Đồ chơi của yêu long

Chương 50


Bạn đang đọc Đồ chơi của yêu long – Chương 50:

Mấy ngày sau, mỗi ngày Dung Khanh thức dậy, vừa mở cửa liền nhìn thấy dưới gốc cây ngô đồng có một bóng người cao lớn.
Nàng không cần mở miệng, ngay khi vừa xuất hiện, nam nhân sẽ đích thân tiến đến, đặt vào tay nàng một lọ đầy sương hoa.
Nam nhân không nói một lời thừa thái, sợ nàng nghe xong sẽ cảm thấy phiền chán, ngày nào cũng đưa xong sương hoa liền rời đi.
An tĩnh lại thức thời.
Dung Khanh luôn nhìn theo bóng lưng cao lớn kia của nam nhân phát ngốc, cho đến khi đi xa không thấy nữa, nàng mới trở về phòng, uống hết sương hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sương hoa vừa thơm ngát, tràn ngập hơi thở của thiên nhiên.
Vừa vào cổ họng, liền cảm nhận được linh lực dồi dào, sạch sẽ mà thuần khiết.
Ban đêm khi Dung Khanh ngủ, nàng không kìm được mà nghĩ đến Chúc Vưu.
Nàng đang nghĩ, ngày mai nam nhân tuấn tú kia thì sẽ dậy từ khi nào, vì nàng mà hái sương hoa.
Khi nào hắn sẽ xuất hiện trước cửa phòng nàng?
Khi hắn đến, ánh bình minh sau lưng có đẹp không?
Khi ánh nắng chói chang chiếu đến khuôn mặt tuấn tú của hắn, dáng vẻ hắn sẽ trông như thế nào?

Không cần nghĩ, cũng biết là sẽ đẹp như tiên trong tranh, tư dung tuyệt thế.
Sáng sớm mấy ngày nay, Dung Khanh sẽ tự giác tỉnh dậy sớm hơn so với trước đây.
Nàng không phải cố tình dậy sớm, chỉ là cứ đến thời điểm này nàng sẽ tự nhiên tỉnh giấc.
Khi tỉnh dậy, nàng nhanh chóng đứng lên, không có nằm trên giường.
Sau khi mặc y phục, nàng sẽ cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng có chút mong chờ…
… mong chờ nam nhân đó đến.
Cho dù đã mặc xong, trong lúc đợi nam nhân kia, nàng cũng sẽ vô thức cầm chiếc gương đồng trên bàn trang điểm lên, nhìn khuôn mặt nghiên lệ của mình, kẻ lại lông mày, tô thêm chút son đỏ tươi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa, nàng sẽ bất giác có chút khẩn trương.
Nàng vội vàng đứng dậy, vuốt ve vạt váy nhăn nhúm, sau đó chạy chậm ra mở cửa.
Nàng sợ hắn ở ngoài cửa sẽ đợi quá lâu.
Đôi khi, vừa nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng đã chạy đến cửa, bàn tay nhỏ bé nắm lấy then cửa, rồi lại từ từ bỏ xuống.
Nàng không thể mở cửa quá sớm.
Tiếng bước chân quen thuộc vẫn chưa ngừng, chắc là hắn đi từ ngoài sân vào, vẫn chưa tới cửa phòng nàng.
Nàng phải đợi tiếng bước chân dừng lại, mới mở cửa.
Nếu không, có vẻ như nàng đã không rụt rè.
Bước chân quen thuộc cuối cùng cũng dừng lại, Dung Khanh hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở cửa.
Nàng nâng chân phải lên, chậm rãi bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Vừa mới đứng thẳng người, Chúc Vưu liền đã cầm sương hoa bước về phía trước.
Hắn cũng không nói, chỉ mở bàn tay nhỏ của nàng, nhét vào tay nàng lọ sương hoa.
Sau đó, xoay người rời đi.
Dung Khanh nhìn bóng lưng của nam nhân, đột nhiên nói: “Cảm ơn.”

Bước chân của Chúc Vưu hơi khựng lại, sau nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn.
Dù chỉ có hai từ.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút vui sướng.
Hắn không biết tại sao trong lòng lại vui vẻ như vậy, có lẽ là vì những nỗ lực của hắn cuối cùng cũng được đền đáp.
Chúc Vưu quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ kiều diễm của Dung Khanh, khẽ nhếch môi, cười như nguyệt nhập hoài*, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai ta sẽ lại đến.”
 
(*nguyệt nhập hoài: trăng ôm vào lòng)
 
Dung Khanh không lên tiếng nữa, nàng im lặng đứng đó, nhưng vì khuôn mặt tươi cười quá đỗi mê người của nam nhân, tim nàng đập thình thịch không kiểm soát được.
Chúc Vưu không biết rằng, cô nương đối diện, dưới vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng đã gợn lên một cơn sóng lớn.
Sau khi nam nhân rời đi một lúc lâu, Dung Khanh mới nhấc chân quay về phòng, sờ lên đôi má, có chút hơi nóng.
Cũng may là nam nhân kia rời đi sớm, nếu không sẽ phát hiện thấy nàng khác thường.
Bởi vì câu nói “Ngày mai ta sẽ lại đến”, trái tim của Dung Khanh nhảy nhót như chim sẻ.
Ngày thứ hai, nàng dậy sớm, còn sớm hơn hôm qua.
Nàng búi tóc vân hoàn, trâm châu ngọc bích cắm nghiêng, mang hoa tai nhỏ xinh tinh xảo, vẽ lông mày thanh tú, tô son môi ửng hồng, trong chốc lát đã vẽ ra một mỹ nhân mỹ mạo tuyệt diễm.
Nàng rất mong đợi Chúc Vưu xuất hiện.

Nhưng hôm nay, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nàng đã đợi một lúc lâu, hai chân đều đã tê rần, ngoài cửa sổ trời đã sáng, nhưng Chúc Vưu vẫn chưa đến.
Hắn nói rằng ngày mai hắn sẽ đến, Dung Khanh vẫn một mực đợi trong phòng, thậm chí cũng không đi luyện công.
Mặt trời nóng như thiêu như đốt, ánh nắng chói chang khiến người ta không thể mở mắt, nhưng Chúc Vưu vẫn không xuất hiện.
Dung Khanh có chút thất vọng, kẻ nói dối này, còn nói là sẽ tới, giờ đã là giữa trưa,
nhưng đến cái bóng người hắn còn không thấy.
Nàng tức giận dậm chân, lau sạch hết lớp trang điểm trên mặt, trở lại dáng vẻ thuần khiết động lòng người.
Dung Khanh càng nghĩ đến càng cảm thấy trong lòng phiền muộn, nàng muốn đi hỏi Chúc Vưu Quý tại sao lại nói dối nàng, nói rõ ràng sẽ đến, nhưng hắn không xuất hiện đúng giờ.
Nhưng, khi nàng đến phòng hắn, đẩy cửa ra, phát hiện bên trong không một bóng người.
 
___hết chương 50___

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.