Bạn đang đọc Đồ Đằng – Chương 15: lôi đài
Mặt khác, Welen, Lola, còn cả ba lão quản sự của nông trường, hai mươi tên tay sai cũng cùng nhau lên đường.
Thì ra, Judi sau khi vừa mới được vinh dự đón nhận cơn bực bội của Welen, trước khi đi mới nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: ngoại trừ Đao Công Thịnh Yến, chủ nông trường Susan còn chuẩn bị trù tính hàng loạt nghi thức hoan nghênh Julian, vì để sắp xếp thống nhất, y yêu cầu tất cả mọi thế lực trong thành Thái Dương đều phải phái ra đại diện, mở một đại hội trù bị ở ‘quán rượu Senya’ của thành Thái Dương.
Ban đầu, Welen chẳng muốn đi gặp chủ nông trường Susan, chỉ định phái hai quản sự đi qua quít một hồi, nhưng không sao tưởng được, ngay trước khi đi Judi bỗng để ý đến một chuyện hết sức thú vị.
Judi ngó hai tay Giang Nam, thầm nghĩ: “Hắc hắc, lão tử thật con mẹ nó hồ đồ, thằng nhóc đao công không tệ này chỉ là một tên nô lệ thôi, chỉ cần là nô lệ… thì có thể mua bán được!”
Đao công thằng nhóc này giỏi như thế, vậy mình vì sao không mua lấy nó làm một tên phụ bếp?
Nghĩ đến đây, Judi tay bắt mặt mừng nói với Welen:
-Tiểu thư Welen, ta là một kẻ thô lỗ, vừa rồi ta nói có chút không lọt tai, mong ngài đừng trách!
Sau khi bồi tội, giọng điệu gã càng thêm khách khí, chỉ vào Giang Nam nói:
-Ngài có bán nô lệ này không, ta thấy nó rất có thiên phú bếp núc, muốn mua về làm trợ thủ…
Bất kể từ ai nhìn ra, lời của Judi đều không có bất cứ vấn đề gì, ngược lại, hắn đã cho Welen đủ mặt mũi. Nhưng chính một câu hỏi khách khách khí khí này dường như lại chạm phải ‘vảy ngược’ chết người nhất trong lòng Welen, châm ngòi lên tính tình như thùng thuốc nổ của nàng.
– Ngươi muốn mua Roddy!? Không bán! Lão nương chết cũng không bán! Dù ngươi tặng ta cả nông trường Susan ta cũng không bán!
Nói xong, Welen rút roi da, hung tợn nói:
– Tên Judi chó má, nếu ngươi dám gây chủ ý với Roddy, lão nương với danh nghĩa ‘hạ phẩm chín cấp Tuyết Yến Đồ Đằng sĩ’ sẽ quyết đấu với ngươi!
– Ngươi, ngươi… đến mức ấy sao! Tiên sư, lão tử chẳng phải chỉ là muốn mua một nô lệ thôi sao!
Judi bị chửi mất mặt, la lối tức giận lôi Giang Nam lên đường.
Mà Welen thì chống nạnh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nói:
– Lola, chuẩn bị hành lý, lão nương tự thân theo Judi tới thành Thái Dương một chuyến!
Lola sững sờ:
– Tiểu thư, loại chuyện này phái vài quản sự là được rồi, ngài hà tất…
Welen ánh mắt kiên định, vừa như đang nói với Lolan lại vừa như đang giải thích với mình:
– Tên ti tiện Judi chó má này đã nhìn trúng Roddy, lão nương không theo, hắn lúc nào cũng có thể lừa đoạt Roddy đi… Roddy là của ta, ai cũng đừng mong dẫn hắn đi! Lola, ngươi còn đần ra đấy làm gì? Lập tức thu thập hành lý đi!
Bên kia, khi Giang Nam tận mắt thấy phản ứng dị thường của Welen thì phản ứng của hắn càng quái gở, hắn ngồi xuống dưới một gốc đại thụ, chốc chốc lại đập tuyết cầu lên gáy mình:
-Bình tĩnh, một tấm gương sáng phải bình tĩnh…
Ba giờ chiều ngay ngày hôm ấy, một đoàn người tiến vào thành Thái Dương.
Mà lúc này Giang Nam đã biết rõ quá trình sự việc, cũng biết nông trường Susan hiếp đáp tiểu thư nhà mình, có điều, Giang Nam thân là nô lệ, vốn dĩ không có tư cách quan tâm những chuyện tình tầng lớp trên này, trong tâm hắn còn đang nhớ nhung dì và bản đồ núi Longinus.
Hiện tại dò hỏi dì đã không có khả năng rồi, hay hơn hết là nghĩ cách kiếm được bản đồ mới là tốt nhất…
Giang Nam một bên nghĩ như thế, một bên nhấp nhổm cúi đầu đi đường.
Thành Thái Dương sau trận đại tuyết được bao phủ hầu khắp trong một màu trắng bạc, trên các con đường đều nghẹn ứ tuyết đọng dày đặc, lầy lội khó đi, trên mái hiên các cửa hàng sát bên đường đều giăng những cây nhũ băng, lớp băng còn đóng băng ở trục cửa.
Tính sơ sơ, nhiệt độ hiện giờ chí ít là âm dưới 20 độ!
Nhưng ngay trong thời tiết khắc nghiệt này, bên trong thành Thái Dương vẫn tấp nập ồn ào, người trên đường nườm nượp không ngớt, mỗi một người đều mang vẻ hớn hở như đang phát sinh một sự kiện vui trọng đại gì đó.
Lola ngó nghiêng đến tò mò, hỏi:
-Tiểu thư, gần đây không có lễ hội gì mà, người thành Thái Dương sao lại có vẻ như đang trẩy hội vậy?
-Hửm? Ngươi nói gì?
Ánh mắt Welen vẫn một mực lởn vởn bên người Giang Nam, dường như không nghe được câu hỏi của Lola. Ngược lại Judi bên cạnh liền trả lời nghi vấn của Lola:
-Các ngươi không biết à? Vì để hoan nghênh Julian, ‘Đồ Đằng lôi đài’ năm nay cũng mở trước thời hạn.
Đồ Đằng lôi đài!?
Giang Nam đã trở thành Tử Linh Đồ Đằng sĩ, vừa nghe tên cái tên này tinh thần liền rung lên, ngẩng đầu.
Cứ như thế vận hội kiếp trước, Đồ Đằng lôi đài là nơi thi đấu tiêu khiển chủ yếu nhất của con người ở Đại Lục Nguyên Chi.
Tên như ý nghĩa, ‘Đồ Đằng Lôi Đài’ là chỉ có Đồ Đằng sư mới có thể tham gia thi đấu lôi đài.
Khởi nguyên của Đồ Đằng Lôi Đài hết sức xa xưa: nghe nói, ở một ngàn năm xa xôi trước, có một kẻ tên là Toure rất thích tỉ võ luận bàn với người khác, bèn bỏ ra một khoản tiền kếch xù tổ chức một cuộc đấu võ lôi đài long trọng. Toure còn buông lời, ai có thể giành được quán quân lôi đài thì có thể lấy hết toàn bộ tài sản trong nhà của hắn!
Tài phú của Toure là một con số thiên văn khủng bố, vì để giành được món tiền cực lớn này, Đồ Đằng sư nổi tiếng trên đại lục hầu hết đều tới tham gia.
Qua ba tháng so đấu, cuối cùng một gã tên ‘Menco’ thắng liên tiếp 937 trận, đánh cho quần hùng biến sắc, công nhận gã là thiên hạ đệ nhất cao thủ khi ấy!
Có điều, Menco giành được thắng lợi cũng chẳng hề lấy tài sản của Toure đi, gã nói:
-Qua lần liều đấu lôi đài này, ta đã đột phá bình chướng hai mươi năm qua chưa từng đột phá, thành công tấn cấp thành ‘thượng phẩm Đồ Đằng Vương’! Chư vị cũng thu được rất nhiều lợi ích trong lúc giao phong. Lôi đài tiên sinh Toure cử hành, quả thật là con đường tắt dẫn tới tiến bộ cho đám Đồ Đằng sư như ta! Vì thế, ta nguyện hiến toàn bộ phần thưởng, để cho phương thức lôi đài hình thành thông lệ, mong Đồ Đăng sư trên đại lục mượn sự trợ giúp từ lôi đài, thực lực càng thêm tiến bộ!
Cứ thế, Menco ngay tại chỗ lập tức bán đấu giá tất cả phần thưởng, sau đó dùng món tiền khổng lồ này thành lập một ‘Đồ Đằng xúc tiến hội’ na ná Ủy Ban thế vận hội.
Qua những năm tháng dài đằng đẵng mai sau, ‘Đồ Đằng xúc tiến hội’ cứ cách vài năm liền tổ chức Đồ Đằng lôi đài một lần, thông qua giao lưu tỉ võ đích xác cũng có rất nhiều Đồ Đằng sư nâng cao thực lực, đột phá tới cấp bậc cao hơn.
Cho tới bây giờ, Đồ Đằng lôi đài đã thành nơi đấu võ hợp pháp được đại lục công nhận, hầu như trong mỗi thành thị đều có phân bộ của ‘Đồ Đằng xúc tiến hội’. Trong đó, các thành thị lớn mỗi ngày đều sẽ có lôi đài tỉ võ đầy ngoạn mục, mà ở địa phương nhỏ như thành Thái Dương, cứ cách một năm sẽ cử hành Đồ Đằng lôi đài quy mô nhỏ một lần.
Ngoài ra, liên quan tới Đồ Đằng lôi đài còn có một chuyện vô cùng thú vị.
Một Đồ Đằng sư chỉ cần tham từng tham gia lôi đài tỉ võ, vậy thì Đồ Đằng xúc tiến hội sẽ kê khai chiến tích của hắn vào danh sách, đồng thời so sánh thực lực với những Đồ Đằng sư khác, từ đó hình thành một ‘Đồ Đằng Phổ’ quy ước tương đương với ‘Thực lực bài hành bảng’! (Bảng xếp hạng thực lực)
Trong phạm vi thành Thái Dương, Sorent là người đứng đầu ‘Đồ Đằng Phổ’, cho nên hắn chính là đệ nhất cao thủ được thành Thái Dương công nhận!
Mà Welen trên Đồ Đằng Phổ ở thành Thái Dương đứng thứ mười, cũng xem như cao thủ đủ để áp chế cục diện.
Bên trên chính là những hiểu biết của Giang Nam về toàn bộ Đồ Đằng lôi đài.
o0o
Ngay khi Giang Nam đang kinh ngạc, bên đường truyền đến một thanh âm suồng sã:
-Ồ, tiểu thư Welen không ngờ lại vào thành?
Giang Nam quay đầu nhìn, đệ nhất cao thủ trên Đồ Đằng Phổ thành Thái Dương – Sorent túm tụm trong một đám người đang đi tới.
Nhìn phương hướng, họ cũng muốn tới ‘quán rượu Senya’ tập hợp.
Theo bên người Sorent còn có một thanh niên, dáng người cực cao, tứ chi thon dài, dung mạo tuấn tú, có điều y đi khòm lưng, trong đôi mắt lạnh lẽo màu xanh biếc mang theo vài phần tham lam, hệt như một con sói đói đang kiếm ăn!
Thanh niên này vừa nhìn thấy nữ nhân đẹp nhất trong thành Thái Dương, nhất thời mắt sáng rực, cười lớn nói:
-Tiểu thư thật xinh đẹp! Sorent, tên vị tiểu thư này là Welen à?
-Không sai, đây chính là tiểu thư Welen của nông trường Wester, hạ phẩm chín cấp Tuyết Yến Đồ Đằng sĩ…
Sorent liếc qua người thanh niên, lại liếc qua Welen, bỗng hé ra nụ cười trêu chọc, công thêm một câu rõ ràng có ý khiêu khích:
-Tiểu thư Welen chính là nữ nhân đẹp nhất trong thành Thái Dương đó.
‘Roẹt’! Hệt như một thanh kiếm sắc vừa rời vỏ, trong đôi mắt người thanh niên tăng thêm ít quang mang hám gái khiến người ta sợ hãi. Y đi tới trước mặt Welen, hơi khom người:
-Tiểu thư Welen, tại hạ Vic…
-Cút, lão nương không có tâm tình nghe tên ngươi!