Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 11: Chàng Trai Trẻ Thổ Lộ
Chim hải âu phương xa kêu tiếng êm tai, mặt Hạ Nhược Du cũng có chút nóng lên! Cô chưa bao giờ được nghe lời nói như vậy, bởi vì không ai dám đến gần cô, chính mình lại không giỏi nói chuyện, cho nên, cô đơn lạnh lẽo là bạn của cô.
Không khí có chút xấu hổ, hai người vai kề vai ngồi ở trên bờ cát, đột nhiên không biết nói cái gì, Hạ Nhược Du không thích nói chuyện, hoặc là không muốn nói, cho nên Diệp Thần Hi moi ruột gan ra tìm kiếm đề tài!
“Cô gần đây tốt không?” Diệp Thần Hi rất muốn biết cuộc sống của cô.
Hạ Nhược Du mím môi, lắc lắc đầu, trên mặt để lộ nét lo lắng.
Cô ấy không tốt sao? Tâm Diệp Thần Hi đột nhiên níu chặt, khó trách mỗi lần đều có thể cảm nhận được trên thân thể cô cố cỗ hơi thở đau buồn.
“Tôi có thể giúp cô không?” Thật sự rất muốn giúp cô, nhưng lại sợ xúc phạm tới cô.
Hạ Nhược Du vẫn như cũ lắc đầu, trên thế giới này không ai có giúp cô, ông trời cũng không có thể, chỉ có chính mình, số phận cô đã định là như vậy!
Diệp Thần Hi cũng đau buồn theo, anh cảm thấy mình đau lòng, anh muốn cô vui vẻ, như vậy chính mình mới có thể vui vẻ.
“Biết không? Tôi và bạn bè hùn vốn mở phòng làm việc, tôi có trách nhiệm vẽ tranh, cậu ta có trách nhiệm phát triển, tôi muốn bản thân mình kiếm tiền, tôi muốn độc lập!” Diệp Thần Hi nghĩ muốn nói chuyện vui vẻ một chút, đem đau buồn của Hạ Nhược Du xóa đi.
“Phải không? Vậy thì tốt, lần trước anh không phải nói là cậu anh nuôi dưỡng anh sao? Bây giờ như thế nào muốn kiếm tiền?” Hạ Nhược Du cũng vì thiếu niên cao hứng, dù sao đây là người bạn đầu tiên của cô.
“Bởi vì, bởi vì tôi muốn kiếm tiền chăm sóc mình, chăm sóc người trong lòng của tôi!” Cuối cùng Diệp Thần Hi nổi lên dũng khí nhìn chăm chú vào ánh mắt Hạ Nhược Du, dịu dàng nói.
Hạ Nhược Du mỉm cười, thực hạnh phúc, có sự nghiệp của mình, có người mình thích!
“Cô không hỏi tôi thích người nào sao?” Diệp Thần Hi nhìn Hạ Nhược Du chỉ là mỉm cười, nhưng không có nói chuyện, lại lo lắng nói.
Hạ Nhược Du kinh ngạc nhìn vẻ mặt gấp gáp của Diệp Thần Hi, ngơ ngác hỏi: “Tôi cần biết sao?”.
“Cần biết, cô đương nhiên cần biết, người kia chính là cô đó!”.
Yên lặng, cực kỳ yên lặng, âm thanh gió thổi qua sợi tóc cũng nghe thấy được.
Những lời này rốt cuộc cũng nói ra, Diệp Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngược lại hồi hộp nhìn trạng thái kinh ngạc đến ngây người của Hạ Nhược Du, anh sợ cô một lời từ chối anh!
Là nói thích tôi sao? Thích Hạ Nhược Du tôi sao?
Đầu Hạ Nhược Du giống như bị sét đánh, trống rỗng.
Một lúc sau, cô rốt cuộc phản ứng kịp, không sai, người trước mắt này nói thích mình, rất lâu, cô chưa từng nghe qua lời ấm áp như vậy, thì ra cô cũng có người thích
Nhưng mà, cô có tư cách sao? Một sát thủ, tuy là cô chưa bao giờ giết qua một người, thế nhưng, biển máu ba mẹ còn chưa báo thù, mình sao có thể chấp nhận yêu đương? Nếu là chấp nhận anh ta, chẳng phải là để cho anh ta chịu đựng đau khổ như mình!
Không được!
Không đợi Hạ Nhược Du mở miệng cự tuyệt, Diệp Thần Hi cũng đã chậm rãi giải thích.
“Tôi có một dòng họ cực kỳ nhiều tiền, đối với tôi một chút cũng không thích, bởi vì vài thứ này, khiến tôi mất ba mẹ, mất đi ông bà ngoại tôi yêu nhất” Diệp Thần Hi bắt đầu trở nên u buồn, trên mặt đã không còn có ánh mặt trời: “Năm tôi sáu tuổi, ông bà ngoại đi Hawai du lịch, không nghĩ tới giữa đường bị người ta hãm hại, toàn bộ đều qua đời. Từ đó, tôi và cậu đều sống cùng nhau, cậu đối với tôi rất tốt, muốn gì cậu đều cho, nhưng mà tôi không vui, tôi cực kỳ sợ hãi, sợ ngày nào đó cậu ấy cũng bị người khác ám sát, tôi cảm thấy mình thật cô đơn, bao giờ cũng một mình, mãi đến ngày đó tại sân bay gặp được cô”.
Ánh mắt Diệp Thần Hi manh theo anh ánh, nhẹ nhàng, Hạ Nhược Du cảm thấy tâm của mình bắt đầu hướng về phía anh ta, chẳng những bởi vì chân thành anh ta, còn có cùng cảnh ngộ như cô.
“Ngày đó gặp được cô, đột nhiên cảm thấy cô như ông trời ban nữ thần cho tôi, trái tim của tôi lập tức đã bị lấp đầy, cực kỳ hạnh phúc cực kỳ ấm áp, cảm giác trên thế giới này lại cũng không phải là một mình tôi, mỗi ngày đều nhớ mặt của cô, từng hành động của cô, cầu xin ông trời cho tôi cơ hội gặp cô lần nữa, lần này chúng ta gặp nhau thật có duyên phận! Hôm nay được gặp cô, cô có biết tôi có bao nhiêu vui sướng không?” Chàng trai vội vàng thổ lộ lòng mình, sợ người trong lòng không hiểu!
Hạ Nhược Du nhìn tình cảm trong mắt, nhìn Diệp Thần Hi có chút hồi hộp, trong lòng bắt đầu cảm động, tuổi 17 như mùa mưa vậy, mơ mộng như vậy, tốt đẹp như vậy, chính mình thật sự có khả năng nhận tình yêu đơn thuần này sao?
Nhưng mà, thân phận của mình giải thích với anh ta như thế nào? Một sát thủ? Một nô lệ? Những thứ này đều khiến cô khó có thể mở miệng, cho nên họ tên thật cũng không dám nói, bởi vì bản thân cô lưu luyến cảm giác ấm áp này. Dù cho trong thế giới anh ta, cô, chỉ là Hạ Cẩm.
“Nhưng mà……” Tâm Hạ Nhược Du càng lúc càng hỗn lộn, Nam Cung Dục và em gái còn chưa đủ, lúc này lại còn thêm Diệp Thần Hi, cô thật sự nghĩ muốn tốt cho anh ta, nên quyết định!
“Cô ây giờ không cần trả lời tôi, nếu cô không đồng ý, chúng ta trước hết làm bạn bè đi” Diệp Thần Hi thật sự sợ Hạ Nhược Du sẽ từ chối, vội vàng ngắt lời lời của cô.
Bạn bè sao? Một từ thật mới, đối với Hạ Nhược Du mà nói, cô bắt đầu cũng có bạn bè sao?
Nhàn nhạt gật đầu, mặt Hạ Nhược Du chuyển hướng bờ biển, mặt trời lúc này sắp xuống núi, ánh chiều tà che tất cả mặt biển, khiến nước biển giống như tiến vào một mảnh biển hoa vàng óng!
Đã trời tối rồi!
Hạ Nhược Du vội vàng đứng lên, nói tạm biệt với Diệp Thần Hi rồi vội vã trở về.
Vẫn là chỉ có thể làm bạn sao? Không, mình nhất định để cô ấy làm bạn gái! Diệp Thần Hi nhìn cô gái đi xa khỏi nắng chiều, tin tưởng gấp trăm lần.
Nam Cung Dục ngồi ở trước bàn ăn, mây đen bao phủ, tất cả người ở Nam Cung giống như tiến vào hầm băng. Quản gia cảm nhận được một cỗ lửa giận đậm đặc, tận lực né tránh, dự định ông chủ không gọi, tuyệt đối không đi ra!
Khá lắm Hạ Nhược Du, nhiệm vụ đã sớm thực hiện xong rồi, vậy mà đến bây giờ còn không có trở về?
Sáng sớm gián điệp báo cáo, mục tiêu chỉ là bị đánh gãy chân, cũng không có giết chết. Khóe miệng Nam Cung Dục mỉm cười. Quả nhiên, cô ấy không có khả năng làm sát thủ, quá nhân từ, quá thiện lương, nhưng, là phụ nữ hoàn mỹ trong lòng anh!
Có lẽ tìm người kia đã lâu, đột nhiên Nam Cung Dục muốn hiểu cô, sâu sắc hơn…..
Nhưng tại sao cô ấy đến bây giờ vẫn chưa trở lại? Không gặp chuyện gì chứ, lấy bản lĩnh bây giờ của Hạ Nhược Du, không có người khác tìm phiền phức, đã là may mắn lắm rồi.
Một bước đi vào cửa Nam Cung, trên mặt tươi cười Hạ Nhược Du nháy mắt biến mât, cô cảm giác được nguy hiểm, đến từ người đàn ông nguy hiểm kia.