Rõ là cô đã không báo cảnh sát mà may cho anh lắm rồi, thế mà, cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Còn Fuu, cậu nghĩ là mình đã giúp cô thấy được chân tướng của tên đó, hắn ta chỉ yêu cô khi cô còn trinh tiết, rõ là hắn chỉ ham muốn tình dục mà thôi. Cậu tức khi bị hiểu lầm, liền đè cô ra, mở toang chiếc áo sơ mi cô đang mặc để lộ phần cơ thể nõn nà của cô. “Dừng lại đi…Tại sao lại là tôi chứ…” Cô nức nở ôm mặt khóc làm cho Fuu có một chút mềm lòng. Cậu chẳng biết làm gì trong hoàn cảnh này, vừa tức, cũng có tí đau, Fuu đứng dậy, bỏ đi. “Rầm!”
Cả hai người họ, chẳng ai hiểu ai. Nigi cảm thấy cô thật đáng thương làm sao, cô cứ tự nhủ liệu kiếp trước cô đã làm gì có lỗi để giờ phải nhận hậu quả đau đớn thế này. Cô bị anh ta cưỡng hiếp, cô đã không báo công an hay nhà trường là may cho anh ta rồi, thế mà bây giờ anh ta lại khiến cô mất đi người mà cô yêu nhất nữa. Cô thấy hận anh ta lắm, hận đến mức muốn giết chết anh luôn cho rồi. Còn Fuu, anh cứ ngỡ là anh vừa giúp cô nhận ra bộ mặt thật của tên bạn trai cô, thì thành ra lại bị cô nghĩ là vậy. Cái tên công tử đào hoa đó đâu phải là anh không biết, tên đó đã cặp kè biết bao cô gái. Anh tức giận, và thấy xót trong lòng dù chẳng hiểu nguyên do.