hai cây cột này không? Chúng chính là dùng để kiểm tra ‘thiên phú Đồ Đằng’. Nhớ kỹ nghen, sau khi chạy, các ngươi trực tiếp tới chỗ cột Đồ Đằng, nếu cột Đồ Đằng kiểm tra ra ngươi có thiên phú Đồ Đằng, có cơ hội trở thành một vị Đồ Đằng sư cao quý thì… Ây da, chúc mừng nghen, ngươi chính là quân nhân rồi!
Lúc này, có tướng lĩnh trong quân đội đứng ra ngoài, quát lớn:
– Bây giờ, nghe lệnh của ta, tất cả mọi nô lệ khiêng thóc lên bắt đầu chạy! Sau khi chạy, đi thẳng tới dưới cột Đồ Đằng tập hợp, bắt đầu kiểm tra thiên phú!
– A!
Tom sớm đã có chuẩn bị gào lớn một tiếng, dồn hết sức lực, nâng một trăm cân thóc lên, như phát điên xông về phía trước mặt.
– Các ngươi biết không? Ta nhất định là người đầu tiên!
Đám nô lệ khác hơi sửng sốt, tuy nhiên cũng ngay lập tức phản ứng lại. Một kẻ xông đến người bên cạnh, nóng nảy quát:
– Nhị đệ, còn ngây ra làm gì!? Muốn làm thứ dân, muốn tòng quân thì chạy đi!
– Vì để không làm nô lệ nữa, chạy!
Trong mấy ngàn nô lệ cuồng nhiệt, Giang Nam lại có vẻ hết sức khác loại, hắn rề rà đỡ một trăm cân thóc cùng vài lão nô hơn năm chục tuổi chạy ở sau cùng đội.
Thực ra điều kiện thân thể của Giang Nam còn mạnh hơn Tom vài phần, hắn nếu muốn chạy đầu, gần như không ai có thể tranh nổi hắn, nhưng hắn không thể chạy đầu, càng không đi xa bên ngoài ngàn dặm làm một thứ dân!
Nếu không, ai tới săn sóc dì Elisa nương tựa vào nhau đây?
Một vòng sân đập lúa áng chừng tám chín trăm thước, chạy nhanh thì hơn hai mươi phút sẽ đến điểm kết.
Tom quả đúng là người đầu tiên, gã mệt đến nỗi thở không ra hơi, nhưng mạnh mẽ duy trì một hơi ưỡn ngực, hô to:
– Quan quân lão gia, ngươi biết không, ta tên Tom!
– Rất rốt, thứ dân Tom, đây chính là chứng minh ngươi thoát khỏi thân phận nô lệ!
Quan quân ngay tại chỗ giao cho Tom một chiếc huy chương nhỏ, sau đó hắn vén vải đỏ trên một cây cột Đồ Đằng ra, quát:
– Thứ dân Tom, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, dựa lưng vào cột Đồ Đằng, nhắm mắt cảm ứng hoàn cảnh xung quanh. Cột Đồ Đằng sẽ nhận xét tình huống thiên phú của ngươi!
Đây chính là biện pháp kiểm tra thiên phú Đồ Đằng ư?
Giang Nam còn thiếu hai vòng mới có thể chạy xong hiếu kỳ nhìn qua, chỉ thấy Tom dựa lưng lên cột Đồ Đằng, nắm chặt hai tay, miệng không ngừng cầu khấn:
– Ngươi biết không? Ngươi biết không, ngươi biết ta bây giờ rất kích động không?
Đột nhiên!
Oang oang oanh!
Mặt đất vang lên đùng đoàng từng chập, ngay sau đó, một đám mây đen cực lớn hiện lên phía trên cột Đồ Đằng. Trên hắc vân, là một khối nham thạch cỡ lòng bàn tay, góc cạnh rõ ràng.
Thứ này đại biểu cho cái gì? Tom khẩn trương nhìn quan quân…
Quan quân cười:
– Có thân thể giống như nham thạch thì có thể câu thông với nham thạch trong tự nhiên, có cơ hội triệu hồi ‘tín ngưỡng Đồ Đằng’ nham thạch cho ngươi! Cậu Tom, cậu đã không còn là thứ dân nữa rồi, cậu có cơ hội trở thành một vị nham thạch Đồ Đằng Sư cao quý, vệ đội trực thuộc tổng bộ gia tộc Reinhardt, hoan nghênh cậu!
– A!
Tom ngẩng đầu, lệ tràn đầy mặt, gào như xé gan rách phổi:
– Cha, gia gia, tổ gia gia, tằng tổ gia gia… Mọi người biết không? Tom đã không còn là nô lệ nữa rồi! Tom là quan quân rồi!
– Chúc mừng ngươi, Tom…
Giang Nam cười cay đằng, buồn bã chạy chậm hơn.