Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 18: Tình Cảm Phụ Nữ
“Nhà em ở đâu, chị đưa em về” Bây giờ đã rất trễ, một mình em ấy trở về quá nguy hiểm.
“Vâng ạ, em ở khu nhỏ phía trước, em vốn cùng bạn học đi chơi, không nghĩ tới trời đã tối” Học sinh này có nụ cười rạng rỡ, có bậc thầy võ thuật ở đây nên cũng yên tâm, bây giờ trễ thế này, lỡ gặp lại người xấu làm sao đây?
Hạ Nhược Du nhìn cô gái sôi động phía trước, trong lòng mơ hồ cảm động, lúc cô như vậy, ở Genji chịu huấn luyện tàn khốc, thực sự rất muốn có thời sinh viên của mình.
Không nhìn vẻ mặt đáng ghê mấy người nằm trên mặt đất kia, Hạ Nhược Du sờ sờ tóc cô bé, nói: “Đi thôi!”.
Một người đang ở trên mặt đất thống khổ rên rỉ, Hạ Nhược Du trong mắt lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, hắn ta chậm rãi rút ra bên hông #đã che chắn#, ra sức ngồi dậy, đâm mạnh cô gái bên cạnh Hạ Nhược Du.
Biết chính mình giết không được sát thủ đáng sợ này, nhưng mà mấy anh em tốt xấu gì ở đây lăn lộn lâu như vậy, hôm nay không nếm được thịt, lại bị một con nhóc đánh tơi bời, truyền ra chẳng phải là bị người khác cười chết, cho dù giết không được người nào, cũng muốn cho hai người này lưu lại chút gì.
Cô gái này còn đang tại cười hì hì cùng Hạ Nhược Du nói đông nói tây, Hạ Nhược Du cảm nhận rõ ràng một cỗ lưỡi đao sát khí, cô nhạy bén đem cô gái đẩy ra, lại không nghĩ rằng #đã che chắn# lại đâm vào cánh tay cô.
“A ——” Cô gái sợ hãi hét to.
Hạ Nhược Du kêu một tiếng, trong mắt dã thú lóe lên tia tàn nhẫn, cô rất lâu không có như vậy, gần đây đối mặt với Nam Cung Dục, cũng chỉ là thất vọng và oán hận.
Người nọ thấy đôi mắt Hạ Nhược Du tràn ngập khát máu, sợ tới mức tay cầm #đã che chắn# bắt đầu run rẩy, hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy, giống như muốn cắn xé máu và thịt của hắn, bất chấp bẽ mặt hay không, người nọ ném #đã che chắn# trong tay, ra sức chạy, nhưng mà sao so được tốc độ với Hạ Nhược Du.
Hạ Nhược Du rút #đã che chắn# đâm trên cánh tay, hung hăng hướng về phía người nọ, đương nhiên không phải trái tim chí mạng, mà là chỗ bắp đùi hắn ta.
“A —–” Vừa ngoan vừa chuẩn đâm vào đùi người nọ đang chạy như điên, chỉ thấy hắn ngước lên thê thảm quát to một tiếng, té ngã trên đất, ôm đùi “Oa oa” kêu. Dĩ nhiên, chân của hắn đã bị phế đi, bởi vì Hạ Nhược Du không lưu tình chút nào đem #đã che chắn# đâm vào gân cốt ở đùi hắn.
“Chị, chị bị thương —– Chị à, cánh tay chị chảy máu nhiều quá —–” Cô gái nhỏ sợ tới mức không biết làm sao, đều do mình, vậy mà để chị như tiên nữ bị thương nặng như vậy, vừa nói, nước mắt liền ào ào chảy xuống.
Hạ Nhược Du nhịn đau đem áo sơ mi nhẹ nhàng kéo lên, lúc này cánh tay bị thương chảy máu, khiến áo trắng ánh ra từng đóa hoa mai lớn.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chị có đau hay không? Đều là em không tốt!” Cô gái bên cạnh Hạ Nhược Du vừa khóc vừa đi tới đi lui, Hạ Nhược Du nhìn dáng vẻ lo lắng đứa bé này, đột nhiên nghĩ tới em gái Hạ Nhược Hi, trong lòng có chút đau buồn, chắc em ấy sẽ không lo lắng ình đâu.
Hạ Nhược Du cười bi thương, nhàn nhạt nói: “Không sao, vết thương nhỏ mà thôi”.
Cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, so với rắn độc thú dữ, so với lòng người hiểm ác, so với thủ đoạn ác độc của Nam Cung Dục, điểm nhỏ này, chẳng là cái gì cả.
Cô gái nhỏ sợ ngây người, máu chảy nhiều như vậy mà coi là vết thương nhỏ? Nếu là ngày thường mình xung đột va chạm thế này đều đã đi khoa nhi rồi. Cô có chút đau lòng nhìn Hạ Nhược Du, chị ấy xinh đẹp thiện lương như vậy, chắc gặp phải vết thương lớn, chị ấy mới có thể không thấy đau đớn.
Giống như đột nhiên thức tỉnh, cô gái nhỏ nhanh chóng kéo cặp sách trên lưng mình qua, ở bên trong tỉ mỉ tìm thứ gì đó.
“A —– Tìm thấy” Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, móc thứ gì đó ở trong tay, đó là khăn tay trắng như tuyết, mặt trên có điểm hoa văn. May mà lúc đó mẹ kiên định nhét vào trong cặp mình.
“Chị, dùng cái này để băng bó đi” Hai đôi mắt cô gái sáng lấp lánh, dưới ngọn đèn lóng lánh dị thường.
Tong lòng Hạ Nhược Du có loại cảm động khó hiểu, tuy mới gặp đứa bé này lần đầu tiên, nhưng mà cùng mình rất hợp nhau, so với em gái ruột còn quan tâm mình hơn.
Hạ Nhược Du nhàn nhạt gật đầu, ngồi xổm người xuống, cô gái thật cẩn thận đem khăn tay nhẹ nhàng quấn cánh tay bị thương của Hạ Nhược du, sau đó cột vào trên cùng, cô giống như hoàn thành một nhiệm vụ lớn, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười tít mắt nói: “Chị à, được rồi”.
Hạ Nhược Du “Ừ” một tiếng, nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, đừng làm cho người nhà em lo lắng!”.
“Chị, chị về nhà nhanh đi, sắp đến nhà em rồi, chị bị thương, về nhà nghỉ ngơi đi” Cô gái hiểu chuyện nói, cô thật sự không hy vọng chị xinh đẹp bời vì mình mà bị thương gì nữa.
Mây tên côn đồ này, hừ! Về nhà nhất định nói với ba!
“Không sao, nếu một chút đến, thì chúng ta đi nhanh đi!” Hạ Nhược Du không cho cô giải thích, kéo cô gái nhỏ đi về phía trước.
“Chị, chị thật tốt, em gọi là Thiên Ca, Ly Thiên Ca. Chị, chị tên gì?” Cô gái nắm tay lạnh lẽo của Hạ Nhược Du, vui vẻ nói, cô thật sự chị xinh đẹp này!
Khóe miệng Hạ Nhược Du lộ ra cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Em đã gọi chị là chị thì được, chị gọi là Hạ Cẩm!”.
Hạ Cẩm, từ nay về sau là thân phận kia của mình, cô muốn giữ lại chính mình một phần trong sáng, cô không nghĩ muốn bản tính mình thất lạc, cho nên, làm Hạ Cẩm rất tốt, Hạ Nhược Du đã chịu không nổi rồi!
“Chị, đến rồi! Ba, ba —–” Ly Thiên Ca ở bên ngoài biệt thự đẹp hô to.
Một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ bằng Nam Cung Dục bước nhanh đi ra, trên mặt người kia rất tức giận, nhưng mà thêm lo lắng, vừa thấy cô gái hướng cô quát: “Biết mấy giờ rồi không? Bây giờ mới trở về!”.
Ly Thiên Ca rõ ràng đã quen tính tình của ba, buồn bã chạy lên ôm cổ người đàn ông, mang theo khóc nức nở: “Ba, con rất sợ!”
Người đàn ông kia không còn tức giận nữa, lập tức ngồi xổm người xuống nâng mặt cô gái lên, vội vàng hỏi: “Thiên Ca, làm sao vậy? Như thế nào khóc? Là ba không tốt, ba không nên mắng con!”.
Ly Thiên Ca rốt cuộc nhịn không được, vừa rồi đè nén rụt rè và sợ hãi xuống nháy mắt thả ra, nằm trong lòng ba khóc, “Oa” một tiếng rồi khóc.
Hạ Nhược Du nhìn một màn này, trong lòng một cỗ đau buồn nồng đậm lan tỏa, cô không đành lòng làm phiền đôi cha con, xoay người nhẹ nhàng đi.