Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 4: Sỉ Nhục


Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 4: Sỉ Nhục


Quả nhiên, Nam Cung Dục tiếp tục nói: “Tôi dạy nhóc kỹ năng giết người, đương nhiên là có điều kiện!”.
Hạ Nhược Du biết sẽ như vậy, vì thế bình tĩnh nói: “Ông nói!”.
“Thứ nhất, tôi để nhóc học kỹ năng, sau khi học xong sẽ là nô lệ của tôi, tôi bắt làm cái gì, thì phải làm cái đó, cả đời không được chống lại!” Nam Cung Dục trở về trên ghế sofa vừa mới hoan ái, cười lạnh nói.
“Được!” Hạ Nhược Du không chút lưỡng lự!
“Thứ hai, em gái nhóc đòi ở lại Ưng bang!” Đây mới là đòn sát thủ của Nam Cung Dục, anh biết Hạ Nhược Du đem sinh mệnh em gái so với bản thân mình còn quan trọng hơn, Hạ Nhược Hi tự nhiên muốn ở lại, chính là lợi thế tốt nhất!
Hạ Nhược Du bắt đầu do dự, em gái vẫn còn nhỏ như vậy, sao có thể lưu lại? Hơn nữa Ưng bang chính là hắc bang, vậy, em gái về sao nên làm cái gì bây giờ?
Nam Cung Dục rõ ràng nhìn rõ suy nghĩ Hạ Nhược Du, bộ dạng như mất kiên nhẫn: “Hai điều này, nếu không đồng ý, vậy thì chờ tôi chết già, trở lại tìm tôi!” Nói xong chuẩn bị đi vào bên trong.

“Tôi đáp ứng ông, nhưng mà, ông phải đưa em gái tôi đi học, hơn nữa mãi mãi không được làm tổn thương em ấy!” Hạ Nhược Du nhìn trên mặt đều là cười lạnh lùng của Nam Cung Dục, nghiêm túc nói.
Nam Cung Dục đột nhiên cảm thấy bản thân mình có phần buồn cười, vậy mà cùng cô gái nhỏ ở trong này trả giá với nhau, không khỏi tức giận, quát lớn: “Nhóc cho Ưng bang tôi làm từ thiện sao? Không trả công thì không nhận được lợi ích?”.
Hạ Nhược Du bình tĩnh đứng ở phòng khách, không nói một lời, hô hấp rất nhỏ nhẹ, thế nhưng trong ánh không chịu khuất phục và kiên định, từ đầu đến cuối không có thay đổi!
Nam Cung Dục cảm thấy chán ghét bộ dáng trầm tĩnh của Hạ Nhược Du, giống như một mình anh đang độc thoại vậy. Mười ngày ròng rã, anh thế mà bị cái cô gái nhỏ này khiến cho tâm thần bất định, lúc ăn cơm nhớ đến khắp người cô đều là vết thương, lúc làm việc hai đôi mắt bị hình ảnh cô che lấp, thậm chí là đi ngủ, cũng sẽ ở trong mộng nhìn thấy vẻ mặt nổi giận của cô.
Anh đây là làm sao vậy? Đã nhiều ngày, cứ như có ý vô ý đi qua phòng của cô, chỉ là “Tiện đường” đi xem cô có hồi phục hay không, mãi đến hai ngày sau nghe được tin cô tỉnh, khóe miệng anh vậy mà nở nụ cười mà ngay cả bản thân anh không có phát hiện.
Rất muốn đi nhìn xem cô như thế nào, nhưng mà……
Phiền muộn trong lòng, tìm đủ loại đàn bà bổ khuyết vào, nhưng, từ đầu đến cuối không có cách nào làm yên lòng mình! Ngay cả khi hoan ái, trước mặt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Hạ Nhược Du.
Nam Cung Dục càng nghĩ càng phẫn nộ, trước mắt đều là bị cái cô gái nhỏ này làm thu hút, Nam Cung Dục không còn là Nam Cung Dục trước kia, anh chán ghét bản thân mình như vậy. Anh như con hổ sắp gầm lên, bình tĩnh hướng về Hạ Nhược Du, khoảng cách còn một thước thì anh dừng lại (1 thước = 10 tấc = 0,23 m)
Không khí như muốn đông lại, Hạ Nhược Du cảm nhận được Nam Cung Dục đang tức giận, nhưng mà, cô không muốn biết nguyên nhân! Cô chỉ cần kết quả!
Bỗng nhiên Nam Cung Dục nhấc chân lên, tàn nhẫn đạp Hạ Nhược Du vào góc tường, trong mắt mang theo vẻ mặt phức tạp, có châm biếm, phẫn nộ, còn vài thứ Hạ Nhược Du xem không hiểu.
Hạ Nhược Du hai tay ôm bụng, đau quá, trên mặt trắng bệch chảy mồ hôi lạnh dày đặt, cô gắt gao cắn môi, ngẩng đầu lên, ánh mắt hung bạo trừng người bên cạnh đang cười nhạo mình, nếu ngày đó đến, nhất định phải giết chết ông ta!
“Cầu tôi, chỉ cần cầu tôi, tôi đáp ứng nhóc, chăm sóc tốt cho em gái!” Nam Cung Dục đi tới ngồi xổm xuống, nhìn khôn mặt nhỏ nhắn Hạ Nhược Du, cười tàn ác, không biết vì sao, anh phải hung hăng lăng nhục cô, giống như làm vậy mới thoải mái.
Hạ Nhược Du lấy tay định tát cho ông ta một cái, lại bị Nam Cung Dục bắt được, mặt anh càng từ từ lại gần, hơi thả phả lên mặt Hạ Nhược Du: “Thế nào? Nghĩ đánh tôi? Có phải hay không nóng lòng giết tôi?”.
Hạ Nhược Di bị cỗ hơi thở mạnh mẽ áp không thở nổi, nhất là, khứu giác đều là mùi vị của ông ta, Hạ Nhược Du cảm giác như bị đè nén, cô bỗng nhiên ho khan dữ dội, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, khuôn mặt nhỏ nhắn ho đến đỏ bừng!

Nam Cung Dục buông tay ra, nhìn thấy Hạ Nhược Do ho đến mức giống như tim gan muốn ho ra ngoài, không biết vì sao. Lòng anh có điểm hỗn loạn, lại có điểm hối hận!
Khi Hạ Nhược Du ho xong, vuốt ve ngực, nhìn Nam Cung Dục, lạnh lùng mà kiên định nói: “Nam Cung Dục, tôi nhất định phải giết ông!”.
“Ha ha ha, vậy thì cô bé có thể hay không khom người xuống, cầu tôi, lời của nhóc sẽ thực hiện!” Nam Cung Dục châm chọc nói, trong lời nói mang theo không cho con đường sống.
Anh muốn cô phục tùng dưới chân mình, nhìn anh, nghe theo anh, đây là dục vọng chinh phục của anh. Chưa có cô gái như vậy, nằm ngoài bàn tay của anh. Anh không cho phép! Đó là lý do, anh muốn cô ở bên cạnh mình, muốn cô nhìn anh chinh phục thiên hạ như thế nào. Cho dù người này là kẻ thù của mình!
Hạ Nhược Du căm hận nhìn khuôn mặt tuấn tú phi phàm, nhưng là người đàn ông ác độc, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn.
Làm sao bây giờ? Cầu ông ta sao? Đây là người cô muốn giết, chết còn không sợ, vì sao còn sợ yêu cầu của ông ta? Nhưng em gái phải làm sao đây?
Thời gian từ từ trôi qua, không khí giống như lưu động. Nam Cung Dục không nói chờ đợi, anh biết sẽ nhìn thấy kết quả kia, cho nên anh không vội!
Qua rất lâu, cuối cùng, Hạ Nhược Du cúi đầu, thấp giọng: “Cầu xin ông!”.
“Không có nghe thấy!” Giọng nói Nam Cung Dục rất không hài lòng.
“Ông chủ, cầu xin ông!” Hạ Nhược Du cảm thấy đây là giây phút sỉ nhục nhất của cô, cô cúi đầu, nên Nam Cung Dục không thấy nước mắt trong mắt Hạ Nhược Du, phía sau nước mắt là tràn ngập thù hận.

“Ha ha ha, quả nhiên là nô lệ nghe lời!” Nam Cung Dục thỏa mãn cười to, đột nhiên xoay người lạnh lùng quát nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau, tôi chính là ông chủ! Nhóc chính là nô lệ của tôi!”.
“Vâng! Ông chủ!” Hạ Nhược Du gập hai chân, quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, nhìn thấy chân Nam Cung Dục rời đi, nước mắt “Tí Tách” rơi xuống mu bàn tay.
Ban đêm, gió nhẹ thổi, dưới ánh trăng một cái bóng nhanh nhẹn vượt tường. Cuối cùng đi đến chỗ nóc nhà, nhìn xung quanh, nhảy xuống, một tia âm thanh cũng không có. Chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng cạy mở cửa sổ, xoay người tiến tới. Sau đó, trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau dữ dội, còn có âm thanh dao đâm vào cơ thể.
“Cút!” Một người khoảng 17 tuổi, một cô gái trẻ khoảng 8 tuổi, đem #đã che chắn# còn đang trên mặt đất, khinh thường nhìn thoáng qua người đàn ông trên mặt nói, lạnh lùng nói.
“Không giết tôi?” Người nọ trên mặt đất ôm cánh tay chảy máu, kinh ngạc hỏi.
“Không phải là người đáng chết!” Cũng không nhìn hắn ta, đi qua cửa sổ phía trước, bóng dáng biến mất vào đêm tối.
Người nọ vội vàng đứng lên đẩy cửa ra, phi thân đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.