Bạn đang đọc Đồ chơi của yêu long – Chương 14:
Chương 14: Nàng chết rồi sao?
Mặc dù lần quan hệ này sau đó không vui.
Nhưng lúc xuất tinh kia, long căn sưng to thình thịch run lên, đem toàn bộ long tinh tích trữ mấy nghìn năm tiết ra Chúc Vưu vẫn cảm nhận được khoái cảm, xương cốt tứ chi giống như được đả thông vô cùng sảng khoái.
Thân rồng khác với hình người, long căn nguyên hình to dài, long tinh bắn ra cũng nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Vưu bắn tinh được một lúc mới ngừng run, chất dịch trắng đục đặc sệt lấp đầy tử cung Dung Khanh khiến bụng dưới nàng hơi phồng lên.
Hắn ngước mắt liếc Dung Khanh một cái, phát hiện nàng nhắm chặt mắt bất động.
Chúc Vưu dùng móng vuốt vỗ nhẹ mặt nàng, nhưng không thấy nàng có phản ứng.
Chẳng lẽ thật sự là bị hắn chơi chết sao?
Dùng đầu móng vuốt dò xét hơi thở của nàng, có hơi thở mỏng manh lướt qua, chứng minh nàng còn sống.
Nhớ lại, có lẽ vừa rồi hắn làm quá mạnh, nàng không chịu được mà ngất đi.
Ánh mắt Chúc Vưu lộ rõ vẻ khinh thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A, cơ thể loài người thật vô dụng, nhỏ bé gầy yếu, hắn còn chưa tận hứng người đã ngất đi rồi.
Quả nhiên, phối ngẫu thích hợp nhất với hắn chỉ có thể là long nữ cao quý thuần chủng Tây Hải.
Chúc Vưu lùi lại một chút, rút ra long căn đã mềm một nửa.
Hai chân trắng noãn thon dài của nữ nhân mở rộng, hoa huyệt giữa hai chân đỏ bừng, miệng huyệt bị căng ra chưa kịp khép lại, lộ ra một cái lỗ nhỏ, tơ máu lẫn lộn cùng chất đục màu trắng ào ào chảy ra làm y phục dưới thân ướt một mảng.
Đáy chậu Dung Khanh bị đâm đến đỏ bừng, đùi trong hiện ra những vết xanh tím do dùng sức ấn mạnh.
Có thể nhìn thấy rõ ràng vết móng vuốt in trên da thịt, đủ thấy vừa rồi Chúc Vưu đè nàng rất mạnh, không chút thương tiếc.
Dung Khanh bị chà đạp tựa như búp bê vải rách nát, trên người đầy vết xanh tím, chật vật nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Chúc Vưu sử dụng thi pháp tẩy rửa sạch sẽ những thứ bẩn thỉu trên người, rút long căn về dưới lân phiến, hắn đi thẳng về chỗ đất bằng trên thềm đá, thu mình lại thành một vòng tròn, hạ đôi mắt xanh hổ phách bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong hang động không thấy ánh mặt trời này, việc Chúc Vưu làm nhiều nhất trong ngày đó là nhắm mắt yên lặng ngủ đông.
Trước khi nhắm mắt, hắn liếc nhìn Dung Khanh đang nằm trần trụi, nhưng đó chỉ là cái liếc nhìn thoáng qua mà thôi.
Không một tia thương hại hay cảm tình, hắn nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Lúc mới đầu hắn thật sự có ý định giết nữ nhân này.
Nàng ghét bỏ hắn ghê tởm, hắn tức giận đến mức muốn thao chết nàng.
Nhất là lúc nàng phun lên người hắn kia, hắn muốn lập tức đến bóp chết nàng.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn khinh thường đi gian dâm với một nữ thi, cho nên muốn xuất tinh xong thì xử lý nàng.
Vừa rồi thoáng nhìn thấy hai chân bị làm đến không thể khép lại kia, mật huyệt sưng đỏ chảy ra một vũng lớn tinh dịch hoà lẫn máu tươi.
Máu xử nữ đỏ thẫm thật bắt mắt.
Ánh mắt hắn âm trầm, ý nghĩ muốn giết nàng không còn mãnh liệt nữa.
Nữ nhân này mặc dù sinh ra ngốc nghếch lại không có nhan sắc, nhưng sự thật không thể chối cãi nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn.
Từ trên người nàng, hắn quả thực hưởng thụ được vui sướng.
Phía trên nữ nhân này gương mặt chẳng có gì đặc sắc nhưng bên dưới lại sinh ra mật huyệt mê người.
Mềm ấm, nhiều nước, cắn rất khít khao.
Nhìn bộ dáng bị chà đạp của nàng, thân hình nhỏ nhắn gầy yếu như vậy, không cần hắn ra tay chắc nàng cũng không thể sống được mấy ngày.
Vậy thì để nàng tự sinh tự diệt đi, không cần phải làm bẩn tay hắn.
Trên không trung có ngọn lửa sáng mờ lơ lửng, đó là Dung Khanh dùng thi pháp để thắp sáng.
Ngọn lửa nhỏ, tiêu tốn ít pháp lực nên vẫn không bị dập tắt.
Qua ánh lửa mờ ảo, có thể nhìn thấy trong hang động lớn như vậy có một rồng một người, cách một đoạn không xa, mỗi người nằm.
Trong sơn động yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở nặng nề của yêu long, gần như không nghe được tiếng thở rất nhỏ của Dung Khanh.
Buổi tối, khi ngủ đến nửa đêm nhiệt độ trong động bỗng giảm xuống.
Trên da thịt trần trụi của Dung Khanh nổi lên da gà, nàng lạnh đến hàm răng run lên, muốn ôm cách tay để giữ ấm, nhưng hai tay bị dây lưng buộc chặt không thể thoát được.
Ý thức không rõ ràng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo rét run.
Nàng khẽ mở đôi môi tái nhợt vì lạnh, ngập ngừng run rẩy nói: “Lạnh…Lạnh quá.”
Nàng cảm nhận được dưới hông mình có một tấm vải, nhưng không thể nào kéo nó lên.
“Hu…hu…ta lạnh quá… chăn của ta.” Tiếng rên rỉ ngày càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng nức nở.
Trong giấc ngủ, Chúc Vưu cảm thấy bên tai cực kỳ ồn ào, hắn nóng nảy mở mắt ra, hướng về phía Dung Khanh, trách mắng: “Câm miệng, khóc cái gì.”
_____hết chương 14______