Bạn đang đọc Đồ Đằng – Chương 26: Được, được, điều kiện thật hậu hĩnh
Lúc này Welen dưới sự dìu đỡ của Giang Nam còn đang đập phá, nàng vừa nghe thấy thanh âm của Sorent thì:
-Khẳng định đã xảy ra sự kiện lớn rồi. Roddy, dìu lão nương đi tham gia hội nghị!
-Tiểu thư…
Giang Nam liếc qua trang phục bệnh nhân trên người Welen, hắn muốn khuyên Welen bỏ ý niệm này đi nhưng Welen đã biến sắc:
-Không nghe lão nương đang nói gì à? Roddy, tên ti tiện nhà ngươi có phải khi dễ ta bị trọng thương, dám không nghe lời ta có phải không?
Welen nhìn đăm đăm mọi người trong nông trường ở phía xa, rồi lại dùng thanh âm cực thấp nói một câu tuyệt không phải nói với nô lệ:
-Roddy, van xin ngươi, mặc kệ ngươi còn hận ta hay không, bây giờ mong ngươi hãy giúp ta, dìu ta đến hội trường được không?
-Được rồi, ngài là chủ nhân, tôi là nô lệ. Tôi phải phục tùng mệnh lệnh của ngài vô điều kiện.
Giang Nam dìu Welen đi vào hội trường.
Lola và ba quản sự cũng đều khẩn trương đi theo.
Hội trường được bố trí trong đại sảnh một phòng tầng hai của quán rượu, bên ngoài hội trường đã bị nông trường Susan phong tỏa. Mà trung tâm hội trường lại là một chiếc bàn tròn cỡ lớn đủ để chứa 150 người.
Khi Giang Nam đi vào hội trường thì phu nhân Susan và đại diện các phương đã ngồi ngay trước bàn tròn. Phu nhân Susan vừa thấy Welen đi tới thì:
-Ôi chao, Welen muội muội đã tỉnh rồi à? Mau, mau ngồi bên cạnh tỷ tỷ, để tỷ tỷ xem qua thương thế của ngươi.
-Cút, lão nương không cần ngươi giả nhân giả nghĩa.
Welen oai vệ ngồi đối diện Susan.
-Ài, tính tình của Welen muội muội thật là…
Phu nhân Susan ảo não lắc đầu, nàng hôm nay bận một bộ lễ phục quý tộc màu tím nhạt, phong thái nhẹ nhàng, nhất cử nhất động đều bộc lộ phong phạm đại quý tộc thành Thái Dương.
Thế nhưng đáng tiếc chính là Susan vì biểu lộ uy tín của mình nên còn đeo một mặt nạ che hết dung mạo.
-Được rồi, bây giờ không phải lúc tám chuyện riêng. Nếu muội đã chán ghét tỷ tỷ, vậy thì mời ngồi ở đối diện ta đi.
Susan hời hợt che lấp ngường ngùng, sau đó nàng gõ bàn ra hiệu hội nghị chính thức bắt đầu:
-Vấn đề cần thảo luận của hội nghị lần này chắc hẳn rất nhiều người đều đã biết rồi: thập đại cường giả thành Thái Dương biến động, một vị Hạ Phẩm tám cấp Đồ Đằng Sĩ ẩn danh Giáo Sư đã đánh bại Hank, trở thành đại cường giả xếp thứ tư thành Thái Dương!
Cái gì!?
Welen không hề biết chuyện thứ hạng, nàng mới nghe được nửa câu trước còn tưởng Susan muốn chế giễu mình bại bởi Victor, nhưng vừa nghe nửa câu sau thì…
Nàng đột ngột ngoái đầu lại:
-Roddy, con ti tiện Susan này đang nói cái gì?
-Tiểu thư, nàng nói một kẻ tên Giáo Sư đánh bại Hank, trở thành đại cường giả… đứng thứ tư thành Thái Dương!?
Giọng điệu Giang Nam trở nên cực kỳ quái dị.
Giáo Sư đánh bại Hank…
Đối thủ mình đánh bại hôm qua không ngờ lại là Hank!
Trong dự liệu của Giang Nam, hắn ở lôi đài ‘kém cỏi’ số 3 khổ chiến giành được chiến thắng. Dựa vào loại chiến tích này có thể xếp ở khoảng một trăm đã vô cùng không tệ rồi. Mà cấp độ chuẩn xác của hắn tối đa cũng chỉ là Hạ Phẩm hai ba cấp thôi.
Nhưng… Susan không ngờ lại nói mình có lực chiến đấu Hạ Phẩm tám cấp, còn chen mình vào danh sách thập đại cường giả thành Thái Dương!?
Bình tĩnh, một tấm gương sáng phải bình tĩnh!
Giang Nam lập tức khôi phục bộ dạng ‘trời sụp xuống ta cũng vẫn chai lì như cũ’.
Welen chẳng hề lưu ý đến biến hóa trong nháy mắt của Giang Nam, sắc mặt nàng chẳng rõ chẳng rằng nhìn phu nhân Susan.
-Ta đã thu thập ít tư liệu về Giáo Sư ở đấu trường, mời mọi người xem thử.
Susan cũng sẽ không chú ý phản ứng của một nô lệ, nàng ra hiệu cho người hầu phân phát một xấp tài liệu, mà tự mình lại chỉ vào một tấm bảng màu trắng:
-Đây chính là bảng báo danh tham dự của Giáo Sư, hắn tuy chỉ viết lên đây hai chữ ‘Giáo Sư’, nhưng đã đủ chứng minh rất nhiều vấn đề rồi.
-Hai chữ có thể chứng minh điều gì? –Một đại diện khinh thường bĩu môi
-Tiên sinh Carboo, xem ra ông chẳng hề hiểu văn tự quý tộc chân chính rồi! – Phu nhân Susan kêu ra tên đại diện này:
-Mời ông hãy xem qua kiểu chữ và kết cấu quy tắc viết của hai chữ ‘Giáo Sư’ này, ta có thể rất xác định nói cho ông biết, kiểu chữ này tên là ‘chữ Lens’, là văn tự hoàng thất đế quốc Lens ta chọn dùng. Người có thể viết ra loại kiểu chữ này cho dù không phải thành viên hoàng thất thì cũng là một đại nhân vật cao quý đến độ ta cũng không thể tưởng tượng nổi!
Chữ Lens!
Giang Nam nghi hoặc ngắm nhìn hai chữ ‘Giáo Sư’ mình viết, hắn lần đầu tiên nghe nói văn tự mình sử dụng không ngờ còn là dấu hiệu đặc trưng cho nhân vật lớn.
Trên thực tế, chữ viết và ngôn ngữ của Giang Nam đều là do dì Elisa dạy. Elisa có thể dạy chữ viết quý tộc… chẳng nhẽ bà ngày trước cũng là một nhân vật lớn đến độ không thể tưởng tượng nổi?
oOo
Lúc này phu nhân Susan đã tiếp tục nói:
-Biết rõ được lai lịch chữ viết của Giáo Sư, từ chúng ta nhìn bộ dáng Giáo Sư khi ra sân thì: lúc ấy, Giáo Sư đeo một chiếc mặt nạ màu vàng khuyết góc, một bộ trường bào rách nát, một chiếc quần bằng vải bông… Tóm lại, bộ dáng Giáo Sư có thể khái quát qua tám chữ: áo quần tả tơi, nghèo khó bần cùng! Một nhân vật lớn nắm giữ chữ Lens, lại nghèo khó đến độ ngay cả một bộ trang bị tốt cũng không mua nổi… Nói tới đây, chúng ta có phải đã có thể đoán ra lai lịch của Giáo Sư rồi chứ?
Nàng đề cao thanh âm:
-Giáo Sư các hạ, là một vị đại quý tộc sa sút, nghèo túng bần cùng không có thế lực ủng hộ!
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với kết luận này.
-Nếu chư vị đã đều đồng ý với kết luận của ta, vậy thì… chúng ta nên đối đãi với Giáo Sư các hạ thế nào đây?
Phu nhân Susan cười rộ lên:
-Ta cho rằng, Giáo Sư có lực lượng nhưng kinh tế quẫn bách. Chúng ta có thể nhân cơ hội dùng tiền bạc chiêu dụ Giáo Sư, để Giáo Sư phục vụ cho ta, trở thành một thành viên trong chúng ta! Chư vị đồng ý không?
-Đồng ý!
Câu trả lời của đám đại diện hết sức vang dội. Giáo Sư thân là đại cường giả thứ tư thành Thái Dương, ai lại không muốn để cường giả như thế cho mình sử dụng, ai lại không muốn để Giáo Sư gúp mình đánh hạ một mảnh giang sơn thật lớn chứ!?
-Được, vì để Giáo Sư phục vụ cho chúng ta, ta – Susan Sumala lấy thân phận hội trưởng ra lệnh như sau:
Susan thần sắc nghiêm nghị đứng dậy nói:
-Thứ nhất, ngay lập tức phát ra thông cáo cho toàn bộ các thành viên, mời Giáo Sư các hạ tới quán rượu Senya gặp mặt với ta!
-Thứ hai, trong thông báo với lời hứa danh dự của ta, một khi Giáo Sư bằng lòng gặp mặt với ta thì hiệp hội hoan nghênh Julian sẽ cung cấp cho hắn hết thảy tiện lợi cho việc hoạt động ở thành Thái Dương!
-Thứ ba, chư vị ở quán rượu đợi lệnh, không có lệnh của ta không được rời khỏi, một khi Giáo Sư xuất hiện, mời chư vị hãy lấy lễ tiết long trọng nhất hoan nghênh Giáo Sư các hạ! Trên đây là lệnh của Susan!
Nói xong, Susan bỗng hạ thấp giọng:
-Chư vị, những mệnh lệnh trên đây đều là văn chương giấy tờ cho người ngoài xem, còn trong người mình chúng ta thì… Hì hì, nếu các ngươi sau này được gặp riêng Giáo Sư thì không ngại nói cho hắn như vầy:
-Hãy nói phu nhân Susan ta khen ngợi lực lượng của hắn, chỉ cần hắn bằng lòng dốc sức lực cho nông trường ta, điều khác thì Susan ta không có nhưng… vài vạn kim tệ, vài chục tòa nhà, vài trăm mỹ nữ đều tùy hắn chọn lựa!
Điều kiện thật hậu hĩnh…
Trái tim Giang Nam càng đập dồn dập hơn, hắn thật muốn đứng ra nói cho Susan biết:
-Phu nhân, ta chính là Giáo Sư, ngươi đem những ưu đãi này cho ta đi!