Đọc truyện Đổ Bác Chi Vương – Chương 7: Lãnh ảo sương
Tống Nguyên lặng lẽ ngắm Sa Mạc Chí Tôn Ái Thiên Trường ,cha của Ái Mã người có cảm tình với chàng.
Lúc ở trong Lang Nham Bảo, chàng chỉ thấy phía sau. Đây la lần đầu tiên chàng nhìn thấy rõ mặt ông Vua Sa Mạc.
Ái Thiên Trường thân hình cao lớn, cường tráng, dù tóc đã bạc phơ, chân
mày cũng bạc trắng, đôi mắt sáng quắc, hơi lồi ra ngoài, mũi thẳng gò má cao, dáng vẻ đầy uy vũ.
Từ lúc Ái Thiên Trường và Thập Nhị Nương Nương xuất hiện, tất cả đều tỏ ra căng thẳng. Kiêu Sĩ Áo Đen lộ vẻ nham hiểm, chỉ cười khẩy một tiếng.
Hoang Mạc Lang Quân lại bình tĩnh khác hẳn, bởi võ công của hắn thâm hậu, đã ở Vạn Lang Sơn từ lâu, tánh
rất ngông cuồng. Tuy có hơi ngạc nhiên bởi Sa Mạc Chí Tôn thình lình
xuất hiện, nhưng hắn chẳng sợ sệt gì cả.
Lúc ấy Hoang Mạc Lang Quân chỉ thản nhiên nói;
– Ái Bảo Chủ, lão phu tưởng lão hữu không có trong tháp.
Ái Thiên Trường mỉm cười:
– Tại hạ mới về Tháp ngày nay.
Rồi quay sang Lão Già Áo Trắng:
– Thường lão hữu, xin mời vào Tháp dùng trà.
Lão già họ Thường cười gượng:
– Cám ơn Bảo Chủ, lão phu khong tiện ở lâu.
Ái Thiên Trường biết ý lão họ Thường kia muốn lôi Tống Nguyên đi ngay,
nhưng ở trong Nham Bảo của mình mà để người ngoài tự ý hành động thì còn mặt mũi nào nữa. Gây sự thì hắn cũng chưa muốn gây, nên làm bộ ra vẻ
không hiểu, nên cứ thản nhiên nói:
– Ái chà, bữa nayThường lão hữu có việc bận, tại hạ không dám giữ. Bữa nào rảnh xin mời tới chơi.
Giọng nói có vẻ lịch sự, nhưng hàm ý đuổi khéo.
Lão già họ Thường chính là Thường Thắng Thiên, có tên “Tuyết Sơn Âm Linh”
trong “Tuyết Sơn Nhị Kỳ” là nhân vật lừng danh trên giang hồ võ lâm.
Nghe giọng điệu của Ái Thiên Trường, lão chỉ cười lạt, rồi bảo Tống Nguyên thật gọn:
– Nào, đi thôi…
Khi đó Tống Nguyên đã thầm nghĩ trong đầu:
– “So với ở đây khá nguy hiểm cho ta. Chi bằng cứ theo lão ra ngoài. Ra
khỏi Lang Nham Bảo thì lo thì ta chẳng có cách thoát thân”…
Nghĩ như vậy, rồi chàng bước ngay tới:
– Vãn bối xin tuân lệnh.
Kiêu Sĩ Áo Đen thấy Tông Nguyên chịu đi theo Thường Thắng Thiên thì vội nhìn Ái Thiên Trường, hỏi móc:
– Ý Ái Bảo Chủ như thế nào?
Ái Thiên Trường chưa kịp trả lời thì Hoang Mạc Lang Quân đã bảo:
– Bọn ta nên ra ngoài nói chuyện, tránh làm kinh động Lang Nham Bảo của Ái lão hữu.
Lời nói tuy lễ độ, nhưng kỳ thực ngầm bảo Ái Thiên Trườnglà ba người đưa
Tống Nguyên ra ngoài, Ái Thiên Trường không có phần nữa.
Kiêu Sĩ Áo Đen lại vòng tay nói:
– Hôm nay có việc làm phiền quý Tháp trong đêm, hôm khác sẽ đến tạ lỗi. Bây giờ mời Bảo Chủ vào nghỉ, khỏi đưa tiễn chúng tôi.
Sa Mạc Chí Tôn là nhân vật đã xế chiều, nhưng trước nhưng kẻ đáng gờm này
ông ta cũng chẳng sợ ai. Hơn nữa, lão tin tưởng có Sư huynh Địa Linh Tử
sẽ trị nổi “Tuyết Sơn Âm Linh”. Bởi vậy, nghe giọng điện xỏ xiên của hai lão kia, Ái Thiên Trường cười lạt, bảo:
– Tại hạ không mời, tất
nhiên cũng không phải đưa tiễn. Các vị cứ tự nhiên ra đi. Nhưng Đỗ Thiếu Hiệp là khách của bổn Tháp, không thể đi cùng các vị được…
Thường Thắng Thiên cười gằn, quay sang Tống Nguyên:
– Tiểu tử, có đi được không, hay để lão giúp một tay?
Tống Nguyên chưi thầm:
– “Mẹ rượt các lão, có tốt lành gì đâu, chẳng qua là thèm Kiếm và Tiêu của ta mà thôi”…
Nhưng ngoài mặt chàng vẫn thản nhiên, chỉ gật đầu, đáp nhanh:
– không cần, Không cần. Mời tiền bối cứ đi trước, vãn bối có thể ra được.
Trong đầu chàng lại nghĩ:
– “Các lão tưởng bở, ra khỏi nơi này sẽ biết tay nhau…”.
Thường Thắng Thiên khoát tay:
Tốt lắm, cháng ta tạm biệt Ái Bảo Chủ.
Nhưng “Tuyết Sơn Âm Linh” Thường Thắng Thiên vừa nhúc nhích thì đã nghe
“Soẹt” một tiếng. Thập Nhị Nương Nương cùng đồng loạt rút kiếm, ánh thép chói ngời trong đêm loá cả mắt.
Tất cả là bảo kiếm, có thể chặt sắt, gọt thép, chém đá như chém bùn.
Thập Nhị Nương Nương đồng loạt vung kiếm, gương mặt nghiêm trang, mắt nhìn mũi kiếm vây chặt mọi người vào giữa.
Cười lạt một tiếng, Thường Thắng Thiên nói:
– Ái Bảo Chủ, hãy nhanh chóng ra lệnh cho mười hai cô nương bỏ kiếm đi.
Vì lão phu không muốn thấy những cô gái xinh đẹp thế kia vùi mình xuống
ba thước đất.
Hoang Mạc Lang Quân cũng cười khà khà:
– Lão phu thực tình không muốn dùng bàn tay độc ác để vùi dập những đoá hoa.
Khà khà, Bảo Chủ nên cho các nàng đi ngủ để bảo dưỡng nhan sắc.
Kiêu Sĩ Áo Đen lên tiếng:
– Mỗi người đều có nhân cách riêng, không thể buộc, Ái Bảo Chủ nên hỏi Thiếu hiệp kia xem muốn ở lịa hay đi.
Nhếch mép cười gằn, Ái Thiên Trường nói:
– Được, xem ta hỏi đây.
Dứt lời, hữu chưởng của lão thu về, búng mạnh ngón giữa. Lập tức có luồng
khí lạnh bắn xẹt vào huyệt “Thần Tàng” của tống Nguyên.
Chiêu
điểm huyệt này thật lợi hại và thần tốc, có thể đốn ngã đối thủ trong
chớp mắt. Nhưng Tống Nguyên chỉ mỉm cười, mở rộng vòng huyết khí, thân
mình hơi ngửa về bên trái, ta chưởng chuyển sang thế đẩy…
Nghe “rẹt” một tiếng, luồng kình phong bắn thẳng vào huyệt khí quan ở “đơn điền”
của Sa Mạc Chí Tôn. Như vậy là chàng vừa tránh được chỉ lực của Ái Thiên Trường, vừa phản kích lão bằng một chiêu chớp nhoáng.
Có lẽ Ái Thiên Trường nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng chàng trai trẻ kia
lại có thân pháp thâm hậu và chưởng lực siêu phàm đến thế. Ông ta vội vã xoay mình đẩy nhanh một chiêu sấm sét…
– “Bình”…
Tiếng nổ vang, luồng chưởng đạo bắn thẳng vào Tống Nguyên làm chàng lảo đảo lùi
hai bước, khí huyết tựa sôi lên. Song chàng cũng kịp thời xuất chiêu
“Lôi Oanh Huyết Khí”…
Hai luồng chưởng đạo chạm nhau phát nổ “Ầm” một tiếng, rung chuyển một vùng, cát bay đá chạy.
Ái Thiên Trường không kịp tráng chiêu bất ngờ, thân hình lắc kư như cột buồm trong cơn gió bão.
Lát sau Ái Thiên Trường mới ổn định được tư thế, thì Tống Nguyên đã xoè chưởng đánh tới.
Nhưng lúc đó, Giọng cười ớn lạnh bỗng vang lên, cùng lúc có luồng lãnh khí
xộc tới như trận cuồng phong. Địa Linh Tử đã thình lình xuất hiện, áp
sát sau lưng Tống Nguyên. Hai ngón tay lão chụm lại, điểm vào huyệt “Hồn Môn” của chàng trai một thế thần tốc.
Vừa toan tấn công Ái Thiên Trường, chợt nghe gió rít sau lưng, biết là bị tập kích, Tống Nguyên
vội quật mạnh một chiêu ra phía sau. Nhưng chưởng đạo vừa tung ra chàng
đã cảm thấy toàn thân tê cứng, mắt tối xầm lại, ngi quay xuống đất.
Địa Linh Tử vung chưởng gạt được luồng kình khí của đói thủ liền đưa tay chộp lấy Tống Nguyên.
Thấy Địa Linh Tử đột nhiên xuất hiện đúng lúc, Ái Thiên Trường vui vẻ kêu lên:
– Oi dà, đâu dám làm phiền sư huynh đến thế.
Đại cuộc đã thay đổi làm tất cả ngẩn ngơ, bởi Tống Nguyên đã lọt vào tay Địa Linh Tử.
Thấy Ái Thiên Trường dẫn Thập Nhị Nương Nương xuất hiện mà không kêu mình,
Địa Linh Tử biết thằng đàn em muốn nắm riêng Tống Nguyên để qua mặt mình cướp “Đoạt Hồn Kiếm” và “Tàn Băng Tiêu”, nên lão ta cười lạt bảo rằng:
– Ngươi muốn làm phiền ta, thì ta sẽ làm phiền ngươi đấy.
Nghe những lời của Địa Linh Tử, va trông sắc mặt lão, Ái Thiên Trường ngạc nhiên:
– Ôi, sư huynh nói vậy là có ý gì? Quả thật đệ không muốn làm phiền, để sư huynh nghỉ ngơi.
Liếc nhìn thân thể bọn “Tam Sát”, Máu thịt bầy nhầy và bọn Kiêu Sĩ Áo Đen
với Tuyết Sơn Âm Linh đang kịch chiến với Thập Nhị Nương Nương, Địa Linh Tử lạnh lùng nói:
– Thập Nhị Nương Nương không đủ sức bắt chúng nó, ngươi nên tới đối phó với Thường Thắng Thiên đi.
Dứt lời, lão đã xoay mình kẹp lấy Tống Nguyên đang bất tỉnh, phóng ào vô cánh rừng trước mặt.
Ái Thiên Trường ngẩn ngơ nhìn theo, rồi quay lại chỗ bốn nàng Kiều nữ đang giao đấu với “Tuyết Sơn Âm Linh” Thường Thắng Thiên.
Lão nói lớn:
– Bốn nàng dừng tay, để lão ấy cho ta.
Đang kịch chiến với “Tuyết Sơn Âm Linh” nghe lệnh Sa Mạc Chí Tôn, thân pháp của bốn cô gái bỗng chậm lại.
Thường Thắng Thiên bật cười:
– Khà khà, lão phu cũng không thèm đánh nhau nữa, mau theo đoạt Kiếm, lấy Tiêu sướng hơn.
Thân hình lão ta bỗng như luồng khói trắng bay nhanh vào rừng, theo dấu Địa Linh Tử vừa ôm Tống Nguyên bỏ chạy.
Liếc nhìn thấy Hoang Mạc Lang Quân và Kiêu Sĩ Áo Đen đang ở giữa vòng vây của Thập Nhị Nương Nương, bèn thát lên:
– Những kẻ nào đã đột nhập Lang Nham Bảo đêm nay đều giết chết.
Truyền lệnh xong, lão ta như một cái bóng, lướt nhanh vào rừng, bám sát theo Thường Thắng Thiên.
Lúc ấy Địa Linh Tử đã đưa Tống Nguyên vào Rừng sâu. Chàng ta vẫn còn hôn
mê. Nhìn “con mồi” trên tay với đủ “Đoạt Hồn Kiếm” và “Tàn Băng Tiêu”
lão cười thầm, nói nhỏ:
– Hừm, Ái Thiên Trường toan phỗng tay
trên, qua mặt ta. Nó đã không biết tới nghĩa anh em thì ta cũng không
cần nghĩ đến tình sư đệ.
Thì ra Địa Linh Tử vẫn tưởng Tống Nguyên mất tích trong căn phòng ẩn cư giữa hồ là do sự sắp đặt của Ái Thiên Trường.
Đang hí hởn vui mường, ĐỊa Linh Tử bỗng ngửi thấy mùi hoa sen thơm ngáy xộc vào mũi.
Lão giật mình, đứng chân xuống đất, chuyển mình phóng xa mười trượng, đơn chưởng xuất chiêu quay vù vù.
Trong hương hoa sen lại có tiếng cười, và giọng nói mềm mại:
– Địa Linh Tử, ngươi làm gì như khỉ mác phong vậy? Kẻ ngươi đang bồng bế trên tay là của ta đó.
Nghe những tiếng ấy, Địa Linh Tử cảm thấy rụng rời cả chân tay, vội dùng hữu thủ giữ chặt Tống Nguyên, còn tả chưởng tung một chiêu thần tốc.
Miệng lão kêu như hoảng loạn:
– Trời ơi, Lãnh Ao Sương.
Tiếng kêu chưa dứt thì huyệt “Vĩ Long” của lão đã tê đi, bên tai còn nghe những tiếng lanh lảnh như chuông:
– Địa Linh Tử, Ngươi nhìn nhầm người rồi.
Âm thanh ấy xa dần, toàn thân Địa Linh Tử mềm nhũn, lão mê man, ngã nhào trên mặt đất, đành buông rơi Tống Nguyên.
Địa Linh Tử vừa mê đi, thì bóng người lại lướt tới. Lão Già Áo Trắng “Tuyết Sơn Âm Linh” mặt trắng bệch như tờ giấy, bởi lão đã ngửi thấy mùi thơm
hoa sen, và nhìn rõ Địa Linh Tử hôn mê trên mặt, Tống Nguyên không còn
nữa.
Lão thở dài, thất vọng:
– Ôi, con “Thị mẹt” tác quái ấy đã đến đây rồi…
“Vèo” một tiếng, Sa Mạc Chí Tôn Ái Thiên Trường vừa đáp xuống, lão ta cất tiếng hỏi nhanh:
– “Thị mẹt” nào?
Thường Thắng Thiên rống lên:
– Lãnh Ao Sương…
Ái Thiên Trường liếc qua Thường Thắng Thiên, rồi đến giải huyệt cho Địa Linh Tử, và dịu dàng hỏi:
– Sư huynh làm sao thế?
Địa Linh Tử trở mình nhảy nhỏm dậy, và quay sang “Tuyết Sơn Âm Linh”:
– Thường Thắng Thiên, ngươi đến đây cũng vì tiểu tử họ Đỗ phải không?
Lão già họ Thường chỉ đằng hắng một tiếng, không đáp. Vì trả lời thế nào
cũng thừa. Những kẻ tới đây thì đứa nào không có ý tìm bắt chàng trai
Tống Nguyên?
Địa Linh Tử bỗng cười như điên:
– Khà khà, bọn chúng đã vồ hụt cả rồi, Tiểu tử Đỗ Tống Nguyên đã lọt vào tay Lãnh Ao Sương.
Thình lình có tiếng động rào rào xuyên qua rừng, và Hoang Mạc Lang Quân phóng vèo tới.
Thấy tình hình trước mắt, lão ngạc nhiên:
– Việc gì, việc gì? “Thằng nhỏ” ấy đâu rồi?
Ái Thiên Trường nhìn thấy Hoang Mạc Lang Quân thì ngán ngẩm. Lão hiểu ra rằng Thập Nhị Nương Nương không làm xong nhiệm vụ.
Một giọng cười khả ố lại “hì hì hè hè” vọng tới, từ xa Kiêu Sĩ Áo Đen lao đến cùng tiếng cười:
Thế nào, tiểu tử Tống Nguyên chạy thoát rồi phải không?
Địa Linh Tử cười khẩy:
– Lão Áo Đen cũng đến được đây à? Thập Nhị Nương Nương đâu?
Kiêu SĨ Áo Đen bật cười:
– Nếu lão phu và Hoang Mạc Lang Quân không là những kẻ biết tiếc thương
sắc đẹp thì hai mươi bốn Nương Nương cũng tiêu rồi. Thập Nhị Nương Nương mà nhằm nhò gì chớ.
Tuyết Sơn Âm Linh Thường Thắng Thiên có lẽ
thấy ở lại cũng vô ích, nên vỗ vào mông một cái, bay vọt lên như mũi tên bắn, phút chốc đã mất tiêu ơ cuối chân trời.
Hoang Mạc Lang Quân và Kiêu Sĩ Áo Đen liếc qua Sa Mạc Chí Tôn, cùng cười móc họng, nói nhanh:
– Chào Ái Bảo Chủ…
– Hì hì, Bảo Chủ nên về dạy thêm võ nghệ cho Thập Nhị Nương Nương. Các cô ấy chỉ đẹp tốt, thơm tho, chớ múa võ còn tệ lắm.
Chọc tức Ái Thiên Trường xong, Hoang Mạc Lang Quân và Kiêu Sĩ Áo Đen cùng phóng vèo đi biệt dạng.
Địa Linh Tử cười khà khà:
– Thôi Lãnh Ao Sương cướp thằng nhỏ rồi, ta ở đây làm gì nữa.
Thế là “vèo” một cái. Địa Linh Tử cũng bay đi mất.
Còn trơ lại Sa MẠc Chí tôn Ái Thiên Trường. Lão buồn rầu đưa còi sừng trâu
lên miệng thổi một hơi. Lúc thấy trong Tháp có tiếng chuông đáp lại, lão yên tâm trơ về Lang Nham Bảo.
Quang cảnh trong cánh rừng hoang vắng lại lạnh lùng như chưa có sự kiện sôi động vưa qua.
Mùi hương hoa sen biến mất cùng người đẹp Lãnh Ao Sương bí ẩn.
Tống Nguyên mê đi vì bị điểm huyêt “Hồn Môn”. Lúc tỉnh lại, mở mắt ra nhìn,
thấy mình đang năm trong kẽ hai hòn đá lớn giưa sa mạc. Chàng hết sức
bàng hoàng nhớ lại mình bị Địa Linh Tử điểm huyệt từ phía sau, bằng
thuật “cách không điểm huyệt” rất lợi hại nên bị hôn mê. Trong cơn mê,
có lúc chàng cảm nhận được mùi hương sen thoang thoảng. Bây giờ tỉnh
lại, mùi hoa ấy còn như lẩn khuất đâu đây.
Chàng lẩm bẩm một mình:
– Đúng là Lãnh Hồn Hương Phi đã cứu ta…
Rồi chàng lại tự hỏi:
– Nưng tại sao nàng cứu ta? Người đẹp bí ẩn vời mùi hương sen thơm tho kỳ lạ ấy có liên hệ gì với ta dâu?
Lan man suy nghĩ, Tống Nguyên lại liên tưởng đến một Nương tử trong “Thập
Nhị Nương Nương” của Lang Nham Bảo cũng có cảm tình giúp đỡ chàng một
cách lạ lùng như thế. Tất cả có lẽ đều là những điều kỳ duyên trong đời, dễ gì tự mình giải thích được?
Đang lúc trầm tư, Tông Nguyên lại nhìn thấy từ xa co những bóng đen lao nhanh tới. Thuật khinh công của
những người này đã cao diệu nên chẳng gây nên tiếng đọng, mà chỉ cí
tiếng gió rào rào lúc di chuyên.
Thị lực của Tống Nguyên rất tốt, nên chàng đã nhận ra những bóng đen ấy là bọn Thường Thắng Thiên, Địa
Linh Tử, Hoang Mạc Lang Quân, Kiêu Sĩ Áo Đen. Có lẽ chúng đang truy tìm
dấu vết của chàng, sau khi chàng được Lãnh Hồn Hương Phi cứu thoát.
Chạm mặt với bọn chúng lúc này là bất lợi. Tống Nguyên liền nằm ép vào giữa
hai tảng đá, chờ chúng lao qua khỏi chõ mình mới nhỏm dậy.
Ngồi định thần một lúc, Tống Nguyên quyết định trở lại Lang Nham Bảo tìm hiểu tình hình, rồi nghĩ cách cứu Công chúa ÁiMã.
Thế là Tống Nguyên đứng thẳng lên tảng đá lớn rồi phóng mình đi. Hình Tượng của chàng là một bòng đen mang theo ba vạch hào quang như ngôi sao sa
lướt thẳng về phía Lang Nham Bảo.
Đã quen lối đi, Tống Nguyên không gặp cản trở gì lúc đột nhập cánh rừng để vào Chính Tháp.
Bỗng chàng thấy một bóng trắng lướt qua, và giọng oanh vàng kêu lên từ sau gốc cây lớn:
– Đỗ Thiếu Hiệp, xin dừng bước.
Tống Nguyên giật mình, vì không ngờ có người biết chàng bí mật quay trở lại. Chàng dừng bước bên cạnh gốc cây thơm ngát mùi hương, va nhận ra người
gọi mình là vị Nương tử đứng đầu “Thập Nhị Nương Nương” của Lang Nham
Bảo.
Nàng mang chiếc mạng che mặt, chỉ lộ đôi mắt tinh anh nhìn Tông Nguyên và kêu lên một tiếng:
– Đỗ Thiếu Hiệp…
Ngừng lại như nghe ngóng rồi nàng vẫy tay:
– Xin mời theo tôi.
Dứt lời, nàng quay mình đi thoăn thoắt.
Vốn biết cô gái này có cảm tình, đã từng giúp đỡ mình, nên Tống Nguyên không nghi ngờ gì cả, lập tức bám theo.
Lát sau, đến một hồ nước chắn ngang, Nương tử rướn mình tới và lướt xa
khoảng tám trượng. Những ngón chân nàng chạm nhẹ lên mặt nước, vẽ thành
các vòng tròn như những nụ hoa.
Chỉ rướn mình mấy lần nhấp nhô,
nàng đã qua khỏi mặt hồ. Tống Nguyên trổ thuật khinh thân theo sát phía
sau người đẹp phồng mũi thưởng thức mùi hương thơm thoải mái.
Qua khỏi hồ nước và vài lối rẽ, cô gái đã đưa Tống Nguyên đến trước căn nhà nghỉ ngơi của Địa Linh Tử.
Nàng quay lại nói nhỏ:
– Lão Địa Linh Tử đi rồi, còn lâu mới trở lại. Nơi đây là chỗ an toàn nhất để chúng ta nói chuyện.
Nàng lại đưa bàn tay trắng muốt thật dịu dàng:
– Mời thiếu hiệp vào.
Vào trong phòng, ngồi yên chỗ, Tống Nguyên mới lên tiếng:
– Nương tử gọi tại hạ vào đây có điều gì bàn luận chăng?
Cô gái nhẹ nhàng hỏi:
– Sau khi rời khỏi nơi này Thiếu hiệp có định đi tới Trung Nguyên không?
Tống Nguyên ngạc nhiên thầm nghĩ, không biết cô gái này hỏi như vậy có ý gì. Nhưng thấy dáng điệu đáng thương và nhớ lại lòng tốt của nàng đối với
mình, chàng cũng dịu dàng đáp:
– Hành tung của tại hạ không cố định. Nhưng cũng có khả năng đi tới vùng Trung Nguyên.
Cô gái thở dài, như có điều tâm sự, rồi nói nhỏ:
– Nếu thiếu hiệp qua vùng Giang Nam, gặp Nho Hiệp Trần Bình, xin nhắn giúp một điều rằng:
– “Tiểu Hà mong Trần Bình bỏ ý định đi”…Chỉ một câu như vậy thôi, có được chăng?
Nghe qua mấy lời, Tống Nguyên nghĩ thầm:
– “A, nàng này tên là Tiểu Hà, tâm sự có điều uẩn khúc đấy”…
Nhưng đó là chuyện riêng của người con gái, vì thế chàng không hỏi thêm, chỉ nhẹ gật đầu:
_Nương tử cứ yên tâm, nếu gặp Trần Nho hiệp ở Giang Nam thì tại hạ sẽ xin cẩn trọng chuyển lời nhắn của Nương tử.
Cô gái tỏ vẻ vui mừng, rưng rưng nước mắt, run giọng nói:
– Đa tạ thiếu hiệp, tiểu nữ xin cám ơn trước.
Nàng khom minh vái tạ, nhưng Tống Nguyên vội né người, nói nhanh:
– Viện nhỏ thôi, xin Nương tử chớ quá bận tâm đến điều ơn nghĩa.
Nương tử Tiểu hà đứng dậy, miệng lẩm bẩm:
– Mười năm rồi, ôi thấm thoát đã mười năm…
Nàng lại thở dài, tiếng thở mang theo tâm sự não nề làm người đối diện không khỏi bồi hồi xúc động.
Một lúc sau Tiểu Hà lại hỏi:
– Mấy năm qua, “Thiên Ma Bang” đã có lệnh truy bắt Đỗ Tống Nguyên. Không
hiểu Thiếu hiệp với bọn họ có mối thù sâu nặng gì ghê gớm thế?
Tông Nguyên đáp:
– Tại hạ bôn tẩu giang hồ chưa đuợc bao lâu. Chẳng gây ân oán với ai cả.
Không hiểu vì sao “Thiên Ma Bang” lại truyền lệnh truy giết. Có lẽ vì
“Đoạt Hồn Kiếm” và “Tàn Băng Tiêu” trong tay tại hạ chăng?
Nương tử trầm giọng:
– Những thứ ấy chỉ là một nguyên nhân. Tiểu nữ nghe Ái Bảo Chủ nói rằng
họ còn muốn cả tính mạng thiếu hiệp nữa. Trong Thiên Ma Bang có lắm cao
thủ, nhiều như cây trong rừng, môn đồ rải khắp thiên hạ.
Mong thiếu hiệp từ nay về sau phải thận trọng.
Lang Nham Bảo này không bao lâu nữa sẽ trở thành Phân đàn của Thiên Ma Bang, với võ công và uy thế của Ái Thiên Trường, ông ta sẽ nắm chức phân đàn
chủ. Nếu không có việc đặc biệt cần thiết, tốt hơn hết là thiếu hiệp
không nên trở lại nơi này nữa.
Khi có gặp Trần Bình, thiếu hiệp
cũng đừng nói là tiểu nữ ở nơi đây, vì Trần Bình sẽ đến tìm tiểu nữ. Khi ấy tiểu nữ phải dốc sức bảo vệ chàng, nhưng giỏi lắm cũng là được cùng
chết mà thôi. Tiểu nữ chết cũng chẳng tiếc thân, song không muốn trần
Bình gặp nguy hiểm, cho nên vạn sự mong nhờ thiếu hiệp, cứ nói rằng nhận được lời nhắn của Tiểu Hà Từ đâu đó…
Những lời tâm sự của cô gái chân thành, thắm thiết, bộc lộ tình cảm của nàng với Trần Bình “Nho
Hiệp Giang Nam”, đồng thời cũng tố cáo sự tan khốc, ngươc đãi của Ái
Thiên Trường ở Lang Nham Bảo này.
Hẳn là Tiểu Hà đặt niền tin ở một thiếu niên nghĩa hiệp như Tống Nguyên, nên mới tạo cơ hội thân thiện để nhờ cậy.
Điều này khiến Tống Nguyên cảm thấy xúc động, tự hào. Chàng nghĩ trong đầu
là sẽ quyết tâm hết sức mình giúp đỡ cho Tiểu Hà và người nàng yêu mến.
Song nghĩ kỹ bản thân chàng còn đang trong vòng nguy hiểm.
Nếu
đúng như Nương tử này nói thì thế lực của Thiên Ma Bang rộng lớn biết
chừng nào. Thoát vòng kiểm soát của chúng đâu phải đơn giản.
Nhưng bản tính Tống Nguyên vốn quật cường. Kẻ thù hại cha mình chưa rõ, mẹ
lại mất tích, dù tầm thù nguy hiểm đến chừng nào chàng cũng đâu chịu bó
tay.
Nghĩ như vậy, rôi Tống Nguyên cưòi tươi, nói những lời cảm khái:
– Đa tạ sự quan tâm của nương tử, tại hạ hết sức thận trọng, nhưng sẽ không lùi bước trước thế lực của bọn ma giáo gian tà.
Chàng lại hỏi:
– Bang chủ của “Thiên Ma Bang” có phải là Chử Tuấn Dương “Hoàn Nhân Ma”? Còn Hoọi Sở của chúng ở chỗ nào Nương tử có biết?
Tiểu Hà Nương tử ngập ngừng, nhưng thấy ánh mắt kiên nghị của Tống Nguyên, nàng lại trầm giọng tiếp:
– Bang chủ của Thiên Ma Bang đúng là Chử Tuấn Dương, còn hội sở của bọn
chúng ở đâu tiểu nữ cũng không rõ. Có điều bọn chúng hoạt động mạnh ở võ lâm Trung Nguyên. Tới đó, chắc chắn thiếu hiệp sẽ tìm ra. Nhưng…
Thấy cô gái ngập ngừng, Tống Nguyên vội bảo:
– Có điều gì nữa, xin Nương tử cứ nói?
Tiểu Hà gật nhẹ:
– Tiểu nữ xin có lời khuyên. Thiên Ma Bang rất nguy hiểm. Đàn chủ, Đường
chủ đều ngang tầm cao thủ võ lâm, không kém gì những kẻ vừa xông vào
Lang Nham Bảo hôm nay. Thiếu hiệp nên thận trọng. Đương nhiên Thiếu hiệp chẳng sợ gì, nhưng mưu ma chước quỷ, chỉ cần một lúc quên đề phòng là
sa vào quỷ kế của chúng, hối hận không kịp…
Cô gái nói tới đây, trong Tháp bỗng có tiếng chuông. Nàng vội vòng tay bảo rằng:
– Thời gian không còn nhiều. Tiểu nữ biết thiếu hiệp quay lại đây chỉ để
nắm tình hình. Vậy những gì về Thiên Ma Bang và Lang Nham Bảo, tiểu nữ
đã nói hết để thiếu hiệp biết. Riêng về công chúa Ái Mã chắc đã lọt vào
tròng của Ba Vương Tử, Bảo Chủ đang tìm cách cứu. Bây giờ tiểu nữ hộ
tống thiếu hiệp ra ngoài…
Nàng lặng lẽ nhanh nhẹn đi trước, Tống Nguyên theo sau. Ra đến chân tường, Tiểu Hà dừng lại, cúi đầu nói rằng:
– Xin tạm biệt và chẳng biết bao giờ gặp lại. Thiếu hiệp bảo trọng nhé.
Vừa hết câu nàng đã quay mình lướt như bay vào trong Tháp. Nhưng trong làn
gió phớt qua, Tống Nguyên cảm nhận như có vướng nhiều giọt lệ nóng hổi
của cô gái diễm kiều.
Chàng thở dài một tiếng phóng mình ra khỏi
khu vực Lang Nham Bảo, thân hình lao vút đi trong ánh bình minh của một
ngày mới, sau đêm trường sôi động đầy sắt máu và ân oán giang hồ.