Bạn đang đọc Đồ Đằng – Chương 29: Như lúc đầu từng quen biết
Giang Nam vẫn một mực ở bên trông nom Welen, hắn thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như cũ, hệt như đã quên Welen đã nói những gì vậy; cũng hệt như không hề quên, nhưng hắn tuyệt không quan tâm đến sống chết của Welen.
Giang Nam chẳng phải là tên máu lạnh, hắn lạnh nhạt là bởi hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được cừu hận nhà Welen đã mang tới cho hắn.
Hai chân của dì Elisa chính là do đại ca Welen chặt đứt!
Tuy nói lúc Elisa gặp nạn Welen mới gần chín tuổi, tội ác của đại ca cũng không nên giận cá chém thớt trút lên người muội muội vô tội. Nhưng Welen… Welen dù sao cũng là em gái ruột của Wester!
Vừa nhìn thấy Welen, Giang Nam đoạn sẽ liên tưởng đến khuôn mặt quỷ và hai chân của dì. Sau đó hắn sẽ cảm thấy giữa mình và Welen tồn tại một rãnh sâu, một chiếc rãnh sâu vĩnh viễn không thể vượt qua!
Song…
Chính bản thân Giang Nam cũng không nói rõ được vì sao trong lòng mình bỗng có thêm một sự thôi thúc muốn bảo vệ Welen.
Hắn đứng ở trong sân vì sự xúc động ấy của mình mà thở dài:
-Ài…
-Roddy, đừng than ngắn thở dài nữa, mau đi theo ta.
Judi từ trong sân xông ra, hắn vác một cái bọc lớn chứa đầy dao bếp, thần sắc vội vã đẩy Giang Nam chui vào trong một chiếc xe ngựa.
-Tiên sinh Judi, ngài đây là…
Giang Nam muốn cự tuyệt nhưng Judi đã trợn tròn mắt:
-Tiểu tử thối, ngươi sẽ không quên nhiệm vụ của mình chứ? Mau đi theo ta, công tác chuẩn bị ‘Đao công thịnh yến’ còn chưa hoàn thành đâu!
Đao công thịnh yến…
Giang Nam áy náy cười cười, hắn thật sự đã quên mất chuyện này:
-Được rồi, ta không hề quên nhiệm vụ của mình, nhưng tiên sinh Judi này… Bộ dạng của tiểu thư Welen ngài cũng thấy rồi đấy, tôi thực sự không tiện rời khỏi đây.
-Ngươi là một tên nô lệ, quản chuyện của Welen làm gì, mau đi theo ta.
Judi bỗng hạ thấp giọng:
-Tiểu tử thối, ta khen ngợi đao pháp của ngươi, lúc này phải nhắc nhở ngươi một câu: Welen đắc tội với quá nhiều người, nói không chừng… Đêm nay sẽ có người tới đây ám sát nàng, ngươi không muốn bị liên lụy vào thì mau đi theo ta.
Ám sát!?
Giang Nam liếc về phòng của Welen, sau đó hắn đẩy hai tay Judi ra:
-Tiên sinh Judi, tôi là nô lệ của tiểu thư Welen, bây giờ ngài nói cho tôi hai chữ ám sát này… Được rồi, ngài bảo tôi sao có thể theo ngài được đây?
-Ơ hay, tiểu tử ngươi…
Judi còn muốn khuyên bảo vài câu nhưng lúc này từ trong sân truyền ra một thanh âm:
-Roddy, lão nương ra lệnh cho ngươi đi theo Judi!
Welen dựa nghiêng vào song cửa sổ:
-Cho dù có người đến ám sát ta, một tên nô lệ như ngươi có thể làm được gì? Dù lão nương nằm trên giường thì cũng là một trong thập đại cường giả thành Thái Dương, còn chưa đến lượt ngươi bảo vệ ta!
Nói xong, Welen phái người áp giải Giang Nam lên xe, còn ‘Cộp’ một tiếng đóng cửa sổ lại.
Bên trong song cửa sổ, lão quản sự nông trường đang bi thảm nhìn Welen:
-Tiểu thư, chúng ta bây giờ đang cần người, ngài bảo Roddy đi…
-Ta bảo Roddy đi là không muốn để hắn lưu lại chịu chết với ta! Chẳng những Roddy phải đi mà ngay cả các ngươi cũng buộc phải rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Welen muốn nói như thế nhưng lời vừa đến miệng thì lập tức biến thành một câu quát tháo:
-Chuyện của lão nương còn chưa đến lượt ngươi giáo huấn. Cút, các ngươi đều cút đi cho ta!
-Tiểu thư, chúng tôi…
-Chưa nghe thấy sao? Cút! –Welen chỉ vào cửa:
-Chuyện cắt nhượng núi Longinus đều đã chuẩn bị xong rồi chứ? Chưa chuẩn bị xong thì hãy lập tức vào thành chuẩn bị cho ta. Nghe đây, trong vòng ba ngày nếu các ngươi không xử lý xong tất cả mọi chuyện thì… lão nương sẽ đập gãy chân chó của các ngươi!
Ôi, tiểu thư thật sự đã không thể khuyên bảo nữa rồi…
Lão quản sự hậm hực dẫn người rời đi.
oOo
Ngồi ở trên xe ngựa của Judi, Giang Nam vẫn một mực nghĩ đến chuyện của Welen. Con bé ngốc này không ngờ lại muốn dùng tính mạng mình bảo vệ nông trường… Đáng sao!?
Giang Nam thật sự không thể lý giải cách nghĩ của Welen. Theo hắn thấy, lãnh địa, kim tệ, quyền thế… những cái này đều là vật ngoài thân, căn bản không đáng dùng sinh mạng để trao đổi.
-Tiểu tử thối, chúng ta đến rồi!
Judi vỗ nhẹ vào Giang Nam đang trầm tư, lôi hắn nhảy xuống xe ngựa.
Bọn họ đã tới khu vực ngoại thành thành Thái Dương, trước mắt là một mục trường xanh tươi rộng mênh mông, từ nam tới bắc, kéo dài một mạch đến tận bầu trời xanh không thấy điểm đầu cuối.
Mục trường chăn nuôi này tên là ‘mục trường Lens’, là tài sản của hoàng thất đế quốc Lens, tại thành Thái Dương có địa vị vượt trên tất cả mọi thứ.
Trong mục trường đã tập hợp 197 vị đao công, họ đều là đội viên đội đao công do Judi mời tới.
-Tập hợp, tập hợp nào!
Judi vừa xuống xe liền hô dát cổ họng, hắn gọi tất cả đao công đến trước của mục trường, sau đó hắn chỉ vào Giang Nam:
-Chư vị, ta lại mang tới cho các ngươi một đồng bọn: tiểu tử này tên là Roddy, là nô lệ của nông trường Wester, mọi người hãy làm quen một lần đi, sau này chính là đội hữu với nhau đấy!
Nô lệ!? Một vị trung niên gầy ốm sắc mặt đột biến:
-Đội trưởng Judi, ngươi đây là ý gì?
Hắn chỉ vào Giang Nam:
-Ngài tìm một nô lệ hợp tác với chúng tôi, đây chính là vũ nhục thân phận của chúng tôi!
Một lão nhân thấp béo cũng vung hai tay:
-Há chỉ là vũ nhục thân phận của chúng ta!? Judi, tôi tôn kính ngài là một trong tứ đại đao công nổi tiếng đế quốc, nhưng tôi cũng đã từng là ngự trù hoàng thất của một quốc gia. Ngài kiếm một tên nô lệ làm đội hữu với tôi, hừ, là muốn ép tôi rút lui khỏi đội ngũ đao công chăng?
-Ơ hay, Maxerfu, Maul, hai cha con các ngươi không phục phải không?
Judi nổi giận mắng:
-Lão tử sớm đã nói qua với các ngươi rồi, đội ngũ của lão tử không màng xuất thân, chỉ xem thực lực! Roddy tuy chỉ là một tên nô lệ nhưng đao pháp của hắn đều mạnh hơn tất cả các ngươi. Lão tử khen ngợi hắn, lão tử chẳng những muốn cho hắn gia nhập đội ngũ đao công, hơn nữa lão tử còn muốn để hắn làm phó đội trưởng chủ trì Đao công thịnh yến. Còn ai không phục thì hãy đứng ra cho ta!
-Ta cũng không phục!
-Judi, ngươi còn chút tôn nghiêm và thể diện của quý tộc nào nữa không?
Hơn ba mươi đao công liền đứng ra tranh cãi với Judi.
Mà Giang Nam thì xoa xoa mũi, rồi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mỉm.
Hắn quá quen với tình huống trước mắt: rất lâu trước đây, khi hắn còn là giáo sư giải phẫu học, có rất nhiều chuyên gia danh tiếng giống như đám đao công này liên tiếp kháng nghị hắn.
Dưới loại tình huống này, Giang Nam trước sau vẫn tin rằng, biện pháp duy nhất dẹp cơn phong ba chính là… đưa ra thực lực, khiến đám được gọi là cao thủ này ngậm miệng vào!
-Bình tĩnh, các tiên sinh, xin hãy bình tĩnh!
Giang Nam đi tới trước mặt Judi, cản trở tầm nhìn của đám đao công:
-Được rồi, chư vị bất mãn với thân phận nô lệ của tôi, nhưng… mục đích chúng ta tới đây cũng không phải vì để các ngươi thỏa mãn hài lòng!
-Ta đến là vì Đao công thịnh yến! Chư vị muốn ta rời khỏi đây hả, có thể, nhưng xin chư vị hãy cho ta một điều minh chứng: Chứng minh sau khi ta đi rồi các vị có năng lực có thể thay thế vị trí của tôi, chứng minh sau khi các vị mất tôi, còn có thể duy trì Đao công thịnh yến!
-Tên ti tiện đáng chết, ngươi nói cái gì? –Vị lão nhân béo lùn tên ‘Maul’ giận tím mặt.