Đọc truyện Đố Dám Yêu Em (Love Me If You Dare) – Chương 8
Rafe không thể nào ngủ được. Làm sao mà có thể trong khi người phụ nữ mà anh khát khao hơn cả hơi thở của chính mình đang ở ngay phòng bên cạnh. Chỉ riêng sự có mặt của cô cũng đủ làm anh phát điên. Anh trằn trọc, trăn trở, tưởng như anh có thể nghe thấy hơi thở của cô ở phòng bên. Tự hỏi không biết cô mặc gì đi ngủ.
Trong giường của anh.
Bỗng dưng anh ngồi phắt dậy và nhìn đồng hồ. Một giờ đêm. Cuối cùng chắc anh cũng đã ngủ thiếp đi. Âm thanh từ phòng bên khiến anh nghĩ có người trong bếp. Anh đoán chừng đó là Sara, nhưng anh vẫn ra khỏi giường, khoác lên người một cái quần thể thao cũ và đi sang phòng khác để xem cho chắc.
Chính thế, Sara đang đứng trước bồn rửa. Nhưng anh không chuẩn bị để trông thấy cô trong bộ đồ ngủ hai mảnh, toàn bằng lụa với đăng ten, thay vì vẻ dễ thương lại gợi tình đến chết người.
Tóc cô, rối bời vì giấc ngủ, xòa trên vai. Khuôn ngực căng tròn lấp ló trong cổ áo chữ V xẻ sâu và đôi nhũ hoa đội lên dưới làn lụa gần như trong suốt.
Một gã đàn ông bằng xương bằng thịt có thể chịu đựng được bao nhiêu?
Nhận thức được mình đang nhìn chăm chăm vào cô, anh hắng giọng.
Cô giật mình, ngỡ ngàng bắt gặp ánh nhìn của anh. “Em không nghe thấy anh đi vào!”
“Xin lỗi em. Anh muốn biết chắc rằng đó là em chứ không phải ai đó đang cố gắng tóm được em.”
Cô gật đầu hiểu ý. “Em xin lỗi làm cho anh thức giấc chỉ muốn uống tí nước thôi.” Cô giơ cốc nước trên tay.
Anh cúi đầu. “Không, em không đánh thức anh đâu. Anh không ngủ được.”
“Em cũng thế.”
Mọi thứ chìm trong yên lặng, không có tiếng động gì ngoại trừ tiếng rì rì của tủ lạnh và tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
“Mình có thể ngồi đây chuyện trò một lát.” Cô gợi ý. Cứ như thể cô không ở tình trạng bán khỏa thân. Và như thể anh thì không hứng, máu dồn lên tai anh, qua đầu và tràn tới mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Chẳng thể nào cô lại có thể bỏ qua điều đó cũng như anh có thể cố gắng lờ điều đó đi. “Hoặc là chúng mình có thể tiếp tục phần còn đang dang dở ở trên bờ cát.”
Mắt cô mở to vì ngạc nhiên. “Em tưởng anh đã nói rằng đấy chẳng phải là một ý hay còn gì?”
Anh cúi đầu. “Có thể là như thế.”
Họ nhìn cuộc sống bằng những cái nhìn đối lập. Anh muốn tin rằng mọi thứ đều có thể. Cô là người hoài nghi, luôn luôn tìm kiếm những gì tồi tệ nhất. Anh biết rõ là đừng nên nghĩ rằng anh có thể thuyết phục được cô thay đổi ý kiến về chuyện quan hệ tình cảm.
Nhưng anh có thể thay đổi suy nghĩ của chính mình về một mối quan hệ tình ái ngắn ngủi.
Cô đưa tay ra đặt lên trán anh như thể anh đã làm với cô hôm trước. “Anh có chắc là anh không bị ốm đấy chứ?”
“Anh chắc mà.” Anh đang nóng bừng lên, nhưng chẳng phải vì sốt. Anh bước lại gần hơn. “Em vẫn còn quan tâm đấy chứ?”
Cô không lùi lại. “Em có thể bị thuyết phục… nếu em biết được điều gì khiến trái tim anh đổi ý.”
Anh hoàn toàn mê đắm. Gặp ánh mắt cô, aâng một lọn tóc của cô, cuộn quanh một ngón tay. “Anh chẳng thích tí nào khi mấy gã đàn ông kia cố gắng tán tỉnh em ở nhà nghỉ Angel.”
Đôi mắt cô như tối sẫm thêm. Nỗi khát khao sôi sục trong sâu thẳm màu nâu sôcôla ấy, và nụ cười hài lòng nở trên môi cô. “Vậy là điều đó giải thích cho cách cư xử giật cục của anh.”
“Nghe chừng em có vẻ bằng lòng lắm.”
Cô nhún vai. “Có thể thế đấy. Chẳng ai muốn bị từ chối, dù cho lí do có hay ho đến thế nào.” Cô ngừng lại, cắn cắn môi dưới.
“Lần này anh không làm em phải thất vọng đâu.” Anh bảo đảm với cô.
Cô gật đầu thấu hiểu. “Nhưng…”
“Sao cơ?” Anh không thể chịu được nếu như cô từ chối anh, và cố tránh để mình không phải nghe thấy những gì cô sắp nói ra.
“Anh có chắc là anh sẵn sàng không?” Cô đưa tay ra và nhẹ nhàng lướt tay trên vết sẹo còn tươi mới trên ngực anh, đầu ngón tay cô tinh tế và rụt rè khi chạm vào da anh.
Ký ức khi thức dậy và nhìn thấy cô trong phòng bệnh vụt hiện về. Sara ngủ gật trong ghế, trông chừng anh, chăm sóc cho anh. Quả vậy, cảm xúc của họ đã rất gắn bó, và biết rằng cô quan tâm sâu sắc đến mình là đủ khiến anh thấy chắc chắn rằng bước tiếp theo là hoàn toàn đúng đắn.
Cần thiết.
Cũng cần thiết cho anh như hít thở không khí vậy. Rafe nghĩ. Bởi vì chẳng có cách nào anh có thể bỏ cô một mình được.
“Thế thì, chúng mình làm gì bây giờ?” cô hỏi.
“Làm thế này.” Rafe nhẹ nhàng lùa tay vào tóc cô và kéo cô về phía anh.
Cô tiến tới sẵn sàng.
Môi cô gặp môi anh, và tất cả ôxy như bị hút khỏi phòng. Đây chính là điều mà anh đã chờ đợi. Đói khát. Anh xoáy lưỡi mình trong miệng cô và thấy mình được bao bọc bởi hương và vị của cô, sự hào hứng thật khẩn thiết và bức bách được đánh thức bởi cảm giác ngọt ngào của đôi môi cô.
Cô xích lại gần hơn, ép sát thân thể cô vào anh cho tới khi bộ ngực trần của anh như nghiền nát bầu ngực cô. Da thịt chạm vào da thịt, mọi đường cong mềm mại áp chặt lên anh. Không còn khoảng trống nào giữa họ. Kể cả không khí cũng không.
Cô trượt nụ hôn từ miệng xuống quai hàm anh, hơi thở nóng hổi của cô trên gò má anh, lưỡi cô thầm thì trên làn da anh.
Anh rùng mình vì cảm giác hứng khởi anh không bao giờ muốn kết thúc.
“Đưa em về giường đi.” Cô nói khẽ vào tai anh.
Cô đòi điều cô muốn và anh thích cô như thế.
Rafe nắm tay cô và đưa cô vào phòng ngủ. Anh dừng lại bên chiếc bàn đêm và mở ngăn kéo, lấy ra một hộp bao cao su.
“Em thích một người đàn ông chuẩn bị chu đáo.” Cô ngồi trên giường và ngả người ra sau tựa lên mấy cái gối, dáng ngồi khiêu khích và tạo hứng: mọi thứ mà anh đã không cho mình muốn, đang ở đó để anh đoạt lấy.
Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh để gói giấy bạc trên góc đệm và ngồi bên cạnh cô, cố ý để đèn mờ ảo để anh có thể ngắm nhìn. Tóc cô xõa ra gối, mắt cô mở to và đồng tử dãn rộng. Anh kinh ngạc thấy đôi nhũ hoa của cô cứng lại và dựng đứng lên bên dưới làn vải mềm, thầm lặng mời gọi anh.
Anh trượt tay bên dưới quai áo mỏng manh, ngón tay anh cố ý lướt trên da cô. “Anh không hề biết rằng em lại thích lụa với đăng ten,” anh thì thào. Nhưng anh quá mừng là cô thích hai thứ ấy.
Sara nhún nhẹ một bên vai. “Bởi vì em với anh không ở bên nhau nhiều ngoài giờ làm việc.” Cô nói, giọng cô khàn và gợi cảm.
“Đó là vì anh biết anh không thể nào không chạm vào người em.”
“Giờ thì anh không cần phải thế nữa.”
Cô nhìn anh, mong muốn của cô thật rõ ràng, nên anh tuột dây áo xuống cánh tay cô cho tới khi cái áo tuột hẳn ra, quấn quanh eo cô, để lộ hoàn toàn khuôn ngực cô tròn đầy.
Anh không biết rằng cô lại đầy đặn, chín mọng đến thế, và anh tự hỏi còn những sự ngạc nhiên nào đang đón chờ anh. Anh chảy nước miếng, nhu cầu muốn được nếm náp cô càng mạnh mẽ hơn. “Đẹp quá.”
Cô chẳng có cử động gì để che đậy, chỉ vòng tay ra sau, ưỡn đôi bồng đảo ngon lành ấy về phía trước, trêu chọc anh, dụ dỗ anh, như chờ đợi anh tiếp tục hành động.
Anh khum tay quanh hai bầu ngực cô, để chúng trĩu nặng trong tay mình, núm vú của cô se lại và ấn vào lòng bàn tay anh. Chỉ cảm nhận thôi chẳng thể nào là đủ: anh tập trung sự chú ý vào hai điểm căng cứng ấy, vân vê và kéo nhẹ chúng giữa ngón cái và ngón trỏ, ngắm nhìn một cách hài lòng khi cô ngật đầu ra phía sau, quằn quại bởi sự vuốt ve của anh.
Anh đã tìm thấy điểm nhạy cảm của cô, anh nghĩ, vui mừng, và tiếp tục sự tấn công gợi cảm của mình.
Hơi thở của cô mỗi lúc một đứt quãng hơn và bỗng nhiên Rafe thấy mình có trách nhiệm phải xem anh có thể tiến xa tới mức nào để chiếm được cô bằng cách này. Thấp đầu xuống, anh khép môi mình trên một bên ngực cô, ngậm cái nụ hoa đang cương cứng kia vào trong miệng. Tay anh không rời bầu ngực kia, và anh tiếp tục dành cho cả hai bên ngực sự quan tâm tương đồng.
Hơi thở của cô thêm dồn dập, trong khi thân thể anh căng thêm với mỗi cơn co giật của cơ thể cô và cô rên lên một tiếng dài thỏa mãn.
Anh ngẩng đầu lên đúng lúc để thấy bàn tay cô trượt vào trong cạp chiếc quần sóc lụa.
Giật mình, anh nhìn vào đôi mắt cô đang lim dim. “Xúc phạm anh đấy à?” Anh hỏi nhẹ nhõm.
Bởi vì anh không thấy bị xúc phạm. Anh càng cảm thấy hứng khởi hơn.
Cô lắc đầu, cái nhìn tinh nghịch trong mắt. “Chỉ trong trường hợp anh không đủ tự tin thôi.”
Anh phá lên cười. “Anh thán phục những người phụ nữ không biết sợ gì.”
Cô cười tươi. “Em tin là bây giờ tới lượt anh.”
“Anh thích lối cổ điển.”
“Chuyện đó có thể thu xếp được mà.” Một nụ cười chậm rãi và quyến rũ nở trên môi cô. “Em không muốn anh phải gắng sức quá. Nói cho cùng thì anh vẫn đang trong thời kỳ dưỡng thương mà.” Cô ngồi dậy và đỡ vai anh nằm xuống cho tới khi anh nằm ngửa hẳn ra.
Thích thú màn trình diễn quyền lực này, anh vòng tay ra sau đầu và nhoẻn cười. “Thế thì chăm sóc cho anh đi nào, bé yêu.”
“Em nghĩ anh sẽ không bao giờ hỏi.” Sara kéo dải rút chiếc quần thể thao, nới lỏng lưng quần rồi kéo lớp vải bông mềm mại xuống và nhận thấy rằng anh không mặc quần đùi. Hay quần lót. Hay bất cứ thứ gì khác ngoài cái vật biểu trưng của giới tính đang cương cứng chỉ dành riêng cho cô.
Cô liếc nhìn cậu nhỏ đang cương lên của anh và nuốt mạnh. “Đô thật.”
Anh khẽ nhún vai.
“Có nghĩa là anh ngủ…”
“Mà không mặc gì.”
Đúng như cô nghĩ.
“Có thành vấn đề đối với em không?” Anh hỏi.
“Chắc chắn là không rồi.”
“Tốt.” Anh đá cho cái quần thể thao rơi hẳn xuống, để anh khỏa thân một cách kiêu hãnh. “Đến lượt em.” Anh nhìn cô đầy ngụ ý.
Thường thì cô không hay tự ý thức về mình, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của anh làm cô mất bình tĩnh, một phần cũng vì cô muốn điều này từ rất lâu rồi. Nhớ lại, cô xua đuổi ý nghĩ của mình và quyết định hưởng thụ. Nói cho cùng thì đây có thể là lần duy nhất cô có với Rafe, và cô muốn nếm trải và ghi nhớ mọi điều.
Cái áo ngủ đã tuột ngang eo cô, và chẳng mất bao lâu để cả hai mảnh của bộ đồ ngủ trôi xuống chân cô.
“Giờ thì hai đứa mình ngang ngửa rồi.” Mắt anh sẫm lại vì ham muốn, nét mặt anh biểu lộ sự ngưỡng mộ toàn phần.
Cô vắt cái chân lành qua đùi anh và đè thân thể cô bên trên anh. Làn da ấm chạm vào làn da ấm, anh cảm thấy thật tuyệt khi cô cúi thấp xuống và áp môi mình lên môi anh.
Anh đỡ đầu của cô bằng lòng bàn tay, giữ cô ở đúng vị trí khi anh lùa lưỡi vào miệng cô. Giống như mọi thứ họ làm cùng nhau, họ hoàn toàn ăn khớp, nhịp điệu của anh và của cô quyện vào nhau hoàn hảo. Mỗi cái hôn, mọi cử động hông, sự cọ sát giữa bầu ngực nhạy cảm của cô và vầng ngực lông lá của anh, đều hòa hợp.
Sự cương cứng của anh như trêu trọc cô, cọ xát vào thịt da cô, làm cô phát đau và thèm muốn với một sự tuyệt vọng cô chưa từng trải qua. Và cảm giác thật là ngoạn mục, xuyên suốt cơ thể cô, cơ thể ấy giờ đây đang khẩn cầu sự kết thúc.
Cô bỏ dở sự kết nối giữa họ chỉ để với lấy gói bao cao su trên mép giường và xé mở nó ra. Cô ngồi dậy, thận trọng với cái đầu gối, và đeo bao cao su cho thằng nhỏ của anh.
Hai tay cô run lên khi cô chạm vào cái chiều dài căng cứng ấy, được bao phủ bởi một lớp da mềm. Những ngón tay cô nấn ná, cảm nhận và khám phá anh cho tới khi hông anh oằn lên trước, khiến cô ngạc nhiên.
“Theo anh thì em nên vào việc nếu không thì mọi sự sẽ kết thúc trước khi kịp bắt đầu đấy.” Rafe nói, giọng đục khàn. Anh túm lấy tấm trải giường bên mình, khớp tay trắng bệch.
Rõ ràng là cô đã hành hạ cả đôi bên đủ lâu. Cô gập hai chân để nâng mình lên trên anh. Cái đau xuyên qua gối cô và cô oằn người. “Quá nhiều để em chăm lo cho anh.” Cô nói qua cái đau, biết rằng rồi thì nó cũng sẽ lắng xuống.
“Có lẽ là hai chúng mình phải chăm sóc cho nhau.” Anh vén mớ tóc xõa trên mắt cô và nhìn vào mắt cô.
“Anh có ý tưởng gì nào?”
Anh trèo ra khỏi giường. Anh thật tuyệt, thân hình rám nắng và rắn chắc. Anh kéo cái ghế ra khỏi cái bàn ở trong góc, quay nó ra và ngồi xuống.
Rồi anh ngoắc ngón tay về phía cô. “Lại đây nào.” anh nói, giọng anh gợi cảm và đầy ắp ham muốn.
Cô đứng dậy và đi lại phía anh. “Em thích suy nghĩ đó của anh.”
Khi cô đưa cái chân đau qua đùi anh, anh tóm lấy hông cô và giúp cô di chuyển thẳng tới phía trên cậu nhỏ đang kiêu hãnh chĩa về phía cô, hướng lối vào.
Anh đặt một tay lên cô bé của cô, dùng ngón tay mình để dàn đều sự ẩm ướt trong cô, trêu trọc thịt da cô. Cô cắn môi, để cho cảm giác dịu dàng mà dai dẳng chiếm hữu, tận hưởng sự vuốt ve dịu dàng của anh cho tới khi cái chân lành của cô trĩu xuống vì nặng.
“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi thô bạo.
Cô gật đầu.
Nhấc hông cô lên, anh nâng cô lên và đặt cậu nhỏ ở giữa hai đùi cô. Anh đẩy người lên đúng lúc cô mở ra và đón anh vào bên trong mình.
Cú sốc của sự gắn kết khiến cô khựng lại. Anh dày dặn, vùi sâu trong cô. Cô nhìn vào mắt anh và nhìn thấy cũng cái cảm giác đúng đắn và ngưỡng mộ trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Nó làm cô sợ hãi đến mức cô nhắm nghiền mắt lại và đánh hông trong một nỗ lực tập trung vào cảm nhận của thân thể mình, nhưng ngay từ đầu cô đã chẳng thể tách rời cảm xúc và ham muốn. Ham muốn khát khao.
Anh níu lấy tóc cô và cô mở mắt ra. Anh muốn cô theo dõi mọi sự. Cô nhìn thấy điều ấy trên mặt anh và bất khả từ chối nó.
Và rồi họ bắt đầu cùng nhau chuyển động, trong hòa điệu, hông cô đong đưa, anh nhấn tới, họ cùng nhau đưa cô lên cao nữa, cao mãi. Anh vùi thật sâu trong cô, cô cảm thấy anh trọn vẹn trong mình, từng milimét dầy dặn, cứng cáp, mịn như nhung khi họ cọ xát nhau ở những nơi thân thể họ gặp nhau.
Mạnh nữa, nhanh nữa, anh đưa cô lên cao hơn.
Anh thở sâu, hơi thở của anh nghe như những tiếng rên đầy nhục cảm trong tai cô.
Hông anh đánh vào hông cô nữa và mãi, và cô hổn hển với mỗi cuộc tấn công nhạy cảm, những làm sóng đến với cô từ mọi phía, trong và ngoài. Má anh hồng lên, mắt anh mở lớn, và mỗi tiếng rên mạnh bạo lại đưa cô tới gần thêm với cực khoái bùng nổ đang trong tầm tay.
Cô vòng hai tay quanh cổ anh để dập xuống anh mạnh mẽ hơn, để anh vào trong cô cao hơn và sâu hơn. Anh thả tóc cô ra, lại trượt tay xuống giữa họ và vuốt ve cô ở nơi cô cần nhất. Ngón tay anh luồn vào cô, và áp lực khiến cô tuột khỏi sự kiểm soát khi nổ tung, cực khoái đến như những làn sóng tiếp nối nhau không bao giờ dứt và đưa anh đi cùng. Tiếng rên cuối cùng của anh vang dội trong tai cô và gửi những làn sóng qua cơ thể cô.
Kể cả khi những cơn co giật đã giảm xuống, Sara vẫn níu chặt anh không rời, hai tay cô quấn lấy cổ anh. Nhưng rồi thực tế trở lại, cô nới lỏng tay, buông anh ra, và bước xuống, thận trọng để không đặt quá nhiều áp lực lên cái đầu gối bị thương.
Cô nghe sột soạt phía sau mình, và ngay sau đó, bất ngờ anh vòng tay qua eo cô từ phía sau, kéo cô trở lại giường.
Không nói một lời, trần truồng, anh cuộn người quanh cô, ôm cô thật chặt và thiếp đi.
Cô không thư giãn được nhanh và dễ dàng như anh. Dư âm của việc cuối cùng đã làm tình với Rafe đến mạnh mẽ trong cô.
Cô đã mơ đến điều này, nhưng thực tế mạnh mẽ và thú vị hơn nhiều sự tưởng tượng của cô. Ngay cả khi hai bọn họ không ở đỉnh cao trăm phần trăm, anh đã làm cô thỏa mãn hơn bất cứ người đàn ông nào. Bởi vì anh đã chọc thủng được những tường thành cảm xúc mà cô luôn dựng lên rất cao. Những tường thành mà giờ đây cô sẽ còn phải dựng cao hơn nữa bởi đã biết cùng nhau họ có thể đạt được những gì.
Bởi dù rằng mọi chuyện thật khó tin, Sara biết một điều chắc chắn là: trong quan hệ tình cảm, mọi sự tốt đẹp rồi sẽ kết thúc.
Rafe thức dậy thấy giường trống không và có tiếng nước chảy trong phòng tắm. Ngay lập tức anh xử lý hai thông tin. Tin lành – Sara vẫn đang ở đây. Tin dở – cô không còn ở trong giường anh nữa.
Anh vươn vai, cảm giác sức kéo của cơ bắp cho anh biết rằng anh vẫn sống và cảm thấy ổn. Hơn cả ổn. Tuyệt.
Nước ngừng chảy, và mắt anh hướng về cửa phòng tắm đóng chặt.
Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, vòng tay ra sau đầu và chờ đợi.
Vài phút sau, cửa bật mở và hơi nóng ùa ra, theo sau là Sara quấn trong chiếc khăn tắm màu be mà mẹ, tin chắc rằng anh cần mẹ giúp, đã mua cho anh khi anh chuyển vào đây.
“Chào một buổi sáng tốt lành.” Anh nói.
Cô giật mình, rõ ràng là ngạc nhiên. “Em không biết là anh đã dậy.”
“Anh dậy rồi đây.” Và hơn thế nhiều, sau khi được chiêm ngưỡng làn da lấp lánh, mớ tóc ướt và làn da trần màu kem của cô.
“Em hy vọng là em không đánh thức anh.”
Anh lắc đầu. “Ánh mặt trời thức anh dậy đấy.” Anh chỉ về phía những cái rèm cửa anh đã quên kéo lại đêm trước. “Em định đi đâu?”
“Đi lấy quần áo của em. Em phải đến chỗ Angel để giúp chị ấy bày gian hàng bánh ở hội chợ.”
“Để anh chở em đi. Anh nghĩ là mình có thể lấy luôn xe của em để đưa về đây, ở đây không ai sẽ để ý nó. Sau đó mình sẽ quay lại chỗ Angel.” Anh đã hy vọng có thể dỗ dành cô trở lại giường, nhưng cô đã báo trước với anh là cô muốn tới chỗ Angel sớm sáng nay. “Chờ anh tắm nhanh một cái, anh sẽ gặp em trong bếp.”
Cô gật đầu và hướng về phía cửa.
Không đến nỗi ngượng ngập lắm đối với buổi sáng đầu tiên của họ sau chuyện ấy.
Họ chưa trò chuyện gì về đêm qua, nhưng trong đầu anh thì đó là điều tốt. Anh không muốn cô sợ hãi, và nếu như cô biết rằng anh đã thích thú ở bên cô nhường nào, anh muốn lại được ở bên cô lần nữa, thì cô sẽ hoảng sợ. Vì vậy sự im lặng về vấn đề này hợp với anh.
Nhưng sự im lặng nói chung, thì không. “Sara.”
Cô quay lại phía anh. “Sao ạ?”
“Tại sao em không chuyển đồ đạc của em vào phòng này?”
Cô nheo mắt, đánh giá anh.
“Em thực sự nghĩ là anh sẽ để em ngủ một mình trong giường em trong suốt thời gian em ở đây hay sao?”
Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi cô. “Umm…”
“Dĩ nhiên, nếu em thích ở một mình…”
Cô lắc đầu. “Em quay lại với đồ đạc của em ngay đây.” Cô quay đi và chạy ra cửa, để anh cười lớn.
Và hài lòng.
Không tệ. Anh có cô nơi anh muốn cô.
Mọi thứ còn lại sẽ đâu vào đấy.
Họ ăn vội bữa sáng với ngũ cốc và sữa trước khi đi ra nhà nghỉ, mang xe hơi của Sara về chỗ của Rafe, và quay lại chỗ của Angel, chuẩn bị giúp chị dâu của anh và Sara chất bánh vào xe tải nhẹ của chị – nhưng nhận ra là hai vị khách tới nghỉ từ hôm qua đã làm xong việc đó rồi. Những chiếc bánh đã yên vị trong xe cùng với nhãn giá và tờ giới thiệu.
Không thấy Frick và Frank cùng với những chiếc áo vét kẻ ô trám của họ đâu cả. Rafe gọi điện cho anh trai để cho chắc rằng anh ấy sẽ ở chỗ lễ hội để trông chừng cho Angel. Nhỡ ra.
Sara trườn ra khỏi chiếc xe Jeep, Rafe đồ rằng chuyện đêm qua đã khiến bước chân cô thêm khập khiễng. Anh thấy lâng lâng.
“Xin lỗi chị, bọn em đến muộn,” Sara nói, tiến lại gặp Angel ở chỗ chiếc xe.
Rafe không thể rời mắt khỏi chiếc váy ngắn viền đăng ten, khoe đôi chân dài, chiếc áo hai dây bó sát và đôi dép xỏ ngón đính cườm của cô. Cô bỏ qua cái nẹp đầu gối, và nhân lúc cô không để ý, anh đã nhét nó vào ghế sau của xe. Sau một ngày dài làm việc ở quầy hàng, cô sẽ lấy làm hạnh phúc vì có cái đỡ chân.
“Không sao đâu.” Angel xua tay.
“Biff và Todd đã làm hết phần việc nặng thay mình rồi.” Chị liếc cái nhìn biết ơn về phía hai người đàn ông đang tiến ra trước hiên nhà, ăn mặc bảnh không kém hôm qua. Bọn họ cứ là lạ thế nào, và radar của anh ở trong tình trạng báo động.
“Bọn họ có vẻ dễ chịu thực sự.” Sara nói.
Rafe nhíu mày. “Tên gì lại tên là Biff với Todd nhỉ?”
“Shh!” Sara thúc cùi trỏ vào anh. “Họ đã giúp Angel một tay, nên anh hãy để họ yên nhé!”
Rafe lắc đầu, không thoải mái khi hai người đàn ông được họ bênh vực. Anh không thể nói được vì sao này lại khiến anh bận lòng, nhưng quả là vậy. Và bản năng của anh hiếm khi lầm.
Angel nhìn đồng hồ. “Chị phải lên đường đây. Tại sao em không ra gặp chị ở chỗ quầy hàng, và em có thể giúp chị một tay để bán hàng?” Chị hỏi Sara.
Cô gật đầu hăm hở.
Anh cũng chẳng chắc tại sao cô lại phấn khích được đứng bán hàng ở quầy bánh đến thế nhưng anh cũng không định lấy đi nụ cười trên khuôn mặt cô. Anh sẽ dành cả ngày ở chỗ quầy bán đồ gia vị của gia đình, quanh quẩn với mấy người họ hàng và trông chừng cho cô từ xa vậy.
Biff với Todd không phải là hai người lạ duy nhất khiến anh phải bận tâm. Bất cứ kẻ nào định tìm kiếm Sara cũng có thể trà trộn vào dòng khách vãng lai. Nhưng nếu có ai đó định bám theo cô, chúng cũng phải qua được anh trước đã.