Đọc truyện Đồ Cổ Xuống Núi – Chương 37: Đánh ngu người
Lỗ tai Huống Chí Minh đỏ ửng núp sau lưng vợ, Hứa Tiểu Phượng thoạt nhìn rất giỏi về nghiệp vụ, sau khi vào thang máy thì cầm la bàn đảo một vòng, không phát hiện điểm nào không ổn, liền hỏi Đàm Phú: “Ông có chắc ngày đó đã xảy ra vấn đề ở đây không?”
Sau khi tiến vào Đàm Phú vẫn có chút sợ hãi, nhịn không được túm chặt dây nịt kể lại chuyện đã xảy ra, Hứa Tiểu Phượng nghe xong thì trầm ngâm: “Khi ấy nếu ông không kịp phản ứng hoặc bị dẫn dụ ra ngoài thì bây giờ có lẽ đã tan xương nát thịt.”
Vệ Tây nghe vậy thì vui vẻ, đứng bên ngoài dụ người ta đi ra té chết, này không phải là tổn thương mạng người sao?
Đã lâu lắm rồi không đụng trúng thứ có thể ăn được.
Vệ Tây lập tức nhìn qua nhị đồ đệ, biểu tình đồ đệ có chút phức tạp, nhìn cậu trầm giọng nói: “Hẳn là thế quỷ.”
Huống Chí Minh cùng Hứa Tiểu Phượng nghe vậy thì nhìn nhau, đạo quan này thoạt nhìn không quá chính quy nhưng vẫn có chút tài nghệ.
Có vài quỷ hồn chết yểu có chấp niệm quá sâu không thể đầu thai chuyển thế, linh hồn cũng bị giam cầm ở xung quanh nơi mình đã chết không thể rời đi được, vì thế nếu muốn giải thoát bọn họ chỉ có thể tìm kiếm linh hồn khác tới thay mình ở lại đây.
Quỷ hồn mà Đàm Phú nhìn thấy có lẽ muốn gạt ông chết thay mình đi.
Đoàn Kết Nghĩa hiện giờ đã có chút tri thức cơ bản, nghe vậy liền hỏi người phụ trách quản lý: “Giếng thang máy trước kia có từng xảy ra tai nạn không?”
Người nọ nghe vậy thì chấn động, sắc mặt tái nhợt: “Hình như là có… từ rất lâu rồi, lúc chung cư vẫn còn đang xây dựng thì có vài lời đồn. Nghe nói có nhóm người trẻ tuổi thừa dịp không có người thi công lén leo lên quay video rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Thế nhưng nghe nói bên đầu tư đã đền bù tiền rồi, hơn nữa chung cư đã vận hành rất nhiều năm nhưng chưa từng xảy ra chuyện, sao đột nhiên lại…”
Đàm Phú nghe vậy thì bị dọa tới sắp tè ra quần, chẳng lẽ do mình đặc biệt xúi quẩy?
Xem ra quỷ hồn quấy phá chính là người này, có được lời giải thích của người phụ trách, mọi người cũng hiểu được nguyên nhân. Sau khi thang máy đi lên lầu ba mươi bảy, mọi người ra ngoài dò xét một vòng nhưng không phát hiện gì dị thường, Huống Chí Minh đề nghị: “Chúng ta tới tầng trệt xem một chút đi.”
Sau khi nói xong, Huống Chí Minh có chút do dự liếc nhìn nhóm Vệ Tây, định đề nghị nếu đối phương sợ thì có thể chờ đợi bên ngoài, dù sao thì tông môn bọn họ chỉ mới xuất hiện lại còn kinh doanh đủ nghiệp vụ kỳ quái tựa hồ không giống có bản lĩnh lắm, nào ngờ Vệ Tây nghe anh nói vậy thì không chút do dự gật đầu: “Đi thôi.”
Huống Chí Minh ngẩn người, lúc này nghe vợ mình nhỏ giọng căn dặn: “Chốc nữa nếu gặp chuyện, anh để pháp khí lại cho em, sau đó nhanh chóng che chắn bọn họ rời đi.”
******
Dưới đáy giếng thang máy tràn đầy không khí ẩm ướt lạnh lẽo.
Người phụ trách mở hết đèn lên nhưng ánh sáng vẫn không được tốt lắm, bốn bề là vách bê tông, thang máy an tĩnh đứng dưới đáy giếng bị ánh đèn phủ thành một đạo bóng mờ thật dài.
Đàm Phú bám sát bên cạnh Vệ Tây, vừa nãy mới nghe lời giải thích căn nguyên sự việc xong, lúc này ông sợ muốn chết, không ngừng lải nhải kể lại đủ chuyện xúi quẩy mà gần nhất mình gặp phải. Gì mà đang đi trên đất bằng tự dưng ngã xuống ra cửa đụng cột điện này nọ, sau đó buồn rầu nói: “Tiểu khu này hoạt động cũng bảy tám năm rồi nhưng chưa hề nghe nói xảy ra chuyện, sao cố tình lại để tôi gặp trúng chứ, gần nhất nhất định là đụng trúng vận rủi, từ sau chuyến công tác ở Tân Nam trở về thì hết thảy đều không thuận lợi, túi mắt thì ngày càng bự, vợ cũng chê…”
Hướng Chí Minh đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, nghe vậy thì vô thức quay qua nhìn túi mắt cơ hồ là treo trên má Đàm Phú, đúng là bự thật… cứ hệt như chứa thứ gì đó ở bên trong…
Sóc Tông cắt đứt lợi tự thuật của Đàm Phú, trầm giọng nói: “Cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy không có kết quả, phải dụ bọn họ ra mới được.”
Âm thanh Đàm Phú im bặt, một lát sau run run rẩy rẩy hỏi: “Làm… làm sao dụ?”
Sóc Tông bình tĩnh nói: “Tối qua trước khi gặp thế quỷ, không phải ông đã làm rớt tấm thẻ hội viên à? Vứt thẻ đi.”
Đàm Phú: “…”
Nhìn dáng vẻ không chịu hợp tác của Đàm Phú, Sóc Tông nhàn nhạt liếc nhìn sư huynh đang nhét khăn giấy vào mũi: “Đoàn Kết Nghĩa, tới cởi quần ông ta ra.”
Đoàn Kết Nghĩa: “????”
*****
Cuối cùng Đàm Phú chỉ có thể khóc sướt mướt cởi dây nịch, lúc thấy ông từ trong quần lót móc ra tấm thẻ hội viên, biểu tình của vợ chồng Huống Chí Minh, Lục Văn Thanh cùng nhân viên quản lý thực sự là một lời khó nói hết. Đàm Phú ngược lại không cảm thấy xấu hổ, vừa lôi tấm thẻ ra khỏi quần liền cảm thấy không an toàn, nắm chặt tấm thẻ trong tay hồi lâu cũng không nỡ giao cho người khác, vì thế dè dặt đặt sát bên chân mình.
Nháy mắt tấm thẻ rời khỏi người, Đàm Phú liền cảm giác được cảm giác giá rét mà vừa nãy không có, thân thể cũng mắt đầu không đúng lắm.
Sóc Tông chú ý tới sắc mặt Đàm Phú: “Thế nào?”
Đàm Phú hít một hơi, giơ tay che mặt: “Mắt lại bắt đầu đau.”
Sóc Tông nhíu mày, cùng Vệ Tây liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên ý thức được một vấn đề, Đàm Phú vẫn luôn nói mình bị đau mắt, có khi nào có liên quan với phiền toái mà ông ta gặp phải không?
Vợ chồng Huống Chí Minh cũng phát hiện điểm này, nhanh chóng tiến tới quan sát sắc mặt Đàm Phú: “Gần nhất ông có mang thứ gì không rõ lai lịch về nhà không? Đồ cổ tự họa hay nhặt được tiền tài gì đó?”
“Không có, tôi không thích đồ cổ, hơn nữa gần nhất xui muốn chết, toàn là mất tiền thôi chứ làm gì có chuyện nhặt được tiền.” Đàm Phú vừa vặn nắp bình thuốc nhỏ mắt vừa ảo não nhớ lại: “Cũng chỉ có lần đi Tân Nam có người cho tôi một tấm bùa hộ mạng, nói là thỉnh ở Long Cung Quan, có thể mang tới may mắn, bất quá chẳng thấy may mắn ở đâu…”
Ông vừa dứt lời, chỉ thấy biểu tình của mọi người sa sầm: “Sao… sao vậy?”
Sóc Tông trầm giọng: “Lá bùa đó đâu?”
Đàm Phú tựa hồ cũng ý thức được gì đó, trán túa mồ hôi lạnh, luống cuống móc một thứ trong túi quần ra: “Ở đây ở đây!”
Lá bùa hộ mạng kia có màu hoàng kim, phẩm chất rất tốt, ở trung tâm có đồ án hình tròn.
Huống Chí Minh vừa nhìn đã nhận ra: “Tôi có trao đổi đạo pháp với Long Cung Quan, đây không phải bùa hộ mạng của bọn họ.”
Đàm Phú túa mồ hôi dữ dội hơn: “Kia… kia cái này là bùa hộ mạng ở đâu?”
“Không phải bùa hộ mạng.” Sóc Tông không chịu nổi trí thông minh của Đàm Phú nữa, dứt khoát nói: “Này là bùa thế mạng.”
Nhóm tà đạo trong dân gian sẽ thay người ta giải nạn, hình thức là chuyển vận khí từ những người này qua người khác để làm thế thân. Bình thường đồ án thế mạng hay được khắc vào châu báu tiền tài, chỉ cần vứt ra ven đường là có người nhặt, như vậy có thể chuyển tai ương lên đầu người đó.
Vì thế có vài người sau khi nhặt được của thì không lâu sau lại gặp xúi quẩy còn tồi tệ hơn, bất quá không phải không có cách phá giải, chỉ cần vứt bỏ thứ kia đi là được.
Bất quá thủ pháp này có nhiều giới hạn, cùng lắm chỉ làm người ta xui xẻo một chút mà thôi chứ không thể chân chính chịu nạn thay người thi chú.
So sánh thì lá bùa thế mạng này đáng sợ hơn hơn, nó thậm chí có thể chuyển được họa sát thân, bất quá phương pháp này không phải không cần trả giá, thi pháp thế mạng này cũng rất phiền phức, điều kiện tìm kiếm thế thân cũng rất nghiêm khắc, vì thế cần người cần chuyển mạng tự tay đưa bùa cho thế thân. Người chuyển mạng cần phải đáp ứng yêu cầu khác biệt, có thể là trả lời một câu hỏi chính xác nào đó, hoặc phải tìm người gặp gỡ thứ bao nhiêu, thế nhưng có một điểm giống nhau là phải tự mình giao tiếp.
Vứt ra ven đường để người ta nhặt được không có ích lợi gì. Vì thế nhiều người có hiểu biết, nếu ở trên đường có người vô duyên vô cớ muốn đưa đồ cho mình thì tuyệt đối không được nhận.
Huống Chí Minh là người trong nghề, nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi: “Thế mạng? Ông từ tay người nào lấy được thứ này?”
Biểu tình Đàm Phú có chút lúng túng, tựa hồ không muốn nói, một lúc lâu sau mới uể oải trả lời: “Tôi… tôi, lúc đi công tác Tân Nam có quen một bạn nữ trên wechat…”
Mọi người: “…”
Điều kiện thế mạng thời đại bây giờ đã thăng cấp tới mức phải làm quen trên wechat rồi sao…
Người phụ trách len lén nghĩ, làm việc ở đây đúng là có thể nghe thấy không ít quái bát của nhóm ông chủ thượng lưu.
“Cô gái kia sau khi làm quen liền hẹn tôi ra ngoài uống cà phê, khi đó đã cho tôi lá bùa này, tôi… tôi… khi ấy tôi thật sự không nghĩ nhiều… chỉ cảm thấy cô ấy dịu dàng xinh đẹp…” Đàm Phú vừa nói vừa khóc thảm: “Chỉ ăn bữa cơm mà thôi, hai tụi tôi không làm gì cả, hôm đó vì quá nhàm chán nên tôi mới đồng ý gặp mặt, thật sự không làm chuyện có lỗi với vợ tôi, mọi người ngàn vạn lần đừng nói cho vợ tôi biết a!”
“…” Huống Chí Minh thật sự không biết nên nói gì cho phải, liếc nhìn sắc mặt vợ mình, anh trầm mặc di chuyển ra xa Đàm Phú một chút, biểu thị vạch rõ giới hạn: “Những chuyện ông đã gặp rất có thể là vì lá bùa thế mạng này mang tới, cũng vì nó buộc địa linh* mới dây dưa ông, trước đó ông hay bị vấp ngã rồi suýt vượt đèn đỏ gặp tai nạn này nọ chỉ sợ cũng không phải ngẫu nhiên, là nhóm ác quỷ phát hiện có thể cướp lấy cơ hội nên muốn chọn ông làm thế thân. Ông phải chết thì tai họa của người chuyển mạng mới có thể bị diệt trừ.” [* quỷ bị buộc định ở một địa điểm, k thể rời đi]
Đàm Phú biết được chân tướng khóc như mưa, con mẹ nó, sao có thể như vậy chứ? Khi ấy chỉ hơi lan man một chút, thầm nghĩ lâu lâu ra ngoài công tác thì chọc ghẹo một chút giải khuây thôi, thế mới thấy bất kể là nặng hay nhẹ vẫn không nên làm chuyện có lỗi với gia đình. Giờ thì bị trời phạt rồi a!
Vợ chồng Huống Chí Minh nghe tiếng khóc hối hận của Đàm Phú mà thực câm nín, cũng may lúc này giếng thang máy rốt cuộc cũng xuất hiện dị trạng.
Vệ Tây quay đầu nhìn bức tường cách đó không xe, nơi đó truyền tới tiếng va chạm mơ hồ, cùng lúc đó, bóng đèn trên đỉnh đầu cũng bắt đầu chớp tắt.
Hoàn cảnh ánh sáng chớp tắt chớp tắt phối hợp vối tiếng vang đột ngột thực sự làm người ta rợn gai ốc, Đàm Phú lập tức ngừng khóc, hoảng sợ ngẩng đầu, ngay sau đó đôi mắt bị một trận đau đớn ập tới.
Đàm Phú hét lớn: “A a a a! Tôi thấy rồi!! Nhiều quá! Nhiều quá!!!”
Lục Văn Thanh suýt chút nữa bị Đàm Phú dọa tè ra quần, ngay sau đó vì âm khí nặng nên cũng thấy rõ thứ mà Đàm Phú thấy: “Wow a a a a!”
Trong tiếng la hét kinh hãi của hai người, Huống Chí Minh kẹp hai ngón tay đỉnh vào huyệt thái dương, đọc khai nhãn chú xong nhìn lại thì thấy một hình ảnh vô cùng kinh hoàng…
Chỉ thấy chỗ cổng vòm bê tông cách đó không xa lúc này đứng đông nghìn nghịt quỷ ảnh, nhóm quỷ này có mập có ốm, có mặt mũi sạch sẽ cũng có bê bết máu, điểm giống duy nhất là hết thảy đều khao khát nhìn chằm chằm Đàm Phú!
Số lượng so với người phụ trách khu chung cư nói nhiều hơn rất nhiều, rõ ràng là bị bùa thế mạng trên người Đàm Phú hấp dẫn! Nhất là con quỷ nam mặc quần áo trắng dẫn đầu, thoạt nhìn không thể xem thường!
Không có thẻ hội viên bảo hộ, Đàm Phú có thể thấy rõ hết thảy, bị dọa tới mức suýt bất tỉnh. Từ khi hành nghề tới nay, đây là lần đầu tiên anh thấy một số lượng quỷ đông đến như vậy, quả thực cũng bị dọa không nhẹ. Nghĩ tới đám người phía sau mình vừa là người thường vừa là gà mờ, Huống Chí Minh mướt mồ hôi siết chặt pháp khí trong tay, hô to với vợ mình: “Em mau dẫn bọn họ đi trước!”
Hứa Tiểu Phượng cũng giống như gặp đại địch giơ kiếm gỗ đào: “Anh dẫn bọn họ đi trước đi!”
Huống Chí Minh nào dám để vợ mình ở lại nơi nguy hiểm, kế tiếp rõ ràng là một trận đánh ác liệt! Anh quyết định lưu lại, vì thế vừa suy nghĩ đối sách vừa khẩn trương nói với nhóm người gà mờ bên kia: “Nơi này nguy hiểm! Mọi người mau rời đi!”
Ánh đèn lóe sáng, Huống Chí Minh thấy rõ gương mặt của Vệ Tây đứng gần mình, tâm tình căng thẳng thoáng khựng lại, người này sao trông có vẻ cao hứng như vậy?
Kết quả đèn chớp tắt vài cái, Huống Chí Minh lại nhìn chăm chăm lần nữa… thế nhưng nhóm Thái Thương Tông đã không thấy bóng dáng.
Huống Chí Minh khủng hoảng, thầm nghĩ, bọn họ không phải đã bị đám quỷ kia bắt đi đi, nào ngờ giây tiếp theo, ở phía xa xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Vợ chồng Huống Chí Minh kinh ngạc giật mình, bộ dáng sợ hãi nhưng đồng thời cũng: “…”
Phía trước cách đó không xa, ba người Thái Thương Tông… một người hung hãn túm mắt cá chân quỷ nam đầu đàn mà quật như quật roi, một người mặt lạnh ở bên cạnh tóm lấy đám cá lọt lướt, một người rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn tung quyền tung cước chạy lăn xăn quấy rối. Con quỷ đầu đàn bị ép làm roi gào thét thảm thiết, đám quỷ đàn em khí thế hung hăng cũng bị đánh tới tan rã, bỏ chạy tán loạn, không ngừng gào khóc, hiện trường này thực không rõ là quỷ bắt người hay người bắt quỷ.
Huống Chí Minh đờ đẫn, từ từ hạ pháp khí trong tay xuống, đồng thời đè cái tay đang giơ kiếm gỗ đào của vợ mình xuống.
Còn đánh ác liệt gì nữa chứ, chỉ sợ là bị đánh tới ngu người luôn rồi.
…*…