Đồ chơi của yêu long

Chương 58


Bạn đang đọc Đồ chơi của yêu long – Chương 58:

Chương 58: Động tâm.
 
Khi Dung Khanh kết thúc lớp học buổi tối, Chúc Vưu đã đợi nàng bên ngoài giảng đường.
Hắn mặc một thân màu trắng, trường thân ngọc lập, nửa ẩn nửa hiện trong bóng đêm, gió đêm thổi qua, ánh sáng mờ ảo, dưới ánh lửa minh diễm tuấn mỹ tựa như trích tiên trong tranh, hư ảo mông lung, cảm giác không hề chân thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Dung Khanh thoáng nhìn thấy hắn, ngẩn người.
Nàng đi tới trước mặt người nam nhân, nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn, thấp giọng hỏi: “Huynh đang đợi muội sao?”
Chúc Vưu vươn tay to, nắm lấy tay nhỏ của nàng, rất tự nhiên đi về phía trước: “Khanh Khanh tan học, phu quân đương nhiên là muốn tới đón muội về phòng rồi.”
Chúc Vưu dắt nàng đi là một con đường hẻo lánh khác, Dung Khanh nhìn quanh bốn phía, bóng đêm tối tăm không có ai nhìn về phía bên này, nàng liền không trốn tránh để mặc hắn nắm tay.
Bàn tay to lớn của nam nhân khô ráo ấm áp, gắt gao nắm chặt tay nhỏ của nàng, khiến người ta cảm thấy yên ổn kiên định, trái tim Dung Khanh nổ như sấm, hai má nhiễm ửng hồng.

Đi được nửa đường, Dung Khanh phát hiện đây là đường đi tới phòng Chúc Vưu.
Nàng ngại ngùng, lay lay cánh tay người nam nhân, thẹn thùng nói: “Chúc đại ca, đưa muội về phòng đi, tối nay không đến chỗ huynh.”
Dù cả hai đã làm chuyện phu thê, nhưng Dung Khanh da mặt mỏng, ở bên ngoài vẫn không dám gọi Chúc Vưu là “phu quân”.
Ban đêm, cũng ngượng ngùng khi ngủ lại phòng hắn.
Tối hôm qua, vốn là qua chiếu cố hắn, thay thuốc cho hắn xong liền về phòng.
Nào có nghĩ, nam nhân này mị lực lại lớn như thế, hôn nàng đến ý loạn tình mê.
Nàng bị hắn dẫn dắt mà quên đẩy hắn ra, trong lúc mơ màng hồ đồ, hai người liền thành chuyện tốt.
Chúc Vưu dừng lại, nhẹ giọng dò hỏi: “Khanh Khanh không thích phu quân sao? Tại sao không muốn ở chung cùng phu quân?”
“Chúng ta vẫn chưa chân chính bái đường, ở chung như vậy không tốt, sẽ mang lại tai tiếng. Chờ tháng sau sư phụ xuất quan, muội báo với người chuyện này, đến khi người đồng ý, lại thêm chi lễ phu thê quỳ lạy, đến lúc đó chúng ta có thể quanh minh chính đại làm phu thê.”
Chúc Vưu lấy tay vỗ nhẹ trán, giả vờ làm ra bộ dáng ảo não: “Là phu quân suy xét không chu toàn, suýt nữa làm hỏng thanh danh của Khanh Khanh rồi, vi phu sẽ đưa muội về phòng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
(editor: Thịt hụt thịt hụt…?)
 “Ừ.” Dung Khanh gật đầu.
Hai người quay lại, đi một con đường khác.
Chúc Vưu đang động dục, dục hỏa trong cơ thể xao động, hôm qua mới nếm thử mùi vị của nữ nhân, có chút nghiện, nghĩ đêm nay lại muốn làm như vậy lần nữa.

Hoá thành hình người, tay chân hắn linh hoạt, có thể đùa nghịch nữ nhân này thành tư thế khác nhau, liền muốn đè nàng tới vài lần, thật khoái hoạt sung sướng.
Nếu nàng cự tuyệt, kia liền tính.
Qua vài ngày, hắn lại dụ dỗ nàng ra ngoài, hắn chơi nàng thêm vài lần nữa, thà một lần ăn cho no đủ, tốt hơn là là nên vượt qua kỳ động dục này, đừng cứ ba ngày thì hai ngày liền muốn cùng nàng làm chuyện này.”
Sau khi đưa Dung Khanh trở về, Chúc Vưu mất hứng thú về phòng.
Tuy nói nữ nhân này ngốc, dáng vẻ bình thường, tính tình ngu dốt, nhưng da thịt nàng sinh đến rất tốt, cơ thể mềm mại, da trắng hồng nhuận, dùng làm ấm giường là một lựa chọn không tồi.
Như thế nào cũng tốt hơn một mình hắn ngủ trên chiếc giường gỗ lạnh băng cứng rắn đi.
Bóng đêm thâm nùng, tiếng ve sầu kêu vắng lặng.
Trong lồng ngực trống rỗng, Chúc Vưu có chút không quen, trằn trọc đến tận khuya mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, nam nhân vừa nghe tiếng gà gáy, liền từ từ tỉnh dậy.
Hắn đứng dậy, mặc y phục chỉnh tề như thường lệ, cầm một bình sứ trắng trên bàn đi ra ngoài.
Bước ra khỏi đại môn, Chúc Vưu nhìn bình sứ trên tay sững sờ trong giây lát.
Hôm qua, nữ nhân đó đã nói không cần dậy sớm hái sương hoa, sao sáng nay hắn vẫn dậy sớm?

Đêm qua khi chìm vào giấc ngủ, hắn đã nghĩ rằng sáng mai cuối cùng hắn cũng có thể ngủ một giấc thật lười nhác.
Hiện tại như thế nào, ngược lại không cảm thấy không buồn ngủ lắm?
Chúc Vưu cảm thấy mình có chút không bình thường, chẳng lẽ là nghiện hái sương hoa cho nữ nhân kia, không đi hái trong lòng liền cảm thấy khó chịu sao?
Hắn bước vào nhà, cởi áo, giày vớ rồi nằm trên giường, muốn lăn ra ngủ nhưng hắn không tài nào chợp mắt được.
Chúc Vưu mở to mắt nhìn bầu trời xanh nhạt ngoài cửa sổ.
Trời còn chưa sáng, nếu hắn lập tức đi ngay, trước khi mặt trời mọc còn kịp thu một lọ sương hoa.
Trong đầu bỗng hiện hình ảnh của Dung Khanh khi nhận lấy sương hoa, trên khuôn mặt nhỏ kiều diễm lộ ra vài tia ngượng ngùng.
Trong lòng dâng lên một cỗ xúc động không thể giải thích được, hắn vội vàng đứng dậy, mặc giày vớ, cầm bình sứ lên rồi lao ra khỏi cửa.
———hết chương 58———-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.