Đọc truyện Đố Dám Yêu Em (Love Me If You Dare) – Chương 10
Sara bước vào trong buồng tắm, khi những tia nước chạm vào thân thể cô, những mệt mỏi trong ngày tan biến và cô thấy mình mong chờ buổi khiêu vũ đêm nay. Thêm vào hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác của cô, cô thấy yêu thị trấn nhỏ này, những cư dân ở đây, cũng như cách mà gia đình Rafe đã đón chào cô như thể cô là một người bạn cũ. Hơn tất cả, cô thích cái cách mà Rafe nhìn cô khi anh nghĩ rằng cô không để ý. Đôi mắt sẫm của anh điên đảo trên thân thể cô, và cô thì say sưa trong sự quan tâm ấy.
Cô ngửa mặt lên và để những tia nước chảy tràn trên khuôn mặt, rửa sạch đi những bụi bặm của một ngày. Cô gần như không để ý thấy cửa phòng tắm mở ra, nhưng cô chắc chắn biết khi Rafe đẩy rèm buồng tắm về một bên và bước vào trong cùng với cô.
“Ồ, xin chào.” Cô nói, vuốt nước trên mắt.
Anh nhoẻn cười. “Chào em.” Lấy cái khăn ướt trên tay cô, anh quỳ xuống. Với sự chính xác cố ý, anh bắt đầu với những ngón chân cô, lướt cái khăn ướt xà phòng qua mắt cá chân cô, rồi lên bắp chân cô, từ từ. Anh để xà phòng đầy lên rồi ngừng lại khi nước cuốn chúng đi. Chậm rãi mà chắc chắn, anh tiến dần cao lên, trêu trọc cô khi anh tiến gần sát đến chỗ giữa hai đùi cô.
Cô run rẩy vì sự tấn công nhạy cảm và nhắm mắt lại khi anh tiếp tục. Cái khăn, một sự pha trộn giữa nguyên liệu mềm mại và thô ráp, trượt lên trên đùi cô cao hết mức có thể cho tới khi khớp đốt ngón tay anh cọ lên phần ướt át của cô. Cô run lên và chống một tay vào tường lát gạch men của nhà tắm để đứng vững.
Thốt nhiên ngón tay cái của anh lùa vào khe mở ẩm ướt, và cô gần như chết đi vì cảm giác ngọt ngào ấy. Khi cô dựa hẳn vào tường cũng là lúc anh quẳng cái khăn đi và áp môi mình vào nơi cô cần anh nhất. Anh làm nên điều kỳ diệu với cái lưỡi nóng hổi và hàm răng dịu dàng của mình.
Cô rên rỉ và khuỵu xuống. Sàn gạch men mát rượi áp vào cô trong khi lưỡi anh đưa qua đưa lại, nữa rồi lại nữa, đưa cô lên cao hơn và gần hơn với một xung động của khoái cảm dường như không thể với tới được. Cô nắm chặt tay, ưỡn hông về phía anh, tìm kiếm sự đụng chạm mạnh hơn và sâu hơn.
Anh hiểu ý và đưa một ngón tay vào trong cô.
“Ồ vâng.” Lời nói buột ra trong một âm thanh sắc nhọn.
“Tóm được em rồi.” Anh hứa, giọng trầm của anh làm cô càng hứng khởi hơn.
Ngón tay dài của anh nhẹ nhàng rút ra, sau đó nhẹ nhàng tiến vào cho đến khi Sara mất đi toàn bộ cảm giác. Cô không còn có thể nói được cảm thấy cái gì thích thú hơn, ngón tay lớn của anh trong cô hay là áp lực mà anh sử dụng ở bên ngoài. Và rồi anh vuốt ve cô với ngón tay cái khiến những ngôi sao nổ bùng trong mắt cô, mọi đầu mút dây thần kinh chụm vào nhau, đưa cô đến chốn hoan lạc hoàn hảo lãng quên.
Khi nhận thức của cô trở lại, Rafe đang đứng, một tay chống vào tường phía sau cô, một nụ cười hài lòng nở trên khuôn mặt
Nước, không hiểu sao còn nóng, chảy tràn lên hai người.
“Trông anh cũng hài lòng như cảm giác của em vậy.” Cô nói.
“Không hẳn thế.” Anh nói qua cái cười căng cứng. Anh cúi lại gần hơn và hôn cô mạnh mẽ, môi anh gắn chặt lên môi cô.
Cô nếm hương vị của chính mình trên môi anh, và ngay lập tức cô lại muốn anh nữa, lần này, bên trong cô.
Anh kéo cô lại phía anh, da thịt căng cứng của anh ấn một cách dễ chịu vào bụng cô, rung lên vì ham muốn. “Anh cần được ở trong em.” Như mọi lúc, Rafe dường như đọc được ý nghĩ của cô.
Cô đan tay mình vào mớ tóc ướt của anh. “Thế thì anh còn chờ gì nữa?”
“Đầu gối của em, lồng ngực của anh.” Anh nhắc cô.
Cô chớp mắt trước sự nhắc nhở về thương tật của mình, điều mà cô đã cố gắng đẩy lùi vào góc xa nhất trong tâm trí khi cô ở đây.
Anh khóa nước, và mở hẳn rèm. Kéo cái khăn tắm khỏi móc, anh choàng nó quanh người cô, và bằng cách nào đó họ đến bên giường.
Cái khăn tắm tuột xuống sàn. Họ ngã người lên giường. Rafe nằm phía trên cô, thân thể anh phủ lấy thân thể cô, nóng hổi, gợi cảm tội lỗi.
Và rồi anh dừng lại và nhìn vào trong mắt cô. Thế giới tan biến đi, và chỉ còn lại họ. Anh vuốt tóc khỏi khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng và trìu mến, với một nguồn cảm xúc mà cô chưa sẵn sàng để đối diện. Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng để đối diện với nó.
Nhưng cô muốn anh biết cô muốn anh đến nhường nào. Cô đưa tay ra và vuốt ve gò má anh. “Làm tình với em đi anh.”
Một tia sẵn sàng ánh lên trong mắt anh. “Anh nghĩ em sẽ không bao giờ đề nghị.”
Anh lùi lại, trượt vào trong cô, da thịt anh cứng cáp mà mềm mại như nhung lụa, dịu dàng mà đòi hỏi. Toàn bộ cơ thể cô căng lên hơn, và cô cảm thấy anh rung động mạnh mẽ trong cô. Cô nhắm mắt lại, ghi nhớ trọng lượng của anh, sự dày dặn của cậu bé của anh, và sự hoàn hảo trong sự hòa hợp của họ.
Rafe trượt ra khỏi cô, rồi lại nhấn vào, chậm rãi lùi ra, mạnh mẽ nhấn tới, nhanh hơn và nhanh hơn với mỗi cú nhún và cơ thể họ đưa đẩy cùng nhau trong sự thống nhất. Cọ sát tăng lên, căng thẳng hơn nữa và cô trèo gần hơn và gần hơn tới đỉnh. Thế rồi bằng cách nào đó, cực khoái bất thần xâm chiếm cô như ngàn sao lấp lánh và sự thỏa mãn to lớn trùm lên cô hết làn sóng này tới làn sóng khác cho tới khi anh vắt kiệt mọi cảm giác khỏi cơ thể cô và cô mềm nhũn ra bên dưới anh.
Rafe lăn qua một bên, hớp lấy không khí. “Ui chao,” anh nói qua hơi thở gấp.
“Là em phải nói thế mới đúng.” Cô quay đầu qua để nhìn anh. Má cô hồng rực.
Anh cười tươi. “Anh coi đó là một lời khen đấy nhé.”
Cô cười vang “Coi như thế đi.”
Anh nuốt mạnh. Cô thật là nóng bỏng và gợi tình. Họ hòa hợp trên giường cũng như hòa hợp ở mọi nơi khác vậy.
Nhưng có một điều mà họ cùng quên vào thời điểm nóng hổi nhất. “Chúng mình quên không dùng biện pháp tránh thai gì rồi.”
“Em có dùng thuốc tránh thai. Và cả hai chúng mình đều được kiểm tra sức khỏe ở chỗ làm. Mọi chuyện ổn cả.” Cô thì thầm.
Anh chẳng ngại gì, một điều khiến anh càng cần lo lắng. Điện thoại di động của anh reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh và anh lăn về phía điện thoại để xem số của người gọi. “Là đội trưởng đấy.”
Anh ngồi hẳn dậy trên giường. “Chào sếp.”
Người đàn ông kia quát lên trong điện thoại khiến cho cả Sara cũng có thể nghe được. “Tôi đã nói với cô ấy đi ở ẩn kia mà. Quái quỷ thế nào mà cái Blog Chàng độc thân lại tìm ra cô ấy ở tận Hidden Hell thế hả?”
“Hidden Falls ạ.” Rafe sửa đội trưởng.
Sara bắt đầu tủm tỉm trước khi thực tế và tính nghiêm trọng của tình hình đập vào óc cô.
“Cả thế giới biết là em ở đây sao?” cô hỏi, hoảng sợ.
“Cái Blog đó nói rằng cô ấy đến đó và nghỉ tại một nhà nghỉ tên là Angel.” Đội trưởng nói.
Khốn kiếp. “Cô ấy không còn ở đó nữa. Cô ấy đang ở chỗ tôi. An toàn hơn nhiều.”
“Được, bảo cô ấy cẩn trọng đấy!” đội trưởng dịu lại.
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo, sếp.” Rafe hứa, mắt chẳng rời mắt cô.
Mà, cũng có thể là mắt anh rời mắt cô để anh có thể thu vào đó hình ảnh thân thể cô trần truồng, bộ ngực tuyệt hảo, nhũ hoa lớn…
“Và nếu tôi có thêm tin tức gì về Morley, tôi sẽ báo cho anh.” Đội trưởng nói, chen ngang vào ảo ảnh của Rafe. “Nhưng tôi yêu cầu thật là thật trọng. Trong trường hợp người của hắn lần ra cô ấy ở đó.” Đội trưởng buông một câu nguyền rủa và ngắt máy.
Rafe để chiếc điện thoại lên tủ. Anh quay sang ôm lấy Sara và thấy cô đã ở đó, trèo lên đùi anh.
“Ai đó đã thông báo cho Blog Chàng độc thân là em đang ở đây à?” cô hỏi. Anh vòng hai tay quanh cô, ôm xiết lấy cô. “Có vẻ như thế đấy. Nhưng nói cho đúng ra thì ở đây chẳng ai biết là em đang đi trốn.”
Cô trề môi. “Em cũng chưa thấy kẻ lạ mặt nguy hiểm nào trong thị trấn cả.”
Anh lắc đầu. “Em không thể phân biệt được người lạ với dân thị trấn.” Anh nhắc cô, cười lớn, nhưng rồi nhanh chóng trở lại nghiêm nghị.
“Tối nay mình nên ở nhà.”
“Không, mình không nên thế! Em không thể ngừng sống cuộc sống của em.”
“Anh biết. Nhưng đằng nào anh cũng phải gợi ý như vậy.”
Cô thở một hơi dài. “Nếu có ai đó, theo em, họ sẽ tìm ra em ở đây hoặc ở trong thị trấn, nhưng em không định ngồi nhà mà sợ. Bên cạnh đó, sẽ có nhiều nhân viên bảo vệ mà.”
“Và anh cũng sẽ dính chặt lấy em như keo. Không ai có thể đến gần em đêm nay.”
Và Rafe là một người đàn ông biết giữ lời.
Lễ hội khiêu vũ diễn ra cùng lúc với lễ hội thường niên được tổ chức trên thảm cỏ ở phố Main, bên kia phố đối diện với dãy cửa hàng. Qua năm tháng, những ban nhạc từng chơi giải trí đã trải qua những nấc thang từ ban nhạc địa phương không tên tuổi thành ứng viên chung kết của chương trình American Idol và quay trở lại thị trấn quê hương để biểu diễn. Năm nay là một ban nhạc pop có danh tiếng tốt và thảm cỏ đông chật người. Không như Sara, Rafe biết chính xác ai là dân địa phương và ai không. Nhưng anh không thể biết ai, nếu như có người lạ nào, lại có ý định làm tổn thương cô.
Anh liếc nhìn, đánh giá quang cảnh chung quanh. Thế hệ cao niên hơn đã mang tới thảm cỏ ghế để có thể ngồi nghe, đám thiếu niên tụ tập thành từng nhóm gần sân khấu dựng tạm và số còn lại thì tụ tập để trò chuyện hoặc khiêu vũ.
Rafe và Sara đứng cùng nhau, nghe nhạc pop. Anh luồn tay mình trong tay cô, lờ đi cái cảm giác nói rằng cô không thuộc về chốn này, và kéo cô gần hơn bên cạnh mình.
“Chúng mình khiêu vũ đi.” Cô nói, quay về phía anh và choàng tay qua cổ anh.
“Đây cũng là một cách để anh luôn ở gần em đấy.” Anh trượt tay xuống eo cô, và họ bắt đầu chuyển động theo nhạc.
Với một hơi thở dài nhẹ, cô áp lại gần hơn, ngả đầu lên vai anh. Cảm xúc trong anh trào dâng hơn nữa.
“Như thế này thật thích.” Cô thì thầm.
“Anh cũng nói thế đấy.” Anh hít một hơi sâu mùi nước hoa dịu nhẹ mà gợi cảm của cô.
Thân thể mềm mại của cô trượt một cách gợi cảm trên anh. Dù rằng cô rắn chắc và gọn gàng, cô vẫn mềm mại và nữ tính ở những nơi cần thiết, và anh nhấn sâu những ngón tay mình vào chỗ lõm ở eo cô. Anh hoàn toàn hưng phấn khi họ cũng đung đưa theo điệu nhạc.
“Anh luôn có mặt ở thị trấn trong dịp lễ hội à?” Cô hỏi, không để ý tới phản ứng thể xác của anh.
“Khi anh có thể. Anh thường về đây khoảng một hai tuần mỗi mùa hè, nên nếu anh tính kỹ, thì anh thường có mặt ở lễ hội.” Thời gian mùa hè là khi anh thường cố gắng ở đây nhất để có thể tận hưởng ngôi nhà của mình bên hồ.
“Và ai sẽ là bạn nhảy của anh nếu em không có ở đây?” Sara hỏi đầy hàm ý.
Anh cười vang. “Thường thì anh đi cùng với gia đình mình hoặc bạn bè cũ.”
“Anh không bao giờ đưa Kim lên đây dự lễ hội sao?” cô hỏi về hôn thê cũ của anh.
Có phải anh đã nghe thấy thoáng hờn ghen trong giọng nói của cô hay đó chỉ là do anh tự nghĩ ra? Anh không ngạc nhiên là rốt cuộc thì chủ đề này cũng xuất hiện. Trước đây họ không bao giờ thực sự trò chuyện về điều này. Lại nữa, trước đây họ cũng chưa bao giờ làm tình với nhau. Anh cho là những chuyện riêng tư hơn sẽ là một phần trong quan hệ của họ. Dù rằng anh đã để phần đời đó của mình lại phía sau.
Anh tập trung sự chú ý của mình vào câu hỏi của Sara. “Anh chưa một lần đưa Kim về đây.”
“Anh không phiền nếu em hỏi vì sao chứ?”
“Không đâu.” Anh chỉ không biết nên giải thích mọi chuyện theo trình tự nào thôi.
Sara vỗ tay cô vào phía sau đầu anh và uốn éo hông cô cọ sát vào hông anh.
Anh thấy thật khó mà tập trung vào một người phụ nữ khác khi có Sara trong vòng tay, nhưng vì cô đã hỏi, nên anh cũng bắt mình phải nhớ. Anh đã đổ Kim nhanh chóng và mạnh mẽ. Cô ấy gợi cảm và tập trung mọi sự chú ý vào anh. Anh chẳng muốn chia sẻ cô cho gia đình anh và những câu hỏi tò mò của họ – hoàn toàn đối lập với cảm giác của anh cho Sara, anh nhận thức ra điều đó một cách khá kinh ngạc. Anh thích thú có cô ở đây trong không gian và môi trường riêng tư của mình.
Nhưng anh chẳng có nhiều thời gian mà dùng dằng với suy nghĩ ấy. Sara đang chờ đợi một câu trả lời. “Khi cuộc tình bắt đầu, anh quá bận bịu với công việc ở SWAT nên không thể về thăm nhà.” Cuối cùng anh nói. “Và anh chẳng muốn chia sẻ cô ấy với mọi người và những chuyện điên rồ gắn với mỗi lần về thăm. Hay ít nhất đó là những gì anh đã nghĩ ở thời điểm ấy.”
Nhưng giờ thì anh nhận ra rằng trong khi anh đã cho là mình đã đâu vào đó với Kim, nó thực ra chỉ là chuyện thể xác, không phải là tình cảm. Giờ thì anh hiểu sự khác biệt ấy nhờ có Sara.
“Sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Sara hỏi.
Cả hai đều hiểu họ không định nói đến chuyện vì sao anh không bao giờ đưa Kim về đây, mà là sự kết thúc chuyện tình cảm của anh và Kim.
Anh thở mạnh. “Anh cũng chẳng rõ nữa. Anh biết là anh thích có cô ấy ở bên và có một quan hệ tình cảm nghiêm túc. Và lúc đầu thì cô ấy cũng thấy vậy.” Họ có cùng sở thích về phim ảnh, về những chương trình giải trí trên truyền hình, và nghĩ họ cùng làm việc cật lực, cùng muốn xây dựng gia đình.
Dần dà.
Rồi thì dần dà mọi sự cứ tiến xa hơn, xa hơn nữa, ít nhất là đối với Kim. Một điều mà anh chẳng muốn nhắc tới với Sara và dễ có nguy cơ khơi lại sự bất đồng của họ. Đối với Kim, họ cũng chưa bao giờ chọn ngày cưới, và dù rằng ban đầu anh cố ép, cô ấy phản đối. Bởi vì cô ấy trẻ hơn anh và muốn tập trung cho sự nghiệp. Anh hiểu điều đó, và anh chẳng thấy khó khăn gì khi từ bỏ cô ấy. Quá dễ dàng. Bởi vì khi sự hưng phấn ban đầu tan biến dần đi, anh thấy chả quan tâm lắm và rõ ràng là cô ấy cũng vậy.
“Cả hai bọn anh có cuộc sống bận rộn, song song nhau và ít khi có thời gian cho nhau.” Anh tóm tắt với Sara.
Nếu như anh quá bận rộn không có thời gian để đầu tư cho quan hệ với Kim thì cô ấy cũng quá tập trung vào sự nghiệp của mình ở một công ty quảng cáo ở New York và không có thời gian dành cho anh. Và dường như chẳng ai trong họ quan tâm đến điều ấy.
Sara vẫn im lặng vẻ tôn trọng, để mặc anh góp nhặt những suy nghĩ của mình, nhưng anh không thể rời mắt khỏi đôi mắt nâu và to của cô và đôi môi mà anh vô cùng muốn hôn lên đó.
Và anh sẽ làm vậy, ngay khi kết thúc câu chuyện này. “Anh nghĩ anh và Kim ở bên nhau trong thời gian dài như vậy bởi vì chẳng ai trong hai người hỏi han nhiều về người kia. Cuối cùng thì bọn anh thấy ở bên nhau thật dễ chịu, nhưng mà bọn anh không yêu nhau.”
Sara đan những ngón tay cô vào sau tóc anh, và anh nhận thấy ngay rằng vấn đề chính nằm ở đâu – nhắc anh nhớ rằng nếu như anh thực sự yêu Kim, mối quan tâm của anh dành cho cộng sự của mình sẽ chết dần chết mòn đi. Anh đã chẳng bị Sara hấp dẫn đến mức anh phải tạo khoảng cách giữa họ hay xin đổi ca.
Anh hít một hơi thật sâu. “Anh nghĩ là Kim cũng nghĩ giống anh, sự dễ chịu không phải là tình yêu. Và kết cục đến một cách dễ dàng và văn minh thôi.”
Sara gật đầu chậm rãi. “Em rất tiếc.”
Anh bắt gặp cái nhìn của cô, nhìn sâu hơn vào mắt cô. “Anh thì không.”
Có một sự im lặng đầy hiểu ý giữa họ, chất đầy dục tính và nóng bỏng không thể chối cãi, rõ ràng là khuấy động bởi sự liên hệ cảm xúc mà cô không thể chối bỏ được.
Điều làm anh hài lòng lại làm cô lo sợ.
Trong khi mỗi lúc anh một đắm chìm hơn, cô lại xây dựng thành trì.
Có nghĩa là anh đang ở trong một thời khắc vô cùng trọng yếu. Là một người đàm phán con tin, anh biết khi nào phải dấn tới và khi nào phải thoái lui bất kể anh muốn gì. Và bây giờ thì Rafe hiểu rằng chỉ dục tình với Sara thôi không thể đủ cho anh.
Nếu như anh muốn chọc thủng lớp bảo vệ của cô, anh cần phải tăng tốc trong cuộc chơi một cách chậm rãi và chắc chắn. Không làm cô bị ngợp khi cô cảnh giác và lưỡng lự. Và anh cũng phải đối mặt với sự thật. Dù cho anh có làm đúng mọi thứ, anh cũng có thể không thắng cuộc. Vậy nên anh phải tự hỏi mình nếu, biết rõ điều ấy, anh có tự nguyện mất cảnh giác và đánh liều với trái tim mình hay không?
“Nhìn kìa!” Sara kêu lên, cắt ngang luồng suy nghĩ của anh.
Anh nhìn theo hướng mắt cô về phía anh trai mình đang khiêu vũ với vợ anh ấy. Không ai nói gì cả; họ chỉ khiêu vũ thật gần gũi và tận hưởng sự có mặt của người kia. “Họ không cãi nhau.”
Rafe toét miệng. “Giờ đó mới là một phép lạ.”
“Angel vẫn còn yêu anh ấy.” Sara nói với một hơi thở dài hạnh phúc.
Rafe gật đầu. “Và Nick yêu chị ấy. Anh chỉ mong sao họ có thể vượt qua được những bất đồng.”
Sara nghiêng đầu qua một bên, mái tóc dài của cô xõa lên vai nhắc anh nhớ cảm giác thế nào khi luồn những ngón tay anh trong những lọn tóc cô và chìm sâu bên trong cô.
“Nick cần phải chấp nhận Angel của hiện tại.” Sara nói, không hay biết gì về những suy nghĩ của Rafe. “Anh ấy cứ mong rằng chị ấy vẫn là cô gái mà anh ấy cưới ngày xưa, nhưng chị ấy không thế nữa. Chị ấy mất đi một đứa bé, và điều đó làm chị ấy thay đổi.”
Rafe ngạc nhiên trước nguồn thông tin dồi dào mà Sara đã thâu lượm được. “Angel kể cho em tất cả những chuyện ấy chỉ trong có một ngày rưỡi qua đấy ư?”
Sara nhún vai. “Em biết nói sao bây giờ? Angel và em hợp nhau, và chị ấy thổ lộ với em.”
“Anh hiểu rồi.” Rafe nói, một cảm giác đúng đắn dâng lên trong anh.
Sara rất hòa hợp với gia đình anh. Một điều nữa làm anh thích ở cô.
Rafe liếc nhìn cặp đôi kia. “Anh nghĩ là Nick cần Angel cởi mở hơn với anh ấy.”
Sara gật đầu. “Em không nghĩ là điều ấy sẽ xảy ra ngay đâu.” Cô nói, lại thở dài lần nữa – và lần này thì không lấy gì làm hạnh phúc cho lắm.
“Trong trường hợp ấy, anh hy vọng là Nick có thể thay đổi. Anh trai anh bướng bỉnh lắm.”
“Nếu Angel có ý nghĩa đến thế nào với anh ấy, anh ấy sẽ trở lại thôi.” Sara nói vẻ chắc chắn. “Và Angel cũng thế.”
Một cú sốc nữa đối với Rafe. Rõ ràng là Sara níu giữ hy vọng đối với tương lai của Nick và Angel. “Thận trọng nào, không thì anh có thể sẽ nghĩ em là người lạc quan quá đấy.” Rafe trêu cô.
Sara níu chặt mấy ngón tay trong áo sơ mi của anh mà tiếp tục nhảy, nhưng không trả lời.
Anh để cho cô tránh phải trả lời, hài lòng với chi tiết là sâu thẳm trong Sara, có lẽ có một người phụ nữ tin vào những cam kết gắn bó mà cô tuyên bố rằng cô không muốn có.
“Chú Rafe!”
Vừa nghe thấy giọng của Toni, Rafe rời khỏi Sara. “Này nhóc, có chuyện gì thế?”
“Lời khuyên của chú! Không chuẩn lắm.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Sara hỏi
“Chú Rafe nói rằng cháu cần phải giả vờ không biết đập bóng để cho Pete Goodfriend chú ý đến cháu.”
“Pete Goodfriend?” Rafe nhại lại cái tên sau lưng Toni.
Sara lắc mạnh đầu.
Rafe hắng giọng.
“Cháu có làm thế không?”
Toni gật đầu. “Cậu ấy hướng dẫn cháu cách quật bóng. Cháu làm thế. Và sau đó đến lượt cháu.”
“Và?”
“Cháu quật bóng với tất cả sức lực của mình, và cháu đánh nó ra ngoài công viên!”
“Thế thì sao?”
Cô bé cúi gằm. “Pete là người ném bóng.”
Cả Rafe và Sara cùng nháy mắt.
“Con bé đã chẳng nhắc đến chuyện ấy trước.” Anh nói vẻ biết lỗi.
Sara cười vang. “Toni, nghe này, cô biết cảm giác thế nào khi thích một người mà người ấy không để ý đến mình.”
Cô bé ngước nhìn Sara với đôi mắt đầy hy vọng, trìu mến. “Thế cháu phải làm thế nào bây giờ?”
“Hmm.” Sara đã làm gì khi Rafe chưa chú ý đến cô.
Chẳng làm gì cả, bởi vì anh ấy đã có người khác rồi. Nhưng cô sẽ làm gì nếu như anh chẳng có ai? “Toni, cưng à, cô nghĩ cháu nên là chính bản thân cháu thôi. Nếu cháu thích thể thao, nói chuyện thể thao với Pete. Nếu cháu yêu âm nhạc, hãy nói với cậu ấy về điều đó. Hãy thực chất. Quan tâm đến cậu ấy. Nếu có duyên với nhau, cậu ấy sẽ thích lại cháu thôi.”
Toni nhăn mũi một cách đáng yêu. Rafe bước lại gần hơn và choàng tay qua vai cô bé. “Hãy nhớ những gì chú đã nói với cháu. Cháu là một cô bé rất tuyệt, và chú cược là cậu ấy đã để ý đến cháu rồi đấy.”
“Chú Rafe của cháu nói đúng đấy. Có thể là cậu ấy ngượng, hoặc là cậu ấy nghĩ rằng bạn cậu ấy sẽ cười vào mũi cậu ấy nếu cậu ấy thích một cô bé. Nhưng cháu cần phải mạnh mẽ hơn. Quan tâm đến cậu ấy trước và cháu sẽ thấy điều đó mang lại kết quả thế nào?”
“Hay thật! Cô thật là thông minh trong mọi chuyện, cô Sara ạ.”
Cô nhoẻn cười, hạnh phúc vì được một cô nhóc nhỏ bé khen ngợi.
“Cháu sẽ thử làm thế ngay bây giờ. Hẹn gặp lại cô chú.” Toni chạy trở lại chỗ đám đông.
Sara thở một hơi dài. “Ôi chà. Cô bé rắc rối.”
“Em xử lý với con bé điệu nghệ lắm.” Ánh mắt trầm tĩnh của Rafe đầy vẻ thán phục.
Cô đã nhìn thấy vẻ thán phục ấy trước đây, trong luyện tập hoặc khi cô hạ gục mục tiêu. Nhưng cô chưa bao giờ thấy anh thán phục cô vì những lý do riêng tư hơn. Vẻ ấm áp trong mắt anh khiến cô nổi da gà.
Cũng như khi cô quan sát anh giao lưu với đứa cháu gái. Anh ấy rất tự nhiên với bọn trẻ, dù rằng lời khuyên của anh ấy là đúng… hay, trong trường hợp này, là sai. Anh là người đàn ông hoàn hảo để có con.
Nếu cô tìm kiếm những cái đó. Nhưng mà cô thì không. Bởi vì họ sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu, và rồi cô sẽ bị tổn thương như cha cô đã từng bị sau khi mẹ rời bỏ cha con cô.
Cô thở một hơi run rẩy. “Cảm ơn anh, nhưng điều ấy cũng dễ dàng thôi vì con bé tuyệt lắm.”
“Sara.” Rafe chìa tay về phía cô. Anh rõ ràng có điều gì muốn nói.
Một điều gì mà cô không muốn nghe, bởi điều đó có nghĩa là cô phải rời bỏ anh trước khi cô rời khỏi chốn này.
“Cháy!” ai đó hét lên trong đám đông.
Một từ ấy thôi thu hút sự chú ý của họ. Cô quay về phía hướng phố Main và dãy nhà cùng với quầy hàng trước mặt họ. Khói cuộn lên trong không trung.
“Ôi, Chúa tôi!”
Rafe chửi thề, túm lấy tay cô và họ chạy ra xem điều gì đã xảy ra.