Bạn đang đọc Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? – Chương 67
Từ sau ngày gặp Hạnh Trang , sáng tối trong đầu Mã Vy chẳng có chuyện gì ngoài chuyện xích mích đó, ngay cả đến ngày cưới của Kim My cũng suýt thì quên, may là được Nguyệt Phong nhắc nhở.
-Cô dâu đâu rồi? Ra đây nhanh lên.
Mã Vy phải dậy từ sáng sớm đến nhà thờ nơi mà Kim My và Dạ Vũ chọn là nơi tổ chức đám cưới thì tự dưng mất tích luôn cô dâu.
Mã Vy lọ mọ tìm khắp cả phòng (trông gần giống phòng khách sạn hạng sang) chuẩn bị của cô dâu, cuối cùng cũng tìm thấy Kim My ở…. phòng bếp =.=
-Này ! Con nhỏ này làm gì đấy?
Kim My giật mình , rơi tõm bánh xuống đất, nhìn Mã Vy lắp bắp :
-Tớ …tớ đói mà.
Mã Vy một tay kéo bật Kim My lên, cau có :
-Sắp muộn rồi , đói cũng nhịn , thay váy đi nhanh lên.
Trong nhà thờ cổ, Dạ Vũ mặc vest trắng, bên ngực cài một bông hoa hồng tím nhạt, khuôn mặt rạng rỡ đứng cạnh cha xứ , tất cả những ai có mặt đều đang hướng mắt nhìn về phía cửa gỗ to được chạm khắc hình các thiên thần nhỏ bé, đang bay. Trước cánh cửa ấy, Kim My đang quàng tay cha mình, từ từ tiến vào trong. Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh, bồng bênh đã chọn hôm đi cùng Mã Vy. Hôm đó diện lên Kim My đã đẹp rồi hôm nay còn đẹp hơn nữa bởi làn phấn son nhẹ tự nhiên và mái tóc tết tàu được cuốn gọn lại đằng sau trông vô cùng thuỳ mị mà chẳng kém phần đáng yêu.
-Kim My, hôm nay em đẹp lắm.
Dạ Vũ đối diện Kim My, không kìm được mà thốt lời khen. Cô ngượng ngịu đỏ bừng mặt lên, cúi đầu.
Cha xứ cầm sách thán lên mở ra và đọc lời thề. Mọi người trong nhà thờ đều nghiêm túc lại, ngồi thẳng hướng mắt nhìn đôi uyên ương đang được se duyên.
(Cha xứ đọc lời thề, đoạn này Lizz không thuộc cho lắm ^^ )
-Lưu Dạ Vũ, con có đồng ý lấy Hạ Kim My làm vợ?
Dạ Vũ nở nụ cười ấm áp nhìn cô vợ của mình , nói :
-Con đồng ý.
Cha xứ mỉm cười nhìn hai người bước xuống một bước để không gian cho hai người :
-Ta tuyên bố, hai chính thức là vợ chồng. Vũ… con có thể hôn cô dâu.
Chỉ chờ có thế, Dạ Vũ lập tức vòng tay qua eo Kim My siết chặt, kéo lại vào lòng mình, hôn lên đôi môi chúm chím phớt hồng kia.
Tất thảy mọi người vỗ tay reo hò vui mừng. Mã Vy cũng vô tay theo chúc mừng cô bạn. Cô mỉm cười cho Kim My thật hạnh phúc. Giá như cô cũng được như vậy cùng Nguyệt Phong, đến với nhau nhưng ít sóng gió, bên nhau nhưng chẳng ai sen vào, lấy nhau và cùng viết kết thúc có hậu. Mắt Mã Vy tự nhiên ươn ướt, cô nghẹn ngào , sao cô chẳng thể nào được như thế? Lúc não cũng có ai đó cản trở. Chợt một bàn tay ấm nắm chặt lấy tay Mã Vy, còn nhìn cô trìu mến nữa, giọng nói còn pha chút đùa cợt thì thầm vào tai cô :
-Anh cũng mong đến ngày chúng ta cưới lắm đấy.
Mã Vy quay phắt lại nhìn Nguyệt Phong , cái con người này, lúc nào cũng dán đoạn khi cảm xúc cô dâng trào, thấy ghét. Rồi Mã Vy nhìn chăm chăm vào anh, nụ cười , ánh mắt, khuôn mặt, đều là của cô nhưng trong bao lâu nữa đây?
Nguyệt Phong bị nhìn, chau mày hỏi :
-Nhìn gì anh? Đẹp trai quá à?
Mã Vy cười buồn tự dưng nói vu vơ :
-Em với anh có cưới nhau được không nhỉ?
Nguyệt Phong thực sự không nghe rõ, hỏi lại :
-Em nói gì?
Mã Vy lắc đầu nhìn lên chỗ Dạ Vũ và Kim My đang bị vây lại bởi đám nhà báo và máy ảnh, khuôn mặt họ nở nụ cười tươi.
-Không có gì đâu.
Nguyệt Phong ôm chặt Mã Vy vào lòng để chắc cô vẫn ổn.
Ở hàng ghế trên, Hạnh Trang không dời mắt khỏi Nguyệt Phong, từng cử chỉ hành động đều lọt vào mắt cô, và cũng từng cử chỉ hành động ấy làm trái tim cô nhói đau. Nắm chặt bàn tay lại đến trắng bệch cả da, Hạnh Trang khẽ rít :
-Đúng rồi, yêu nhau tiếp đi, âu yếm tiếp đi. Không lâu nữa thôi hai người sẽ không gặp lại được nhau đâu.
Đám cưới kết thúc, mọi người đều đi ra xe để đến khách sạn cao cấp, dự tiệc cưới của cô dâu&chú rể. Trong phòng tiếc rộng lớn, từng cặp từng nhóm người tiến đến bàn buffe chọn đồ mình muốn rồi quay qua bàn tròn nhỏ được kê khắp phòng, mọi người bắt đầu nhâm nhi món ăn và nói chuyện vui vẻ. Giữa phòng đặt một sàn nhảy bằng gỗ rộng, trung tâm là cô dâu , chú rể đang nhảy chậm rãi , từ từ vô cùng tùnh cảm , trên nền nhạc Pháp cổ điển. Tất cả đều tạo nên bầu không khí trang nhã, lịch sự.
Nguyệt Phong quàng tay Mã Vy bước vào, tiến đến bàn buffe để lấp đầy dạ dạy rỗng tuếch của Mã Vy rồi mới yên tâm quay sang bàn tròn nhỏ thưởng thức.
Mã Vy còn đang “hấp thụ” hết đống đồ ăn trên bàn thì Nguyệt Phong chợt nắm tay cô, kéo ra sàn nhảy. Mã vy hoảng loạn cố vùng tay ra, giọng gấp gáp :
-Anh làm cái gì đấy? Bỏ em ra.
Nguyệt Phong cười tít mắt nhìn Mã Vy :
-Nhảy thôi. Em nhìn họ không thấy then tỵ à?
Nguyệt Phong chỉ về đôi Dạ Vũ – Kim My đang nắm chặt tay nhau , người cũng áp sát, đầu Kim My còn áp sát vào bờ ngực Dạ Vũ cực kỳ tình tứ, đúng là nhìn thấy ghen tỵ vô cùng.
Mã Vy nhìn theo mà tiếc nuối :
-Có nhưng mà…. Em không biết nhảy.
Nguyệt Phong phì cười, tưởng chuyện gì to tát lắm mới làm Mã Vy tiu nghỉu thế kia hoá ra….
-Anh biết nhảy là đủ rồi.
Bế bổng hai chân Mã Vy lên để chân cô dẫm lên giầy mình, Nguyệt Phong chuyểnn sang nắm chặt tay và bước đi theo điệu nhạc,Mã Vy lúc đầu ngại định rời khỏi nhưng Nguyệt Phong giữ chặt hơn, không để cô làm gì. Mã Vy đành vậy cũng dựa đầu vào anh , hít hà mùi hương sắc lạnh.Thế là trong phòng tiệc , ngoài cô dâu và chú rẻ ra còn một cặp uyên ương nữa còn nổi bật hơn họ, riêng đoạn Nguyệt Phong dẫn nhịp, để Mã Vy dẫm lên chân mình nhảy thay cô đã đốn rụng hết tất cả trái tim các tiểu thư trong phòng. Tất nhiên trừ một người – Hạnh Trang, người đang nốc gần hết một chai rượu vang. Nét căm hặn , đau đớn, ghen tỵ hiện sâu trong đáy mắt.
“Tin …tin”
Điện thoại Iphone trắng hiện lên màn hình báo có tin nhắn, Hạnh Trang đành đặt trai rượu lên bàn , chau mày đọc :”Gặp tôi ở ngoài đại sảnh.”
Là tin nhắn của Nghĩa Khang. Hạnh Trang bực bội cầm túi xắc nhỏ, dậm mạnh chân xuống sàn tiến ra đại sảnh, trong lòng thầm rủa : “Tên khốn, đã bảo cho tôi nghỉ 1 tháng thôi mà cũng khó khăn đến thế à? Được rồi xem anh định làm gì nữa.”
Từ đằng xa, Hạnh Trang đã thấy lấp ló bóng dáng kiêu ngạo. Nghĩa Khang chẳng khó nhận ra , đặc biệt là do mái tóc đỏ rực như thế. Hôm nay anh bảnh trai hẳn ( thật ra lúc nào chẳng đẹp trai) Hạnh Trang chợt rung rinh, vest xám ôm chuẩn body của hắn làm Nghĩa Khang trở nên đạo mạo, chín chắn hẳn, trông chẳng khác nào big boss,hình tượng đàn ông thành công của mọi cô gái. Nhưng sau khi nghe cái giọng nói này tất cả những điều tốt đẹp đều bị Hạnh Trang hất văng ra khỏi đầu :
-Cưng nghỉ đủ chưa? Hình như có thay đổi thì phải?
Nghĩa Khang nhìn cô từ đầu đến chân, đúng là cô có “mập” ra đôi chút những để ý kỹ lắm mới có thể thấy được, vả lại đường nào vẫn ra đường nấy, nóng bỏng. Còn nón bỏng hơn nữa vì chiếc váy đỏ ôm sát xẻ tà.
Hạnh Trang lườm Nghĩa Khang , hừ lạnh :
-Anh muốn gì? Anh không biết tính thời gian à? Còn 1 tuần nữa cơ mà.
Nghĩa Khang ve vãn khuôn mặt cô, giọng ngây thơ :
-Nhưng anh nhớ cưng quá!
Hất mạnh tay Nghĩa Khang , Hạnh Trang nổi giận :
-Đừng động vào tôi! Nói thẳng đi muốn gì?
Lập tức bộ mặt đang hiền hiền là thế liền đanh lại, giọng trầm xuống đe doạ :
-Nói năng cẩn thận đi. Tôi muốn cô bắt đầu ngay ngày mai. Tôi không chờ thêm được lâu đâu , chắc cô cũng vậy nhỉ? À mà còn nữa, làm gì thì làm đừng có hại Mã Vy của tôi.
Nháy mắt một cái hớp hồn thiếu nữ (tất nhiên vẫn trừ Hạnh Trang ra), Nghĩa Khang đút tay vào túi quần, thư thái ra khỏi khách sạn.
Hạnh Trang như khuỵ xuống , may bám được vào tường nên gượng đứng thẳng. Đôi mắt nhoè đi, Hạnh Trang khóc thầm, cô sẽ phải dùng cách hạ đẳng để dành lại tình yêu ình? Nhục nhã. Tại sao bây giờ cô lại rơi vào tình huống nhục nhã này? Hạnh Trang khóc nhưng rồi cố nín lại, đã bắt đầu phần đầu kế hoạch rồi thì phải tiến hành cho xong chứ? Nếu muốn đổ tại, thì phải đổ tại trời thôi , tại sao lại dồn con người ta vào bước đường cùng.
Cùng lúc ấy , một chàng trai trẻ cực kỳ điển trai bước ra khỏi vách tường gần đó. Anh diện quần skin xanh tím than và áo tím rất đơn giản và có phần màu mè, miệng anh nhếch môi cười cợt :
-Sẽ thú vị lắm đây. Nhấn tay vào nút vuông đỏ chót, chàng bác sĩ Hải hoàn thành đoạn ghi âm, đưa điện thoại vào trong túi quần, thong dong bước trở lại phòng tiệc. Không ngờ đi “giải quyết nỗi buồn” xong lại nghe điện chuyện hay.