Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 6: Hương Vị Ánh Mặt Trời
Hạ Nhược Du sống nơi đen tối đã lâu, đột nhiên bị ánh mặt trời làm đau mắt, thì ra mình có thể sinh tồn như vậy, thế thì hãy phấn chấn lên!
Hạ Nhược Du cuối cùng nhìn thoáng qua vẻ mặt thật thà của Diệp Thần Hi, ánh mắt của cô vẫn như trước không có nhiệt độ gì. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, vừa lúc chiếu vào trên người Hạ Nhược Du, khiến cô đẹp phảng phất giống tiên nữ xuống trần, làn da trong suốt, làm cho ánh mặt trời ở trên người cô như đang nhảy múa.
Diệp Thần Hi si mê nhìn cô gái phía trước, anh cơ hồ quên hô hấp, lòng của anh đang điên cuồng nhảy lên, anh biết, anh thích người con gái này, cho dù không biết cô tên gì!
Hạ Nhược Du liếc mắt nhìn người trẻ tuổi đang ngơ ngác, trong lòng mỉm cười, không nói chuyện, lướt qua đi lên.
Một lúc sau, Diệp Thần Hi rốt cuộc tỉnh lại, vội vàng xoay người hướng về phía Hạ Nhược Du gọi: “Người đẹp, đợi tôi với!” Sau đó bước nhanh đuổi theo!
Diệp Thần Hi lên máy bay, liếc mắt nhìn thấy Hạ Nhược Du ngồi ở bên cửa sổ, vì thế anh phát huy sức quyến rũ của mình, dụ dỗ cười hớn hở bác gái thay đổi chỗ ngồi để mình ngồi bên cạnh Hạ Nhược Du! Diệp Thần Hi luôn miệng nói “Cám ơn” liền đặt mông ngồi xuống!
Hạ Nhược Du nhíu mày, đem ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ!
“Ái chà, về nhà thật tốt!” Diệp Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, xúc động nói: “Cô biết không, tôi ở nước ngoài đợi nhiều năm như vậy, thật sự rất phiền! Nếu không phải tôi thật sự thích vẽ tranh, có lẽ không chống đỡ được!”.
Diệp Thần Hi vừa ngồi xuống, đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Hạ Nhược Du, không phải nước hoa, mà là mùi hương thơm đặc biệt của cô gái! Nhưng lại lộ ra hơi thở lạnh lẽo!
Trong lòng Diệp Thần Hi có phần đau đớn, tại sao có thể lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu khúc mắc! Quay đầu nhìn Hạ Nhược Du trầm tĩnh, xúc động muốn bảo vệ cô.
Cuối cùng gặp lại anh ta, bảy năm oán hận, bảy năm chịu đựng, ở trong mộng không biết khóc bao nhiêu lần, rốt cuộc gặp lại người kia, lại đột nhiên có phần bối rối!
Giết không được, làm sao bây giờ? Thật sự phải làm nô lệ của anh ta sao? Thật sự cả đời đều phải nghe theo lời của anh ta?
Hạ Nhược Du suy nghĩ thật lâu, trong mắt cô không có bất kỳ cái gì.
“Thật xinh đẹp!”.
“Đúng vậy, thật xinh đẹp…..!”.
Cái gì? Hạ Nhược Du bị tiếng khen ngợi kéo về thế giớ hiện thực, đột nhiên mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, bên cạnh có hai ba người bao vây, họ đều cúi đầu nhìn Diệp Thần Hi vẽ. Hạ Nhược Du cúi đầu nhìn, lập tức kinh ngạc.
Trên giấy kia chính là cô sao? Lông mi dài dài, ánh mắt sáng ngời, mặt mũi tinh tế, và giữa hàng lông mày thì đầy đau buồn, đây là cô?
Hạ Nhược Du chưa bao giờ nghĩ rằng mình xinh đẹp, bởi vì ở Genji, không có người đi thảo luận mặt mũi người sắp trở thành sát thủ là như thế nào. Mà bản thân Hạ Nhược Du càng không có quan niệm đó rồi. Tuy nhiên, nhìn giống như cô nhảy vào trong tranh vậy, ánh mắt cô có chút chua xót.
Diệp Thần Hi phát hiện ánh mắt Hạ Nhược Du, ngẩng đầu nhìn cô, ấm áp cười. Giờ phút này, khối băng trong lòng Hạ Nhược Du bắt đầu từ từ tan chảy, cô đã lâu không có cảm nhận được sự ấm áp, từ khi ba mẹ qua đời, cười rất ít đi!
Diệp Thần Hi nhìn bộ dáng khổ sở động lòng người của Hạ Nhược Du, trong lòng càng thêm thích, trên mặt hăm hở anh kèm theo tia gian xảo, cố ý thở dài một hơi, nói: “Cô gái trong bức tranh này giống như tiên nữ hạ phàm, đáng tiếc tôi lại không biết tên cô ấy, thôi được, nếu là tiên nữ, làm sao có thể nói cho tôi biết tên họ đây?”.
Hạ Nhược Du vừa nghe, không khỏi mỉm cười, nhất thời như có sấm chớp đánh qua, giống như có cơn mưa hoa sen đổ xuống, khiến Diệp Thần Hi cảm thấy trước mắt toàn bộ màu sắc đều bị che khuất.
“Tôi là Hạ Cẩm!” Giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, nhưng ít đi vài phần lạnh lùng. Cô lúc này không muốn làm Hạ Nhược Du.
“Tên rất chất thơ, người cũng rất đẹp” Diệp Thần Hi si mê nói.
Hạ Nhược Du đột nhiên có chút xấu hổ, dù sao cũng là cô gái 17 tuổi rồi, ngoại trừ trả thù, trong lòng đơn giản giống như đứa trẻ, hơn nữa đây là lần đầu tiên được người khác khen ngợi, tự nhiên là có phần ngượng ngùng.
Lúc này Diệp Thần Hi mừng rỡ như điên, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ nghiêm chỉnh, chỉ là vui vẻ hỏi: “Cô thích vẽ tranh sao?”.
Hạ Nhược Du không biết trả lời như thế nào, người đàn ông này và thế giới cô rất khác nhau, không phải là Nam Cung Dục, không phải là Genji, cho nên Hạ Nhược Du mới không biết trả lời ra sao, bởi vậy không nói gì, nhàn nhạt gật đầu.
“Cô cũng thích? Thật tốt, cô biết không? Tôi từ nhỏ rất thích vẽ tranh, luôn luôn đem đủ màu trong nhà ra vẽ, cậu trách tôi quá phá phách, đem tôi ra nước ngoài luyện tập vẽ, nhưng ở nước ngoài một điểm cũng không tốt, ăn cơm cũng không quen, cũng không có người nói chuyện, chỉ có vẽ theo tôi làm bạn!” Diệp Thần Hi nói qua, trong giọng nói mang theo trống vắng.
“Anh vẽ rất đẹp!” Hạ Nhược Du nhàn nhạt cười, cô cảm thấy người này và bản thân mình có vài phần giống nhau.
“Phải không?” Diệp Thần Hi ngạc nhiên vui mừng nói, không nghĩ tới người trong lòng sẽ khen ngợi anh, càng thêm vui vẻ: “Bây giờ vẽ cũng không tồi, lúc mới bắt đầu vẽ cực kỳ xấu, tính tình lại bất thường, còn không nghe giáo viên nói, cho nên ông ấy thường xuyên trừng phạt ta, nhớ rõ có một lần……”.
Trên mặt 18 tuổi của người tuổi trẻ, mang theo chút bồng bột, hưng phấn nói chính mình nghiên cứu học hỏi kinh nghiệm, Hạ Nhược Du bên cạnh khi thì hơi cười, khi thì trầm mặc không nói lời nào, nhưng mà đa phần tình huống, cô chỉ giả vờ nghe. Ngay cả như vậy, Diệp Thần Hi cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
Chưa bao giờ thoải mái như vậy, không có ân oán, không có huấn luyện tựa như địa ngục, không có tương lai đen tối, bây giờ, chỉ có Hạ Nhược Du, một cô gái 17 tuổi, giống như mọi cô gái khác, đơn giản chỉ muốn cùng người này nói chuyện phiếm, trong lòng thấy ấm áp.
“Hạ Cẩm(*), rất vui được gặp cô” Đứng ở cửa chính sân bay, Diệp Thần Hi lưu luyến, mới vừa bắt đầu gần nhau, như thế nào chia tay nhanh như vậy? (Editor: (*)ở đây tác giả ghi là Hạ Nhược Du mà ở trên chị ấy lại dùng tên giả là Hạ Cẩm, nên ta mạn phép đổi chỗ này. Chắc tác giả ghi lộn ==)
“Tôi cũng vậy!” Hạ Nhược cười nhạt nói, kỳ thật trong lòng cũng có chút không muốn, trên người Diệp Thần Hi có hương vị ánh mặt trời ấm áp, thu hút Hạ Nhược Du, khiến cô muốn gần!
Hai người như đang yêu đứng ở cửa sân bay, ai cũng không nghĩ muốn rời đi trước.
“Cho số điện thoại của cô đi! Tôi sẽ tìm cô đi chơi!” Rốt cuộc nghĩ đến một phương pháp liên hệ, mình như thế nào ngốc như vậy? Vậy mà vào lúc này mới nhớ tới!
Hạ Nhược Du cũng bừng tỉnh hiểu ra, cô vậy mà quên lúc trước ở nhà Nam Cung Dục, người huấn luyện đưa cô một cái điện thoại di động, nhưng cô vẫn chưa dùng qua, bởi vì không biết cho ai!
Hai người trao đổi số điện thoại di động, Diệp Thần Hi rất không muốn đi, còn Hạ Nhược Du đã ngồi xe đi mất!
Nam Cung Dục, tôi đã trở lại!
Đứng trước cửa lớn Nam Cung, trong lòng Hạ Nhược Du hết sức phức tạp!