Đồ chơi của yêu long

Chương 44


Bạn đang đọc Đồ chơi của yêu long – Chương 44:

Chương 44: Luyện kiếm
Chúc Vưu nhìn đôi má nhuộm phấn của Dung Khanh, môi mỏng khẽ nhếch lên một cái khó phát hiện.
Đúng là nữ nhân ngốc, dễ lừa như vậy.
Nhìn dáng vẻ e thẹn này của nàng, lông mi cụp xuống, nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng thỉnh thoảng lại dùng dư quang lén nhìn trộm hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng vẻ này còn không phải là xuân tâm nảy mầm sao?
Hắn trời sinh tư thái phong nhã tuấn mỹ, là độc nhất vô nhị, nữ nhân này quả nhiên không cưỡng lại được mị lực của hắn, không đến mấy ngày nữa, sẽ bị hắn trêu đùa đến xuân tâm nhộn nhạo, trái tim thiếu nữ rung động.
Đến khi ấy không cần hắn mở miệng, nàng ấy sẽ chủ động nhào lên người hắn.
Việc khôi phục công lực của hắn sẽ tới nhanh thôi.
Chúc Vưu tưởng tượng mọi việc sẽ đơn giản tốt đẹp, nhưng hắn đã sai rồi.
Sau khi Dung Khanh xoa xong rượu thuốc, lập tức thu tay nhỏ về, hơi ấm từ cơ thể Chúc Vưu còn lưu lại trong lòng bàn tay, hoà lẫn cùng hương rượu thơm nồng, ủi nóng làn da mẫn cảm của nàng.

“Chúc đại ca, rượu thuốc thoa xong rồi, huynh nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ phái một sư đệ tới đây chiếu cố huynh.” Dung Khanh nhỏ giọng nói, vừa rồi nàng nghe hắn xưng là Chúc mỗ, hắn chắc là họ Chúc.
“Này … Chờ đã …” Chúc Vưu chưa kịp phản ứng, Dung Khanh đã mở cửa chạy như bay ra ngoài.
Chúc Vưu nhìn theo bóng lưng của nàng, có chút kinh ngạc, nàng đi nhanh như vậy sao?
Hắn còn tưởng rằng, nữ nhân ngốc này còn muốn sờ một hồi lâu nữa.
Dung Khanh đỏ mặt, là vì tính tình đơn thuần, nàng chưa bao giờ tiếp xúc quá thân mật với một nam tử nào như vậy, trong lòng thất rất xấu hổ.
Hơn nữa hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng, nàng có chút câu nệ không được tự nhiên, muốn thoa xong rượu thuốc rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn hấp dẫn ánh mắt của nàng, quả thực là bởi vì hắn vô cùng tuấn mỹ, đứng trong đám đông quá chói mắt, giống như là phát sáng.
Cho nên, tầm mắt nàng tự nhiên sẽ rơi trên người hắn, không chỉ có nàng, chắc hẳn nữ đệ tử khác cũng sẽ như vậy.
Dung Khanh là người tu tiên, định lực tốt, không giống như Chúc Vưu nghĩ là người không chịu nổi, chỉ biết si mê nam sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sau đó, Dung Khanh không tới xem Chúc Vưu.
Có nam đệ tử thường tới lau người, bôi thuốc, đưa cơm cho hắn.
Trong lúc đó, Lăng Phỉ với tư cách là chủ nhà, đến đây hỏi thăm mỗi ngày, hỏi tình trạng vết thương của Chúc Vưu hồi phục thế nào.
Nằm trên giường cả ngày, không nhìn thấy mặt của Dung Khanh, sao có thể lừa nàng vào trong tay?
Chúc Vưu cảm thấy hắn nên đến trước mặt Dung Khanh đi lại nhiều hơn, thu hút sự chú ý của nàng.
Hai ngày sau, dùng xong bữa sáng, Chúc Vưu chống gậy ra cửa.
Quan này rất lớn, hắn không biết Dung Khanh ở nơi nào, vì thế hắn đi loanh quanh một cách mờ mịt.
Đi bộ sau mười lăm phút, Chúc Vưu cuối cùng cũng nhìn thấy Dung Khanh.
Dưới gốc cây đại thụ, gió nhẹ thoảng qua, thỉnh thoảng thổi bay một tán lá úa vàng.

Lăng Lẵng đang dạy Dung Khanh luyện kiếm.
Vì Lăng Phỉ phải thay sư phụ truyền thụ cho các đệ tử ngoại môn, cho nên việc dạy kiếm thuật cho Dung Khanh liền rơi trên người Lăng Lãng.
Trước đây vì linh lực của Dung Khanh hơi kém, nàng chỉ học khẩu quyết, chưa từng luyện kiếm.
Hiện tại linh lực đã tăng lên, Lăng Phỉ và Lăng Lãng muốn dạy nàng kiếm thuật để tự vệ phòng thân.
Trước đây, Dung Khanh chưa bao giờ học kiếm thuật, ngay cả cách cầm kiếm và tư thế đứng cơ bản nhất cũng phải được dạy lại từ đầu.
Lăng Lăng đứng sau lưng nàng, ôm nàng vào lòng, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, nói khẽ: “Cùng nhau bước, đan điền phải vững vàng, hổ khẩu hướng vào lưỡi kiếm, còn cổ tay phải thẳng.”
Dung Khanh điều chỉnh lại theo lời của Lăng Lãng, nàng hơi nghiêng mặt qua nhìn hắn ở phía sau: “Nhị sư huynh, như vậy đúng không?”
Lăng Lãng ngưng mắt nhìn vành tai tinh xảo của nàng mang theo khuyên tai mã não bạch ngọc, thẫn thờ một hồi, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Đôi khuyên tai này rất hợp với muội, rất đẹp.”
Đây là quà hắn mua cho Dung Khanh, là lần đầu tiên hắn thấy nàng mang.
Trên đầu nàng luôn cài cây trâm bạch ngọc Đại sư huynh đưa, đồ trang sức hắn tặng rất ít khi thấy nàng mang.
Nghe hắn nói vậy, Dung Khanh hơi giật mình, sau đó nàng nhận ra đây chắc là quà huynh ấy mua cho mình.
Những món đồ mà Lăng Phỉ và Lăng Lãng mua luôn được đặt cùng nhau, hai người họ không nói chi tiết, Dung Khanh không biết cái nào là của Lăng Phỉ, cái nào là của Lăng Lãng.
Lăng Lãng tính tình trầm lắng, gương mặt lạnh lùng lại ít nói, nên ở trong quan không được hoan nghênh như Lăng Phỉ ôn hoà.
Sự hiện hữu của hắn cực thấp, ngày thường cũng không hay nói chuyện với Dung Khanh, lúc dạy kiếm thuật hắn cũng không nói lời dư thừa, tất cả đều liên quan đến nội dung giảng dạy.

Hôm nay, lời khen dành cho nàng, là lần đầu tiên nàng nghe thấy từ miệng hắn. 
Nàng cảm thấy tính cách Nhị sư huynh quá cô độc, nàng hy vọng hắn có thể nói nhiều hơn một chút.
Vì vậy quay đầu lại, cười ngọt ngào với hắn: “Cảm ơn Nhị sư huynh đã tặng khuyên tai, muội rất thích.”
Thấy Dung Khanh thích đồ hắn tặng như vậy, đôi môi mím chặt hơi nhếch lên, khuôn mặt luôn lạnh lùng lộ ra ý cười hiếm hoi.
Đáng chết!
Cách đó không xa, Chúc Vưu chống nạng nhìn hai người trước mặt liếc mắt ‘đưa tình’ , tức giận cau mày, sắc mặt âm trầm, bàn tay nắm chặt thành quyền, khớp xương nhô lên.
Mới chỉ hai ngày không thấy, nữ nhân ngốc này không ngờ đã lại thông đồng với một nam nhân khác.
Nàng thật có bản lĩnh!
 
______hết chương 44_____


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.