Bạn đang đọc Đồ Đằng – Chương 34: ‘Chủ động’ khiêu chiến
-Sorent các hạ, chiêu thức mới của Phong Vân là ý gì?
Hắn tuy cách Phong Vân Đồ Đằng cũng khá xa, song mượn tiếng vang từ sơn cốc nên hắn vẫn nghe được cuộc đối thoại của Phong Vân.
Sorent cười có vài phần quỷ bí:
-Còn nhớ hai năm trước chứ? Phong Vân liên thủ đấu với ta ở núi Longinus, ta đánh bọn họ một người hộc máu ngay tại trận, một người nằm giường nửa năm. Hai người họ vẫn luôn ghi nhớ mối thù này đó!
-Hai năm nay, họ trốn ở đây chính là vì nghiên cứu chiêu thức mới đối phó ta!
Sorent sờ cánh tay đã nở ra một đóa Thực Nhân Hoa của mình, hắn mãnh liệt chiến ý:
–Xem ra chiêu thức mới của họ đã nghiên cứu thành công. Cũng tốt, ta đành mượn Giáo Sư để xem xem thành tựu của họ. Xem xem họ rốt cuộc đã nghiên cứu ra chiêu thức cường đại cỡ nào!
Hắn ngừng một hồi:
-Tiên sinh thân ái, hiện tại ngươi đã hiểu ý tứ Giáo Sư ắt phải chết chưa?
-Giáo Sư ắt phải chết, tất nhiên là nói Giáo Sư trốn không lại sự truy sát của Phong Vân Đồ Đằng.
-Đúng vậy, ta hiểu rõ rồi, bây giờ chúng ta…
-Chúng ta có phải lập tức trở về, bẩm báo chuyện này cho phu nhân Susan hay không?
-Không vội. –Sorent phe phẩy ngón tay.
-Nghe tiếp đi, nghe xem Phong Vân chuẩn bị dùng thủ đoạn gì đối phó Giáo Sư.
Phong Vân vừa vặn cũng nói tới đây, Gibson cười sằng sặc:
-Cũng tốt, vậy dùng Giáo Sư để thử chiêu thức mới của chúng ta xem sao. Meilin, cuộc chiến với Giáo Sư, ngươi định dùng phương thức gì? Ám sát hắn, hay là khiêu chiến công khai?
Meilin cười thần bí:
-Ám sát, sẽ mất thân phận chúng ta. Khiêu chiến công khai, chúng ta là thứ hai thứ ba trên Đồ Đằng Phổ thành Thái Dương, chủ động khiêu chiến người thứ tu, cũng sẽ mất thân phận. Biện pháp của ta là… khiến Giáo Sư chủ động khiêu chiến chúng ta!
-Khiến Giáo Sư chủ động khiêu chiến chúng ta? –Gibson chế nhạo nói:
-Mụ già này, ngươi điên rồi sao? Giáo Sư có cuồng vọng hơn đi chăng nữa, chắc chắn cũng biết không phải đối thủ của chúng ta. Hắn làm sao có thể chủ động trêu chọc chúng ta?
-Ta có biện pháp là được! Luzi, khi ngươi ám sát không hề bộc lộ thân phận, phải không?
-Đúng vậy!
-Thế thì tốt! Luzi, ngươi lập tức phái người mạo danh Giáo Sư, viết một bức thư khiêu chiến ‘thông báo toàn thành’ cho Gibson. Dùng giọng điệu của Giáo Sư: cứ nói Giáo Sư không cam tâm đứng thứ tư Đồ Đằng Phổ, hắn muốn khiêu chiến Gibson đứng thứ ba trên lôi đài Đồ Đằng!
Ánh mắt Meilin có chút âm lãnh:
-Cường giả đều có tôn nghiêm của mình, Giáo Sư nhìn thấy bức thư khiêu chiến thông báo toàn thành này, cho dù hắn biết rõ bị người ám toán thì chắc chắn cũng sẽ tiếp nhận lần khiêu chiến này. Một khi Giáo Sư tiếp nhận khiêu chiến, bước lên lôi đài Đồ Đằng… Gibson, ngươi phải yêu cầu thi đấu ‘đóng kín toàn bộ’, sau đó chúng ta cùng nhau xuất thủ, dùng chiêu thức mới của chúng ta giết hắn!
Gibson chăm chăm nhìn Mein vài giây. Bỗng, hắn cất tiếng cười lớn:
-Meilin, ta lần đầu tiên phát hiện, ngươi thật là nham con mẹ nó hiểm!
Meilin cười.
Cách đó không xa, Sorent lại cười lắc đầu liên tiếp:
-Hai năm không gặp, Meilin quả là khôn lên khá nhiều, biết dùng đầu óc để giết người. Chậc chậc, đối thủ như vậy mới đủ khoái.
Hắn thấy người của gia tộc Sheffied đã hành động, mình cũng đã không thu được thêm tin tức.
-Được rồi, cái gì chúng ta cần biết thì đều đã biết rồi. Đi thôi, về báo cáo cho phu nhân.
oOo
Vài phút sau, Sorent đi tới phòng phu nhân Susan trong quán rượu Senya.
Phu nhân Susan nghe nói Giáo Sư đã gia nhập nông trường Wester, im lặng rất lâu, sau đó ả tiu nghỉu như mất đất, thở dài:
-Sorent, Giáo Sư đã là kẻ địch của chúng ta rồi… Đáng chết, điều kiện ta đưa ra cho Giáo Sư hậu hĩnh đến nhường ấy. Hắn, hắn không ngờ chẳng thèm đếm xỉa đến điều kiện của ta, nương nhờ vào một Welen đã cùng đường hết lối!
Phu nhân Susan kích động đập tan một bình hoa.
-Phu nhân bớt giận, Phong Vân đã bắt đầu hành động rồi, ngài không cần thiết phải vì một tên ‘Giáo Sư ắt phải chết’ mà hao tâm tổn trí.
Trong đôi mắt Sorent không có bất cứ biểu cảm nào:
-Ngài nên tỉnh táo, ngẫm thử xem Phong Vân quyết đấu Giáo Sư, trong trận quyết đấu này chúng ta có thể làm những gì, có thể giành được lợi ích gì.
-Ài, nói thật ta cũng không biết nên làm những gì…
Phu nhân Susan cười khổ nói:
-Giáo Sư đột nhiên nương ngờ Welen, đã quấy đục nước thành Thái Dương, chúng ta cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy thôi. Sorent, ngươi hãy giám sát chặt chẽ hành động của Phong Vân, nếu có sự cố gì xảy gì, không cần xin chỉ thị từ ta, ngươi có thể tự mình quyết định.
-Tuân lệnh, tôi sẽ giám sát Phong Vân 24/24. Ngoài ra… phu nhân, Welen đã giành được Giáo Sư, nàng hẳn rất nhanh sẽ tìm ngài đàm phán. Hủy bỏ đề nghị cắt nhường núi Longinus, ngài định…
-Welen đã khác trước rất nhiều, nếu nàng muốn hủy bỏ hiệp nghị cắt đất, ta thật không có biện pháp!
Phu nhân Susan nói thì ủ rũ nhưng trên mặt lại nở nụ cười mỉm khinh miệt:
-Có điều, ta với Welen không có biện pháp, cũng chẳng có nghĩa không có biện pháp với nông trường Wester. Ta còn có một át chủ bài sau cùng! Núi Longinus, nhất định là của ta!
oOo
Ngay khi Sorent và phu nhân Susan bàn bạc, Giang Nam đã đi tới một y quán phụ cận khu nội thành thành Thái Dương.
Y quán này có y sư giỏi nhất trong thành Thái Dương, chỉ cần Giang Nam đưa Victor vào trong là có thể hoàn thành nhiệm vụ Welen giao phó.
Nhưng lúc này, Victor trên vai hắn bỗng phát ra một tiếng rên vô ý thức.
-Ngao…
Victor vẫn là bộ dạng Lang Nhân, tiếng rên hắn phát ra đương nhiên cũng là tiếng rên của Lang.
Lang Nhân…
Ngón tay Giang Nam bỗng run lên.
Hắn bật ra một ý niệm không thể át chế nổi: Mình từng giải phẫu Lang, cũng từng giải phẫu người. Nhưng đúng là chưa từng giải phẫu Lang Nhân.
Nếu mình có thể giải phẫu Victor, nghiên cứu rõ kết cấu thân thể Lang Nhân thì…
Được rồi, đây là một ý nghĩ vô cùng có sức hấp dẫn.
Ngón tay Giang Nam run rẩy càng lúc càng mau. Sau đó hắn rút ra cây gậy giải phẫu trên đai lưng. Rắc, ấn cơ quan rút dao giải phẫu ra.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn bỗng ý thức được rằng:
-Bình tĩnh, bình tĩnh, một tấm gương sáng phải có y đức tối thiểu, giải phẫu cơ thể sống chẳng phải không thể làm được nhưng phải trưng cầu ý kiến đương sự. Hơn nữa ta mang Victor đi chẳng phải bí mật gì, nếu Victor đột nhiên mất tích… Được rồi, ta cũng sẽ có phiền phức lớn! A, giải phẫu cơ thể sống của Victor vẫn chưa phải cơ hội tốt nhất! –Nghĩ đến đây, Giang Nam tiếc nuối lắc đầu. Hắn đặt Victor ở trước cửa y quán, sau đó nặng nề gõ cửa.
-Các vị tiên sinh, có một vị Lang Đồ Đằng cần cấp cứu!
Giang Nam không hề biết, ý niệm trong nháy mắt này may mắn biết nhường nào: phải biết rằng, cha Victor sắp giá lâm thành Thái Dương, ai vào lúc này sát hại Victor thì chính là đang lấy tính mạng người thân mình ra đùa giỡn.
Két, một học đồ của y quán mở cửa ra, hắn liếc qua Victor nằm sấp trên đất:
-Trời ạ, không ngờ lại là một vị Lang Đồ Đằng, xem ra hắn cần cấp cứu. Thế nhưng rất xin lỗi, chúng tôi…
Hắn muốn nói:
-Rất xin lỗi, sư phụ tôi đang cứu một bệnh nhân vô cùng quan trọng, ông ấy không có thời gian giúp vị Lang Nhân tiên sinh này rồi.