Đồ Bích

Chương 6


Bạn đang đọc Đồ Bích – Chương 6

Cơ Vãn bị Đô Yến hạ chỉ giam lỏng.
Hắn tự nhốt mình trong căn phòng tối đen như mực, không ăn cơm, không gặp ai, cũng không thắp đèn.
Ta bay xuyên qua cánh cửa đã bị khóa, hắn dựa vào tường ngồi bệt dưới đất, tóc tai bù xù, sắc mặt khô héo, gương mặt vốn tươi sáng nay đã trở nên gầy không chịu được, chẳng qua chỉ mới một ngày mà như già đi mười năm.
Lần thứ hai tim ta lại đau âm ỉ. Ta từng nguyền rủa cả đời này hắn cũng không thể được như ý, tan giấc mộng xưng đế, nhưng đó chỉ là lúc đầu. Từ sau đêm sinh thần của hắn, ta rời khỏi hắn và Loan Âm cũng là lúc ta mong muốn cả đời này hắn cứ bình an mà vượt qua là tốt rồi, như vậy là tốt rồi…
Thế nhưng, hiện giờ Loan Âm đã chết. Nàng vốn không cần phải chết, nhưng ý trời lại không cho nàng sống, vì sao chứ? Là trừng phạt Cơ Vãn? Trừng phạt Trường Thừa? Hay là đang trừng phạt ta?
Như cảm ứng được sự tồn tại của ta, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, giăng đầy tơ máu. Thiếu niên tuấn tú thích cười kia đi đâu rồi? Vị thái tử tự tin điềm tĩnh kia đi đâu rồi?

“Là lỗi của ta…” Hắn mở miệng, thanh âm thì thào đến đáng sợ, “Là lỗi của ta.”
“Không liên quan đến ngươi.” Ta muốn an ủi, lại bị hắn cắt lời: “Không, là ta! Bởi vì ta chần chừ không chịu cưới nàng, không cho nàng một danh phận chính thức, nếu không, phụ vương cũng sẽ không nổi sắc tâm với nàng, sẽ không mở miệng hỏi ta muốn nàng.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt vì thống khổ mà tỏa sáng, “Người khác đều nói là ta chê xuất thân của nàng, nên mới không chịu lập nàng làm phi, chỉ có ta biết, chỉ một mình ta biết, là bởi vì trong lòng ta có quỷ, trong lòng ta có một con quỷ…”
Ta không nói được gì.
“Ta thực ích kỷ… Bởi vì có thể chạm vào được, cảm nhận được hơi thở, cái ôm ấm áp, cho nên mới dung túng bản thân kéo nàng vào chuyện này, kết quả ngược lại đã hại nàng. Nàng mới mười sáu tuổi, mới mười sáu tuổi… Vì sao lại không chịu buông tha cho nàng? Bởi vì ta chỉ có nàng… Lý do thật buồn cười, nhưng nàng đã tin. Nàng còn thích tên Loan Âm mà ta tùy tiện đặt cho nàng, làm sao nàng biết lúc đó kỳ thực là ta kiêng kị tên nàng có chữ Hồ…”
Hắn khóc, giống như một đứa trẻ, nức nở. Mà ta cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Không thể chạm tới được, không thể cảm nhận được hơi thở, không thể có một cái ôm ấm áp, ta như vậy, có năng lực gì an ủi hắn?
“Nói cho ta biết…” Hắn run run rẩy rẩy vươn tay về phía ta, rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề mà ta đã đoán ra vô số lần hắn định hỏi, nhưng tới giờ vẫn chưa hỏi tới, “Nói cho ta biết, ngươi là ai?”
Ta là ai? Là công chúa Hòa Hi của Yến Quốc, yêu Trường Thừa – con tin từ Bích Quốc, nhưng lại bị y lợi dụng thăm dò tin tức, liên lạc với Bích quân nội ứng ngoại hợp, cuối cùng mưu đồ đoạt thiên hạ Yến Quốc. Ta hận y, nên biến thành oán linh, mà ngươi, lại là kiếp sau của y.
Đây chính là toàn bộ lai lịch của ta, thế nhưng giờ này khắc này, bảo ta làm thế nào để nói cho ngươi nghe?
“Hồ Cơ… Hồ Cơ… Nàng thật sự tồn tại sao? Hay vẫn chỉ là ảo giác của ta? Vì sao ta lại xuất hiện ảo giác này? Vì sao rõ ràng biết rằng nàng chỉ là hư ảo, lại còn khát vọng muốn có được nàng đến thể? Nếu Loan Âm không giống nàng, những chuyện này đã không xảy ra… Quả nhiên, là lỗi của ta, ta vọng tưởng, ta tham lam, ta yếu đuối, cho nên đã hại nàng ấy…”
Bốn bề im lặng, ngay cả một tiếng gió cũng không có, chỉ có thanh âm sám hối tràn đầy áy náy của hắn, như lưỡi dao bi thống mà tuyệt vọng, cắt vào tim ta từng nhát từng nhát…
Thực xin lỗi. Cơ Vãn. Thực xin lỗi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.