Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 9: Con mẹ nó rõ là đồ ngu


Đọc truyện Đồ Cổ Xuống Núi – Chương 9: Con mẹ nó rõ là đồ ngu

Đồ đệ bị khi dễ, làm sư phụ hiển nhiên phải đứng ra làm chỗ dựa. Vệ Tây tức giận, càng đánh càng hung, lúc Phượng Dương Tiên muốn phản kích còn nhân cơ hội táp vài ngụm.

Bên ngoài tòa nhà, Lục Văn Thanh rốt cuộc cũng lái xe tới nơi từ xa đã cảm thấy không đúng, bên ngoài mặc dù đậu đầy xe cộ nhưng âm khí âm trầm, không hề có chút nhân khí, cứ như núi băng xuất hiện ở giữa ngày hè vậy, hoàn toàn tách biệt với cảnh trí xung quanh.

Chạng vạng tối ánh tà dương đỏ rực, gió thu thổi bay những chiếc lá xào xạc xào xạc, Lục Văn Thanh rùng mình, hỏi Lý Duệ ở bên cạnh: “Anh họ, anh có cảm thấy có gì không đúng không?”

Lý Duệ nghiêm nghị nâng cổ tay. Trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ, từ hình dáng đến phẩm chất đều không nhìn ra điều gì đặc biệt, thế nhưng lúc này cây kim ngắn đang điên cuồng xoay tròn, cây kim dài thì chỉ về phía trước.

Lý Duệ nói: “Suỵt.”

Không chỉ là không đúng, là đặc biệt không đúng được không?

Thấy vẻ mặt của Lý Duệ, Lục Văn Thanh lập tức gọi số điện thoại liên lạc của Lâm gia, nghe thấy tiếng nhắc nhở đối phương không thể liên lạc được thì hai chân lập tức mềm nhũn, trong lòng thầm nói con mẹ nó sao mình lại xui xẻo như vậy, chỉ nhận đơn hàng có một trăm ngàn thôi mà cũng khó khăn gian khổ như vậy!

Âm sát đập vào mặt như gió táp, ngay cả Lý Duệ cũng có chút luống cuống, hai anh em nhất thời nhịn không được ngồi trong xe kì kì kèo kèo, đồng thời đưa mắt nhìn về phía người ngồi phía sau.

Sóc Tông tiên sinh không nhắm mắt nữa nhưng vẫn ngồi yên bất động, biểu tình bình tĩnh, hoàn toàn không có ý muốn ra tay hỗ trợ.

Lục Văn Thanh nhớ tới quy tắc của đối phương: Thiên tai, đại họa, tiền.

Cả ba dạng đều không phù hợp, Lục Văn Thanh cắn răng, chỉ đành nhắm mắt xuống xe, cố tích góp can đảm, đừng sợ đừng sợ a, đánh không lại chẳng lẽ còn không chạy lại?

Lại len lén liếc nhìn đôi chân dài của Sóc Tông tiên sinh đứng phía sau, yêu ma quỷ quái nhìn thấy người này cũng không dám quá càn rỡ đi?

Can đảm của Lục Văn Thanh dâng lên hừng hực, rút ra bảy tám lá bùa, giơ pháp khí xông thẳng vào trong biệt thự.

Càng tới gần cửa âm khí lại càng nồng nặc hơn, nháy mắt bước vào sân, nhiệt độ đã lạnh tới mức làm cậu run lập cập.

Lục Văn Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng la hét từ bên trong truyền ra, thấy trong phòng còn có người, cậu cũng không để tâm tới hoảng sợ nữa, ném bùa nổ trực tiếp phá vỡ cánh cửa không có cách nào mở ra. Bụi mù bay mù mịt, Lục Văn Thanh nhìn thấy một đám người đang co rút trong góc, thấy cửa được mở ra, đám người này hệt như dân tỵ nạn đói khát vừa la vừa khóc chen lấn lao ra. Lục Văn Thanh chặn một người nữ trung niên mặc đồ bà đồng lại hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà đồng khóc tới trào nước mắt nước mũi: “Có quỷ a a a a!!!”


Lục Văn Thanh xấu hổ nhìn tấm Cửu Thiên Huyền Nữ Lệnh mà bà đồng đang quơ quào trong tay, tiến vào trong nhìn một cái thì con ngươi lập tức co rút, trước cánh cửa phòng cách đó không xa có một người đang nằm!

Lục Văn Thanh vội vàng chạy tới, Lý Duệ cũng theo tới ngồi xuống sờ mạch: “Không sao, chỉ ngất xỉu thôi.”

Lúc này hai người mới bắt đầu quan sát tình hình trong phòng, vừa đảo mắt thì da đầu lập tức nổ tung!

Chỉ thấy trong căn phòng rộng mười mấy mét vuông trước mặt chật ních, mấy chục con dã quỷ rúc trong góc phòng. Đám này không phải dã quỷ bình thường, trong số đó có không ít con có sát khí đỏ ửng nồng đậm, thoạt nhìn đã ăn không ít người mới tu luyện được. Lúc này chúng đang dán sát vào nhau run lẩy bẩy, thoạt nhìn giống hệt như đám người nước mắt nước mũi giàn giụa lao ra vừa nãy, cẩn thận quan sát thì trong đám đen đen đỏ đỏ kia còn có một lão đạo sĩ râu dài!

Lão đạo sĩ nọ vẻ mặt rất hoảng hốt, ôm chặt con tiểu quỷ bên cạnh, tình cảnh hệt như hai cha con côi cút nương tựa mà sống, quả thực làm người ta cảm động rơi nước mắt. Lục Văn Thanh ù ù cạc cạc không hiểu mớ lộn xộn này là sao?

Cậu quay đầu lại muốn hỏi ý kiến anh họ, thế nhưng lúc nhìn về phía Sóc Tông tiên sinh thì phát hiện đối phương nghiêm nghị nhìn hai người sống duy nhất trong phòng.

Cùng lúc đó, nhân loại đang đưa lưng về phía bọn họ cũng cảnh giác nhiêng đầu, ánh mắt quét tới sắc bén hệt như một trận gió lạnh.

Nhìn thấy gương mặt đối phương, Lục Văn Thanh nhịn không được ngẩn người.

Ngay giây tiếp theo, không đợi Lục Văn Thanh kịp phản ứng, Sóc Tông tiên sinh đã lắc mình biến mất, cửa phòng vang lên một tiếng ầm vang dội.

Nhìn cánh cửa phòng đóng kín trước mặt, Lục Văn Thanh mờ mịt: “…này là ý gì?”

Lý Duệ cũng không nghĩ ra: “Hẳn là muốn giúp đi? Bên trong nhiều quỷ như vậy, có thêm anh cũng không giải quyết được.”

Sóc Tông tiên sinh không lấy tiền mà chủ động ra tay giúp mình?! Lục Văn Thanh vừa kích động vừa kinh hoàng khó tin, sau khi lấy lại bình tĩnh mới nói tiếp: “Cái kia, anh họ, vừa nãy anh có thấy người trong phòng không? Sao em cứ cảm thấy dáng dấp người nọ có chút quen mặt?”

“Ai?”

“Vệ Tây a, à, anh chưa gặp cậu ấy. Chính là đứa con lớn của Vệ gia.” Lục Văn Thanh càng nghĩ lại càng cảm thấy giống: “Cậu ấy học chung khu đại học với em, cậu ấy học hệ diễn xuất bên trường bên cạnh, em với cậu ấy thường xuyên gặp mặt trong các hoạt động ở trường, hẳn sẽ không nhận sai.”

Nghe tới Vệ gia thì Lý Duệ liền có ấn tượng, khó hiểu nói: “Không phải nghe nói cậu ta mất tích à? Cũng mấy tháng rồi, sao tự dưng lại xuất hiện ở Phượng Dương, lại còn ăn mặc…”


Nhớ lại hình ảnh kinh hãi vừa thấy lúc nãy, cố gắng tìm từ hình dung: “Rách rưới. Cậu không nhận nhầm chứ?”

Lục Văn Thanh cũng thực mờ mịt, trước kia trong các hoạt động giao lưu của hai trường cậu từng gặp Vệ Tây không ít lần, hẳn không đến mức nhớ nhầm đi, thế nhưng trong kí ức đối phương rất ôn hòa nhã nhặn, quả thực chưa bao giờ có ấn tượng ác liệt như khi nãy.

“Đúng rồi.” Lý Duệ hỏi: “Trước đó còn khó hiểu, đứa con lớn của Vệ gia sao đột nhiên lại mất tích? Với lại nhà bên đó tựa hồ cũng không quá lo lắng, không thấy tìm kiếm gì cả.”

Lục Văn Thanh nghe thấy vấn đề này thì biểu tình có chút thay đổi, lúng túng không biết mở miệng thế nào. Qua thật lâu sau mới nhỏ giọng: “Cái đó, nghe nói ở trong nhà cậu ấy cũng không được coi trọng lắm. Anh cũng biết mà, vợ của Vệ Thiên Di hiện tại không phài mẹ ruột Vệ Tây, hai người còn sinh đứa con nhỏ. Còn nguyên nhân mất tích… anh không xem tin bát quái của giới giải trí à?”

Lý Duệ khó hiểu: “Anh xem mấy cái quỷ đó làm gì?”

Lục Văn Thanh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giải thích: “Vậy anh cũng không nghe chuyện trước khi mất tích Vệ Tây bị người ta đồn là… gay à? Khi đó chuyện huyên náo lớn lắm, cô con gái út Vương gia khóc lóc đòi hủy hôn ước, đoàn phim mà Vệ Thiên Di tìm cho Vệ Tây cũng không chịu dùng Vệ Tây, cậu ta vẫn chưa kịp nổi tiếng a. Nghe nói cậu ta về nhà nháo loạn một trận, không biết ầm ĩ thế nào, sau đó thì để lại một bức thư rồi biến mất.”

“…gay? Con bà nó bạo vậy à?”

“Thế nhưng Vệ Tây không thừa nhận.” Lục Văn Thanh nhớ lại một chút: “En thấy cũng không giống lắm, anh không biết lúc đầu cậu ấy theo đuổi cô con gái út Vương gia nghiêm túc cỡ nào đâu, cô gái kia hình như gọi là Vương Duyệt, là bạn học cùng hệ nhưng khác lớp với em, rất được hâm mộ, Vệ Tây ngày ngày tặng hoa đưa điểm tâm đưa đồ ăn khuya, suốt bốn năm cứ gọi là tới. Nghe nói hai nhà vốn có hôn ước, có theo đuổi hay không cũng sẽ ở chung một chỗ mà thôi, nếu thật sự cậu ta là gay thì việc gì phải tốn công tốn sức làm vậy. Kỳ quái chính là người trong giới không ai ra mặt nói chuyện giúp, chỉ có đám đồng học mà thôi, cơ mà lời của người bình thường thì có tác dụng gì chứ?”

***

Trong phòng, Vệ Tây cảnh giác nhìn người nam đột nhiên xuất hiện.

Dương khí trên người đối phương rất nồng đậm, đậm đến mức mơ hồ lộ ra màu vàng nhạt làm đám quỷ trong phòng chịu không nổi. Vệ Tây ăn quỷ hồn, cũng chính là âm khí nồng đậm trên người đám quỷ, vì thế không chỉ âm khí, dương khí cậu cũng ăn. Trong tình huống bình thường thì người này tuyệt đối là khẩu phần lương thực làm cậu thèm thuồng, thế nhưng Vệ Tây rõ ràng lại cảm nhận được đối phương không dễ chọc.

Bởi vì từ tướng mạo Vệ Tây không thể nào nhìn ra vận thế của đối phương.

Tình huống như vậy khá hiếm thấy, càng miễn bàn lúc này đối phương đang dùng ánh mắt chăm chú có chút tìm tòi nghiên cứu cộng thêm khó tin nhìn cậu… ánh mắt kia phức tạp đến mức Vệ Tây không thể nào hiểu được.


Vệ Tây lục lọi trong trí nhớ, xác định mình chưa từng thấy qua người này, nhất thời không thể phán đoán là địch hay bạn, bầu không khí hai bên trở nên khẩn trương.

Thế nhưng sau một chốc quan sát chăm chú, người này đột nhiên dời ánh mắt qua chỗ khác, biểu tình tựa hồ rất khó chịu, tầm mắt đảo một vòng tựa hồ muốn tìm chỗ trút giận.

Sau đó anh nhìn thấy đám tiểu ác quỷ bị Vệ Tây dọa đến hoảng hồn co rúc bên góc tường, sắc mặt trầm xuống, vung tay lẩm bẩm đọc vài câu gì đấy, nháy mắt một trận lửa hừng hực bốc lên.

Đám tiểu quỷ bị ngọn lửa liếm tới căn bản không có sức đề kháng, nháy mắt bị tác ra làm hai, đám tiểu quỷ bình thường bị đẩy lên giữa không trung rồi tan biến, còn đám ác ma màu sắc hỗn tạp từng ăn thịt người thì tựa hồ bị lửa đốt rất thống khổ, chúng điên cuồng vặn vẹo kêu gào, thế nhưng lại không thể phát ra âm thanh, sau khi giãy dụa một phen thì vỡ nát, hóa thành tro bụi.

Vệ Tây trợn to mắt, lương thực dự trữ của cậu!!!

Trong phòng này có thật nhiều thứ để ăn, cậu vốn định lưu lại ăn từ từ!!!!

Người này sao lại như vậy!!

Ấn tượng với đối phương liền trở thành không tốt, Phượng Dương Tiên bị cậu ăn mất phân nửa thân thể tựa hồ phát giác được gì đó, bắt đầu liều mạng vùng vẫy, cố cung vẫy cánh tay trái còn lại muốn thu hút sự chú ý.

Đại tiên từ đâu xuất hiện, mau giết tôi chết thống khoái đi!

Đối phương quả nhiên chú ý tới Phượng Dương Tiên, thế nhưng ánh mắt vừa chuyển qua thì Vệ Tây đã gấp tới mức trực tiếp nhảy lên, nhào tới đánh: “Anh đừng có hiếp người quá đáng!”

Đối phương không nói chuyện, nhíu mày đánh trả, mỗi chiêu thức đều thực ác liệt, đánh không bao lâu Vệ Tây liền ý thức được người này khó chơi, dứt khoát há miệng cắn cổ…

Vệ Đắc Đạo không cho phép ăn thịt người, cậu cắn thì được đi?

Thế nhưng táp một cái thì phát hiện không ổn, dương khí nồng đậm đập vào mặt làm toàn thân Vệ Tây thoải mái không thôi, thế nhưng răng thì có cảm giác cắn trúng thứ gì đó bền chắc không thể cắn nát, hoàn toàn không thể làm gì được đối phương!

Từ khi có ý thức tới nay, đây là lần đầu tiên Vệ Tây gặp một thứ mình không cắn nổi, nhất thời có chút sửng sốt.

Lúc này đối phương cũng dừng tay, tựa hồ thực câm nín với cảnh tượng này, trầm mặc một hồi mới mở miệng, âm thanh trầm thấp như tiếng chuông: “Buông ra.”

Vệ Tây dĩ nhiên không nghe, túm lấy bả vai đối phương, còn đổi bên quai hàm dùng sức gặm cắn.

“…” Đối phương dứt khoát đứng thẳng người, Vệ Tây lùn hơn một chút, lại đang gặm cổ nên nhất thời chỉ có thể đứng bằng mũi chân, thế nhưng vẫn ương ngạnh không chịu nhả ra, còn lén lén liếm liếm hút mấy ngụm dương khí.


Sắc mặt Sóc Tông trầm xuống, đưa tay kéo, khí lực của anh rất lớn, quả nhiên kéo được Vệ Tây xuống, Vệ Tây nghiêng đầu tiếp tục cắn bàn tay đang kéo mình.

Sóc Tông lau cần cổ ướt nhẹp của mình, nhìn Vệ Tây ngậm tay mình không chịu buông. Vệ Tây ngậm cánh tay, giương mắt không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Sóc Tông.

Con ngươi vừa to vừa tròn, sáng long lanh hệt như con chó nhỏ.

Vệ Tây tức tới buồn cười, lười để ý, cứ tùy tiện Vệ Tây cắn, ánh mắt đảo qua rơi vào người lão đạo sĩ râu dài còn trong phòng.

Lão đạo sĩ vừa sợ vừa câm nín, lòng thầm nói hai vị cứ coi như không thấy tôi đi, nhìn thấy tình cảnh Vệ Tây ăn sống Phượng Dương Tiên cùng Sóc Tông vung tay tiêu diệt toàn bộ đám tiểu quỷ, lão đạo sĩ thực sự không dám liếc trộm Vệ Tây đang gặm nhắm tay Sóc Tông, ông run lẩy bẩy hành lễ với Sóc Tông: “Đa tạ vị đại sư này giúp đỡ…”

Sóc Tông ngắt lời cám ơn của đối phương, bình tĩnh hỏi: “Ông nhìn thấy cái gì?”

Lời này vừa hỏi ra, lão đạo sĩ lập tức trào nước mắt, liếc nhìn Phượng Dương Tiên đã bị ăn nham nhở, bụng liền nhộn nhạo muốn ói. Liếc nhìn Vệ Tây, bắp chân lão đạo sĩ vẫn còn chút co rút, sợ hãi khóc thút thít muốn giãi bày cảnh tượng kinh dị vừa nãy với vị cao nhân hệt như thần binh từ trên trời giáng xuống.

Thế nhưng lúc định mở miệng thì một lực mạnh ập tới, siết chặt cổ họng ông.

Một tay Sóc Tông mặc cho Vệ Tây gặm, tay còn lại bóp cổ lão đạo sĩ, không chút cố kị đối phương là người già, trực tiếp bóp cổ đối phương suýt chút nữa là nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

Biểu tình Sóc Tông vẫn như cũ, âm thanh cũng không nghe ra ưu tư, tựa hồ chỉ đơn thuần hỏi: “Ông nhìn thấy cái gì?”

Lão đạo sĩ kinh hãi trợn to mắt, lúc này mới hiểu ra người tới không phải cứu tinh mà là một tên sát thần khác.

Môi lão đạo sĩ tím bầm, mặt xanh mét, cổ bị bóp không thở nổi, chỉ có thể cố gào to: “Không có! Không có! Tôi không thấy gì cả!!!”

Sóc Tông nhìn chằm chằm một hồi, lúc này mới chậm rãi thả lỏng tay, không thèm để ý tới lão đạo sĩ ngã bệch xuống đất, ánh mắt quay trở lại trên người Vệ Tây.

Dương khí trên người anh rất đậm, Vệ Tây đã nhìn ra môn đạo, không chỉ gặm gặm cho đã miệng mà còn muốn nhai luôn ngón tay anh.

Đau thì không đau nhưng cảm giác tê dại thì vẫn rất mãnh liệt.

“…” Vẻ mặt Sóc Tông thực âm trầm, qua một hồi lâu mới vỗ trán đối phương, sau đó đối diện với ánh mắt hung ác của Vệ Tây thì không chút biến sắc mở miệng: “Cậu con mẹ nó đúng là đồ ngu.”

..*..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.