Bạn đang đọc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc: Chương 107
Ngủ ở nơi xa lạ, Hạ Cảnh Điềm tỉnh dậy cực kỳ sớm, sắc trời mới sáng, nàng đã tỉnh, vệ sinh một phen rồi ra khỏi phòng, giơ lên mắt nhìn một trên lầu phòng của Đỗ Thiên Trạch, nàng phóng nhẹ bước chân đi vào phòng bếp, tuy con người cũng thích sạch sẽ, nhưng phòng bếp nhà hắn cũng quá sạch sẽ đi! Phòng bếp Kỷ Vĩ Thần còn có chút trà và cà phê, mà nguyên bộ nhà bếp sa hoa ở đây hoàn toàn chỉ là một loại bài trí, thật sự là lãng phí, Hạ Cảnh Điềm không khỏi chu môi kêu lên, nàng cầm lấy túi đi ra đại sảnh, nơi này cách siêu thị không xa, nàng chuẩn bị mua một chút thức ăn nấu cháo cho Đỗ Thiên Trạch.
Sáng sớm không khí mát mẻ thoải mái lòng người, lúc này đã là cuối tháng chín, mấy ngày nữa thì đến tháng mười rồi, thời tiết đã chậm rãi chuyển biến, lúc này trên đường yên tĩnh có rất nhiều người già và trẻ con chạy bộ, thật cũng không có vẻ quá mức vắng vẻ, Hạ Cảnh Điềm đi vào một siêu thị, mua một ít hạt sen cùng gạo liền quay trở về biệt thự Đỗ Thiên Trạch.
Trong đại sảnh im ắng, chắc hẳn Đỗ Thiên Trạch vẫn chưa rời giường, Hạ Cảnh Điềm lập tức rửa hạt sen, mở ra bếp chuẩn bị nấu, nàng trước kia ở trường học thường xuyên như vậy nấu bữa sáng, dinh dưỡng lại tiện lợi.
Một bộ áo pull vàng sáng, quần short jean, tóc toàn bộ buộc ở sau gáy, tư thái nhàn nhã, sạch sẽ, Đỗ Thiên Trạch không biết đã dậy từ lúc nào, đứng ở cửa ra vào lẳng lặng nhìn trong phòng bếp bóng dáng ai đang bận rộn, nhìn nàng cẩn thận làm từng động tác, nhìn nàng mắt to hắc bạch phân minh nháy động, nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chăm chú, cứ như vậy một bóng lưng lại làm cho Đỗ Thiên Trạch cảm giác được một loại đẹp đến trí mạng, loại cảm giác không phải loại phong tình mà phụ nữ có sự chuẩn bị trước phát ra, nàng lại tựa như ánh mặt trời sáng sớm ám áp và không khí trong lành chiếu vào trong lòng.
Hạ Cảnh Điềm đang bề bộn , vô thức cảm giác được sau lưng có ánh mắt đang nhìn thẳng chính mình, quay đầu lại không ngoài ý muốn thấy Đỗ Thiên Trạch, chỉ thấy hắn người thon dài tùy ý phủ lấy một chiếc áo choàng tắm, vạt áo bán mở, lộ ra bên trong lồng ngực rắn chắc kiện mỹ, cái này chính là bức xuân quang phối hợp khuôn mặt Đỗ Thiên Trạch lười biếng cùng cặp mắt kia híp lại rất sức quyến rũ, nói không ra một loại phong tình vạn chủng, làm cho Hạ Cảnh Điềm cuối cùng lĩnh ngộ được nam giới cũng có thể rất mê người.
Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm thẳng tắp nhìn, môi mỏng kéo ra một vòng tà cười, “Như thế nào? Thân hình của tôi không có cho cô thất vọng chứ!”
Hạ Cảnh Điềm làm một biểu lộ chán ghét, “Đáng chán a.”
“So với hắn? Còn kém chỗ nào!” Đỗ Thiên Trạch rất có tự tin giơ lên nụ cười, ánh mắt nhìn chăm chú Hạ Cảnh Điềm bóng dáng uyển chuyển, nhíu mày.
“Thiệt thòi là tôi đây, vất vả dậy sớm nấu cháo cho anh, bây giờ khẩu vị đều bị anh nói mà không có nữa rồi.” Hạ Cảnh Điềm đã quen hắn lời nói không đứng đắn, vừa nghe vừa quên, không cùng hắn so đo.
Đỗ Thiên Trạch đi tới, nhìn thoáng qua Hạ Cảnh Điềm nấu cháo, trắng trắng mềm mềm có mùi thơm ngát, hắn không khỏi tham lam hít một hơi, “Hắc, tay nghề cũng không tệ lắm!”
“Bình thường thôi!” Hạ Cảnh Điềm khiêm tốn mím môi.
Đã thấy Đỗ Thiên Trạch trong mắt lộ ra ý khen ngợi, cực lực tán dương, “Không có a! So với những bữa sang nhà hàng cao cấp làm, chỉ có hơn chứ không kém.”
“Sáng sớm , anh mới ăn đường à! Sao miệng ngọt như vậy.” Hạ Cảnh Điềm mắt trắng không còn chút máu, đáy lòng hay là đang nghi ngờ.
Đỗ Thiên Trạch hì hì cười, môi mỏng cắn cắn, không vui phản bác, “Tôi là nói thật, đừng luôn hoài nghi thiệt tình của tôi được không!”
“Được rồi được rồi! Tôi biết rõ anh là thiệt tình, nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn điểm tâm a!” Hạ Cảnh Điềm đẩy hắn đi ra, Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú không khỏi hiển hiện một tia vui sướng.
Chờ Đỗ Thiên Trạch từ trong phòng tắm đi ra, Hạ Cảnh Điềm đã đem cháo mang lên bàn, để trong hai chén, hai người ngồi xuống từ từ ăn, vừa nhấm nháp tay nghề Hạ Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt không thành thật liếc về phía gương mặt Hạ Cảnh Điềm thanh thoát sạch sẽ, Hạ Cảnh Điềm khó hiểu nhướng mày, “Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”
“Tôi đang suy nghĩ một vấn đề.” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu chân thật nói.
Hạ Cảnh Điềm vừa húp cháo, dùng khóe mắt liếc hắn, tò mò hỏi, “Vấn đề gì?”
Đỗ Thiên Trạch nhìn Hạ Cảnh Điềm, lại dừng lời nói, phiết môi nói “Thôi, hay là không nói.”
Hắn nghĩ thuê Hạ Cảnh Điềm làm đầu bếp riêng của hắn, nhưng là, lại sợ bị cự tuyệt, chỉ phải tạm thời đè xuống không nói.
Hắn không nói, lại xách lên Hạ Cảnh Điềm hứng thú, nàng có chút nhíu mày, lời nói khách sáo nói “Anh nói đi! Rốt cuộc vấn đề gì?”
Đỗ Thiên Trạch híp híp mắt, giọng điệu cố tình đáng thương lên tiếng, “Tôi suy nghĩ, mấy ngày nay nếu có người giúp tôi nấu cơm thì tốt rồi.”
Nguyên lai là chuyện này, Hạ Cảnh Điềm phiết môi, đáy lòng vẫn còn có chút lo lắng vấn đề ăn uống của Đỗ Thiên Trạch, bởi vì hắn cũng không phải người thích nghe chủ ý người khác, nghĩ nghĩ, Hạ Cảnh Điềm cắn răng nói”Ý của anh là bảo tôi giúp anh nấu?”
“Cô sẽ chứ?” Đỗ Thiên Trạch có chút chờ mong hỏi, đáy mắt ý tứ rất rõ ràng.
Hạ Cảnh Điềm mặt lộ khó xử, tối hôm qua Kỷ Vĩ Thần gọi điện đã làm cho nàng trong lòng run sợ rồi, nàng không biết hôm nay đi công ty phải như thế nào đối mặt hắn, nàng thở dài, lắc đầu nói”Tôi không được, tôi không có thời gian.”
“Bỏ công việc của cô đi, tôi mướn cô, tiền lương cao tôi đều cho được.” Đỗ Thiên Trạch không chút do dự nói, kỳ thật những lời này hắn giấu ở trong lòng đã lâu rồi.
“Bây giờ không phải là vấn đề này, vấn đề là tôi thiếu nợ Kỷ Vĩ Thần.
.
.
.
.
.” Hạ Cảnh Điềm thiếu chút nữa nói hớ, ngực quýnh lên, dừng ngay câu mấu chốt, nàng mân mím môi, buồn bực nói “Thôi, không nói.”
Nhưng là Hạ Cảnh Điềm lại đưa tới Đỗ Thiên Trạch hoài nghi, hắn bình tĩnh nhìn thẳng Hạ Cảnh Điềm, đột nhiên, Đỗ Thiên Trạch trong óc hiện lên một đạo ánh sáng, hắn giác ngộ cha Hạ Cảnh Điềm còn đang nằm viện,
Như vậy Hạ Cảnh Điềm nhất định là thiếu Kỷ Vĩ Thần tiền? Nghĩ xong, hắn thấp giọng nói”Cô thiếu nợ Kỷ Vĩ Thần tiền à? Bao nhiêu?”
Đỗ Thiên Trạch làm cho Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, không thể tưởng được lại bị hắn đoán được rồi, mặt đẹp ửng hồng, nàng quay đầu ra nói “anh không cần lo, tôi không muốn nói.”
Đỗ Thiên Trạch lại phát hỏa, cô gái ngốc, thiếu tiền sao không tìm hắn? Còn muốn chạy tới làm tình nhân cho người ta, thật sự là.
.
.
.
.
.
Đáng chết, nói không ra ngực nổi lên một mồi lửa, ánh mắt của hắn trầm tĩnh như thần, chăm chú chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm ánh mắt tránh né, giọng điệu ép hỏi, “Cô nói a, anh ta cho cô bao nhiêu tiền?”
Hạ Cảnh Điềm căn bản không nghĩ dây dưa vấn đề này, nàng cắn môi dưới quật cường lên tiếng, “Anh từ từ ăn, tôi đi làm đây.” Nói xong, để đũa xuống cầm lấy túi trên ghế muốn rời đi.
Đỗ Thiên Trạch cũng đi theo để đũa xuống, khuôn mặt tuấn tú có chút âm trầm khó coi, bước nhanh theo kịp, một cái túm lấy tay Hạ Cảnh Điềm, đem nàng kéo lại, giọng điệu gầm nhẹ nói”Ba của cô nằm viện, vì vậy mà mượn tiền anh ta.”
Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt kinh ngạc đã nói rõ hết thảy, Đỗ Thiên Trạch ngăn không được khẽ nguyền rủa lên tiếng, “Đáng chết, cần tiền sao không nói tôi một tiếng? Không nên đem mình bán cho người khác?”
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn trong một khắc tái nhợt, nàng oán hận bỏ ra tay Đỗ Thiên Trạch, gầm nhẹ trở về, “Anh buông tay, tôi là cái gì nói với anh? Tôi cũng không phải ăn mày.”
“Cô.
.
.
.
.
.” Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm những lời này chấn tỉnh, hắn mới phát hiện mình đến cỡ nào luống cuống, hắn vô ý nhíu mày, tức giận đầy mình lại chỉ đè nén, bởi vì hắn biết rõ bây giờ nói gì cũng đã muộn, hắn tuy tức giận Hạ Cảnh Điềm thời điểm khó khăn không có nói cùng hắn, nhưng là, hắn hiện tại cũng không có tư cách trách cứ nàng, ngay tại lúc hắn ngây người, Hạ Cảnh Điềm giãy tay của hắn ra, bước nhanh ra đại sảnh, Đỗ Thiên Trạch trơ mắt nhìn bóng lưng Hạ Cảnh Điềm, cũng không dám đuổi theo.
Quay đầu lại, cả phòng đều là khí tức của nàng, hình bóng của nàng, Đỗ Thiên Trạch ảo não khẽ gọi, giận dữ muốn đánh người, trong lòng tức giận làm cho hắn cơ hồ nổi điên.
Hạ Cảnh Điềm cũng tức giận không thôi, đi ở trên đường, trong lòng hỗn loạn, Đỗ Thiên Trạch không hiểu tức giận làm cho nàng có chút khó lý giải, chỉ phải âm thầm an ủi mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì, một tháng sau, sự tình gì cũng không có, a không, chỉ có hai mươi chín ngày nữa, chết tiệt, tháng này không có ba mươi mốt a!
Đi thẳng tới công ty, đi vào văn phòng vừa vặn cách giờ làm còn có mười phút, Hạ Cảnh Điềm vừa đi vào tinh thần có chút không tập trung, Kỷ Vĩ Thần tối hôm qua tắt điện thoại, tựa như một chất nổ tùy thời đều đem nàng nổ bay, trên bàn chồng chất văn kiện, làm cho nàng đau đầu không thôi, công tác đối với nàng mà nói, cũng không phải dễ dàng như vậy ứng phó, có khi, một email phải nghĩ nửa ngày mới dám phát, hôm nay tâm tư hoảng hốt, tập trung giảm xuống, liên quan đến tâm tình đang hỗn loạn của nàng.
Thay Ngô Kiệt rót một ly cà phê, thuận tiện cũng rót cho mình một ly để nâng cao tinh thần, đang lúc nàng chuẩn bị toàn tâm đầu nhập vào công tác thì trên bàn, điện thoại chói tai vang lên, nàng tự dưng sợ nhảy dựng, cầm lấy microphone, đối diện truyền đến rõ ràng là thanh âm trầm thấp của Kỷ Vĩ Thần, “Tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Hạ Cảnh Điềm trong lòng động, nhanh nhanh lên tiếng, “Có chuyện gì.
.
.
.
.
.”
“Phanh.” một tiếng, hắn dập máy.
Hạ Cảnh Điềm đầu trống rỗng, thật lâu, mới khôi phục thần trí, thở dài một hơi, trong lòng mình an ủi, nên tới sẽ tới , trốn cũng không được, nàng mang theo cảm giác lo sợ bất an hướng đến phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần, đáy lòng cũng đang bồn chồn, hắn giọng điệu rõ ràng không vui, như vậy, gọi nàng đi đến, không phải là hỏi nàng chuyện tối ngày hôm qua chứ!
Hạ Cảnh Điềm còn không có nghĩ như thế nào nói lấp liếm, người đã đứng trước cửa phòng rồi, có chút khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, nàng mới gõ cửa, không ai lên tiếng, nàng có chút kinh ngạc, nguyên lai tưởng rằng văn phòng không có người, khi đẩy cửa ra thình lình trông thấy Kỷ Vĩ Thần nữa dựa trên ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú âm trầm khó coi, liếc về phía nàng, ánh mắt tràn đầy tín hiệu nguy hiểm.
Hạ Cảnh Điềm có chút ngượng ngùng đứng giữa phòng, Kỷ Vĩ Thần cặp mắt sắc bén bắn phá nàng rất không thoải mái, chính là chột dạ, chính là mình lúc này càng lo lắng bao nhiêu cũng không đủ, ngoan ngoãn chờ kế tiếp bất luận cái gì tuyên án, nàng gục đầu xuống, né tránh ánh mắt giết người của Kỷ Vĩ Thần, trầm thấp hô một câu, “Kỷ tổng.”
Một câu lạnh lung trào phúng quăng tới, “Nhìn cô khí sắc không tệ, tối hôm qua hẳn là rất tận hứng a!”
Như thế một câu nhẹ nhàng lại làm cho Hạ Cảnh Điềm nhíu nhíu mày, nàng cắn môi nói, “Kỷ tổng hiểu lầm.” Nhưng là, những lời này lại một chút cũng không có sức thuyết phục, bởi vì tối hôm qua nàng xác thực trong nhà Đỗ Thiên Trạch qua đêm, Kỷ Vĩ Thần hắn thích làm sao nghĩ thì nghĩ, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.
Kỷ Vĩ Thần hừ lạnh một tiếng, bóng dáng tuấn tú từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Cảnh Điềm, ngón tay thon dài hung hăng nâng lên cằm nàng, bức nàng nhìn thẳng hắn, tuấn mục híp lại, một giây sau, tay hắn ôm ngang thắt lung mảnh khảnh của Hạ Cảnh Điềm, có chút dùng sức, đem nàng kéo vào trong ngực, cùng hắn mật thiết tiếp xúc, Hạ Cảnh Điềm như mộng.
kinh ngạc mở to mắt, có chút sợ hãi kêu lên”Kỷ tổng.
.
.
ngài muốn làm gì?”
“Tất nhiên là muốn làm những gì cô nghĩ, sao không cầu tôi cho cô ? Tôi sẽ không kém so với hắn ta đi!” Kỷ Vĩ Thần từ bên tai nàng nhỏ giọng nói, một giây sau, hắn môi mỏng hung hăng hôn lên bờ môi Hạ Cảnh Điềm hé mở.
“Ưm.
.
.” Hạ Cảnh Điềm dồn dập ưm một tiếng, còn chưa kịp hiểu được tình huống, cả người đã bị hắn áp đảo trên ghế sô pha, bàn tay to rất nhanh kéo ra quần áo nàng, không chút nào nhẹ nhàng vuốt lấy nơi mềm mại trước ngực nàng, mà tay còn lại nhanh dò xét dưới váy Hạ Cảnh Điềm, nàng chấn kinh mở to mắt, giãy dụa, bàn tay nhỏ bé đi ngăn cản bàn tay làm càn kia, chính là, trên môi nụ hôn mang tính trừng phạt làm cho nàng cháng váng đầu óc, cơ hồ không thở nổi.
Đầu chóng mặt, mới nhìn đến chính mình than thể bán trần, quần áo mất trật tự đặt ở dưới thân hắn, mà của hắn “kiên quyết” không biết khi nào đã chống đỡ lên nàng, Hạ Cảnh Điềm thiếu chút nữa thét lên tiếng, đầu chỉ có một nghĩ gì.
.
.
Trời ạ! Nơi này là văn phòng a.
.
.
Vạn nhất có người vào.
.
.
Chẳng phải.
.
.
Xong rồi.
?
Môi mỏng của hắn chậm rãi dời xuống phía dưới, Hạ Cảnh Điềm mới tìm được cơ hội thở dốc, thấp giọng lẩm bẩm khẩn cầu lên tiếng, “.
.
.
Không cần phải.
.
.
Dừng tay.
.
.”
Kỷ Vĩ Thần lý trí hoàn toàn đã không khống chế được, dưới thân bộ dáng gầy yếu càng khơi dục vọng muốn khi dễ của hắn, tối hôm qua vất vả bị đè nén, hắn thầm nghĩ toàn bộ trả thù đến trên người của nàng, làm cho nàng biết rõ, phản bội sẽ có kết cục nàng không thể thừa nhận .
Giữa trưa ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, dịu dàng chiếu vào, trong văn phòng xuân ý dạt dào, xuân sắc không ngừng nghỉ, Hạ Cảnh Điềm sớm đã quần áo mất trật tự, tóc đen mềm mại rủ xuống trên sô pha, trên người áp che bởi người đàn ông cường ngạnh, lực đạo làm cho nàng có vẻ không thể phản kháng, cặp môi đỏ mọng cắn chặt, cơ hồ muốn chảy máu, Hạ Cảnh Điềm khiếp sợ, tức giận, bối rối, cặp mắt che kín sợ hãi nhìn trăn trối người đàn ông tham muốn giữ lấy, chỉ có bất lực cùng nhu nhược.
Đang lúc hai người mãnh liệt sắp đi vào thời khắc cao trào, cửa văn phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người vội vàng cầm tư liệu xông vào, Lâm Đào trên tay cầm văn kiện khẩn cấp, ánh mắt chạm đến một màn mảnh liệt trên ghế, lập tức, hắn cơ hồ nhảy dựng lên, đã thấy Kỷ Vĩ Thần nhặt lên trên mặt đất quần áo rất nhanh che khuất Hạ Cảnh Điềm nữa lộ thân trên, một đôi mắt lạnh giận dữ thẳng tắp bắn tới, Lâm Đào bối rối, nói một câu xong rồi như chạy trốn ra khỏi phòng, “Thực xin lỗi, Kỷ tổng, xin.
.
.
Tiếp tục.”
Hạ Cảnh Điềm sớm đã kinh hồn bạc vía, nàng tranh thủ thời gian đoạt lấy quần áo trong tay Kỷ Vĩ Thần, bối rối mặc lên, hai tay vòng ôm ở trước ngực, cố gắng che khuất xuân quang dưới áo, Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hung ác nham hiểm, lẳng lặng ngồi ở một bên, thật lâu, mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu nhưng lại lạnh đến dọa người, “Cô đi ra ngoài đi!”
Hạ Cảnh Điềm ủy khuất cắn môi dưới, yên lặng sửa sang lại quần áo cho tốt, sửa lại tóc mất trật tự, đứng người lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô sắc, thần sắc cứng ngắc trốn ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần..