Bạn đang đọc Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !: Chương XXII: Đặt tên giùm mình nhé
Một buổi sáng đẹp trời…
Đẹp trời với ta thôi còn một số ai đó thì…
Theo tin tức dự báo thời tiết, thời tiết ngày hôm nay rất là thất thường, cụ thể là…
Trong canteen, cái nơi thân thuộc yêu giấu và là địa bàn hình sự, địa bàn trao đổi thông tin bí mật, lập kế hoạch của một số tổ chức hắc ám nào đó,…
Tại một cái bàn…
Nơi mà con người với một nụ cười khiến cho các fan gơn lẫn 3 đê tim phổi lòng mề bay phương nào, giờ đây thời tiết cực kì u ám. Cụ thể là trời nhiều mây mưa rào ngập trôi cả óc. Cái cằm thì gác lên bàn. Thỉnh thoảng có tiếng gió thổi nghe giống tiếng: “Haiz!” Ta đặt tên cho kiểu thời tiết này là kiểu thất tình.
Nhưng, ngay bên cạnh, chính xác hơn là bên đối diện cái địa phương có thời tiết đẹp trên mây trên gió đó, thời tiết thất thường như cái giường. Trời nhiều mây, mưa phùn lất phất. Thỉnh thoảng lại nắng đẹp và có tiếng chị gió khúc khích cười. Mỗi lần như thế, cái con người đối diện lại sấm chớp đùng đùng. Gió nổi lên, lốc xoáy cuốn đi mọi thứ. Tiếng sấm ầm ầm như sau:
_ Mày cười gì mà cười?
_ Tao cười vì lí do mày bị đá.
_ Haiz! Tao đâu có biến thái đâu, chỉ tại cô em gái yêu quý ấy chứ.
Vừa nói xong, cặp mắt của ai đó nhìn hắn chằm chằm. Đôi mắt đủ để thể hiện rằng: “Dữ liệu này không có thật trên đời.”
Hắn nhìn ánh mắt đó mà bắt đầu cáu tiết. Thằng bạn đểu.
Nhưng, tại một địa bàn nào đó, trong cái canteen toàn fan gơn với những ánh mắt hướng hết về những con người nổi hơn cả bèo nhầm nổi hơn phao, một con người đang trong tình trạng kì cục.
Vâng, làm nghề bác sĩ lâu nay, tôi có thể chuẩn đoán đây được gọi là căn bệnh nan y mà hầu hết các thanh niên thời nay mắc phải chiếm tỉ lệ 80%. Căn bệnh hiện nay vẫn chưa có phương án điều trị và chưa nghiên cứu ra thuốc. Nó mang tên khoa học là thattinh. Dịch là thất tình. Biểu hiện thì rất rõ. Mặc dù trời quang mây tạnh, nắng đẹp nắng ngời ngời nhưng những con người tội nghiệp mắc phải căn bệnh này thì đối với họ trời mưa dài dài. (Nhớ cầm theo ô đấy)
_ Haiz!_ Tiếng thở dài não nuột vang lên
_ Haiz!_ Lại một tiếng thở dài khác từ người đối diện
_ Haiz! Tiếng thở dài lại vang lên
_ Haiz! _ Hôm nay, tại canteen này có mấy tên thần kinh thích thở dài
_ Vô lí!_ Cái bàn tội nghiệp phải chịu những đòn đánh nhầm đòn đập tay vào bàn của con người bạo lực._ Làm gì có cái kiểu ấy được????
_ Haiz!_ Nhưng anh chàng mỹ miều kia vẫn thở dài.
_ Haiz!_ Cô gái kia cũng thở dài theo.
Tình trạng trong cái canteen này cực kì “vui”.
Còn trong lớp học thì sao?
Có 1 con người đang ngẩn ngơ ngơ ngẩn nghĩ về đám Đi a na hôm qua. Chậc chậc. Đi rửa mắt đi em.
Sau 1 hồi nhìn trên nhìn xuống, rồi lại lấy tay đập đầu, người ngoài nhìn vào nếu không phải người hiểu chuyện 100% cho rằng nó bị bệnh tâm thần, đầu óc có vấn đề, dây thần kinh mát nóng giữa chừng. Não đc bỏ từ tủ lạnh mà ra.
Chậc chậc. Khổ quá khổ quá.
Khổ cho ai đó cứ cặm cụi với cái máy tính chết tiệt.
Quay trở lại vấn đề chính.
Nó nhìn ra cửa sổ. Mặt vẫn đỏ, tưởng tượng còn có khói xì lên từ đầu.
_ Minh Lam!_ Một giọng nói vang lên
Không có động tĩnh gì
_ Minh Lam! _ Lại một lần nữa. Không phản ứng
_ Anh yêu em, Minh Lam ạ!_ Bất cần đời quá đành dùng chiêu này
_ Hả? Cái gì???_ Nó giật mình quay đầu lại
Người mà nó nhìn thấy đính chính là nhỏ bạn không tốt mấy – Ngọc Bích. (tưởng là 2 con bò mỹ nam chứ)
_ Mày làm tao giật mình_ Minh Lam vả nhẹ vào mặt con nhỏ bạn đó
_ Tan học mày ra nhà xe nhớ!_ Hai đứa bắt đầu hẹn hò.
_ Ờ!_ Nó hứa hẹn cho qua
Cuối giờ học, nó lững thững không quên lời hứa với con bạn chí cốt mà đi qua căn nhà vệ sinh thúi chết cha chết mẹ nhà nó, rồi đi đến căn nhà xe trống hươ trống hoắc.
_ Con mẹ nó hẹn mình ra đây làm gì?_ Nó bực bội nhìn xung quanh
_ A! Minh Lam!_ Một giọng nam vang lên từ đằng sau nó. Nó quay đầu nhìn lại. Thoạt đầu, nó cử chỉ bình thường, sau dần dần mặt đỏ lên, bước chân càng bước lùi lại. Ây dà, gặp anh biến thái ngay giữa chừng._ Tốt quá! Minh Lam, nghe anh nói nè
Hắn bước ba bước đến chỗ nõ, nó lùi lại ba bước. Mặt cả hai không ngừng đỏ. Nó luôn trong trạng thái đề phòng.
_ Chuyện hôm qua, để anh giải thích đã._ Hắn cố biện minh
Giải thích? Cần gì giải thích. Su gờ su gờ a gi nô mô tô a gi nô mô tô (đường đường chính chính) là tên này là tên biến thái. Không siêu biến thái, không phải biến thái lão đại. Biến thái đại nhân.
Khoan, không chỉ có không khí căng thẳng, còn có mùi gì đó, mùi gì ấy nhỉ? Nó khen khét, khen khét. Đúng, mùi gì đó khen khét như có thằng cha nào đang đốt lá cây.
Trong bụi cây gần đó, người anh trai yêu quý, người anh trai tốt bụng cùng chị dâu tương lai, nhầm nhỏ Mỹ Vân đang quan sát tình hình kiêm nghe lén. Nếu như không phải nhỏ Mỹ Vân ngăn cản thì Tịnh ca đã phá hoại cây xanh rồi.
Tội lỗi quá.
Sau một mạch giải thích lòng vòng. Mất khoảng 5 phút liền, cuối cùng hắn cũng minh oan cho tội biến thái của mình. Nhưng, nó vẫn thế, vẫn canh chừng cảnh giác. Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
_ Vì vậy nên đừng hiểu lầm anh nhé Minh Lam._ Trông hắn thảm thiết vô cùng
*Gật* Nó gật cho qua.
_ Minh Lam
Hắn khẽ gọi tên nó, bước chân bước lên một bước. Nó canh chừng lùi lại một bước, giữ khoảng cách. Hắn tiến lại hai bước. Bước chân nhanh hơn. Nó vẫn giữ khoảng cách. Và cứ thế tiến lùi cho đến khi nó dựa lưng vào cái cây to, không còn đường đi nữa. Bụi cây có mùi thịt xông khói.
_ Minh Lam …_ Hắn chống tay vào thân cây, ngay trên vai nó_ anh…
Hắn khẽ đưa khuôn mặt đập choai của mình càng gần mặt nó. Nó phút chốc choáng váng mà đứng đơ người. Không phản ứng gì. Hắn đưa bàn tay của mình ra, khẽ vuốt nhẹ má nó, nâng cằm nó lên. Hắn nhìn đôi môi mọng đỏ, đầy sức quyến rũ của nó. Gần gần, môi gần môi. Hắn nhắm đôi mắt lại. Nó vẫn không phản ứng gì.
Bụi cây cháy xém. Hai con người kia phải chui sang bụi cây khác. Tịnh ca vẫn bị ngăn cản, cấm làm phiền.
Và…
Trong phút chốc đó, nó chợt hoàn hồn vừa ở chín tầng mây, 21 tầng địa ngục về.
Rồi…
Môi chạm môi…
Nhưng…
Đôi môi chạm vào môi hắn…
Hơi lạ…
Đó là…
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!_ Tiếng thét thất thanh vang lên. To đến nỗi tầng bình lưu còn có thế nghe thấy được. (chém vãi)
Cái cảnh tượng mà hắn nhìn thấy lúc mở đôi mắt không nên nhắm lại ra của mình. Ai nhìn thấy cảnh này, đảm bảo 100 % tất cả sẽ cảm thấy kinh hoàng, 30% sẽ thét lên, 100% phải đi rửa lại mắt.
Ngay cả anh bạn trong bụi cây cũng phải mắt chữ A mồm chữ O.
Hai người đang hôn nhau…
Là…
MẪN THIẾU GIA và…
Kiến Anh. Phương Kiến Anh.
Để tua lại cái đoạn trước đó.
Khi mà nó mới hoàn hồn lại, đúng lúc Kiến Anh đến điểm hẹn mà Ngọc Bích đã hẹn cho. Thì thấy cái cảnh tượng ấy. Nó vội ra hiệu cầu cứu. Thế là Kiến Anh hy sinh nụ hôn thứ hai của mình để cứu người yêu. Thật cảm động.
_ Mày làm cái quái gì ở đây hả Kiến Anh?_ Hắn tức giận
_ Tao phải hỏi mày mới đúng_ Thế là cuộc cãi nhau xảy ra. Hai bên sui gia động khẩu.
Theo phản ứng thường lệ, cứ thấy cãi nhau là Mỹ Vân liền chui ra giảng hòa. Nhưng không. Nhỏ đã bị cản lại bởi bàn tay của Tịnh.
_ Từ từ đã, đừng ra vội._ Tịnh ca nói, và sau đó, anh bắt đầu cứng đơ người.
Hình như, tay anh đang…
Có thứ gì đó…
————————————————————————————————————————————–
Game show trúng thưởng. Game show trúng thưởng.
Câu hỏi 1: Cái thứ gì đó vừa nêu ở bên trên kia là gì.
Ai đoán được thì sẽ có giải thưởng
Đoán đi đoán đi!