Đọc truyện Đổ Bác Chi Vương – Chương 38: Trận ác đấu bình định võ lâm
Trong lúc Tống Nguyên thập tử nhất sinh, thì “Vũ Nội Song Tiên” trở về đem nguồn hy vọng cho mọi người.
Sau khi cấp tốc bắt mạch cho Tống Nguyên, Thánh Thủ Lang Quần Cư Kỳ mở bọc lấy ra hai viên thuốc đưa vào miệng Tống Nguyên.
Hai viên linh đơn toả ra mùi thơm ngát, vừa lọt vào miệng đã biến thành
chất dịch có vị chua cay, trôi tuột vào họng. Thánh Thủ Lang Quần xoay
tay nhanh như gió điểm vào các huyệt trên thân Tống Nguyên để khai thông kinh mạch.
Ông quay sang bà Vu Vi:
– Phu nhân hãy tiếp tay cùng ta, giúp tiểu diệt phục hồi chân khí và tiêu tán dược lực.
Tố Thư Tiên Cô liền bước tới.
Hai người ngồi xếp bằng dưới đất, mỗi người đưa ra một chuởng. Một đặt ở
huyệt “đan điền”, một ở huyệt “mệnh môn” cùng truyền nộu lực vào cơ thể
Tốngg Nguyên.
Chàng vừa được đẩy mạnh duợc lực toả khắp toàn thân, vừa phục hồi chân khí tiêu tán bởi ngọn độc chưởng của đối thủ.
Thời gian qua từng khắc, sắc mặt của Thánh thủ Lang Quần và Tố Thư Tiên Cô càng lúc càng trầm xuống.
nội lực của “Vũ Nội Song Tiên” khôi phục nội tạng của Tống Nguyên bị ma
chiêu của Vạn Tử Lôi đánh dập nát, sau đó truyền linh duợc vào để bình
ổn nguyên khí, chữa lành mọi vết thương.
Mọi người theo dõi đều vui mừng. Bởi Tống Nguyên không gặp được ông bà nội tổ có công phu như tiên thánh, chắc đã bị vong mạng.
Ba canh giờ trôi qua.
Những chu thiên truyền chân khí liên tục.
Sắc diện của Tống Nguyên dần đỏ hồng, còn gương mặt “Vũ Nội Song Tiên” trắng bệch.
Trên đỉnh đầu Tống Nguyên, huyệt “Bách hội” loé lên những sợi khói ngũ sắc…
“Vũ Nội Song Tiên” đã toát mồ hôi.
Cư Lão Nguyên Sơn vội lên tiếng:
– Thỉnh nhị vị nội tổ tạm nghỉ, Nguyên nhi tỉnh rồi.
Thánh thủ Lang Quần và Tố Thư Tiên Cô thu chuởng đứng dậy.
Quả thật Tống Nguyên đã mở mắt, sắc diện hồng hào.
Bốn nàng “Tứ Thánh Hậu” sung sương kêu lên:
– Ôi, Thánh Quần đã bình phục.
Huệ Mẫn liền bào Tống Nguyên:
– Nhị vị nội tổ của con là “Vũ Nội Song Tiên” đã cứu mang con. Hãy mau cảm tạ các ngài.
Tống Nguyên vội vàng quỳ lạy, Ái Mã, Ngọc Cầm, Lãnh Tuyết Mai và Bạch Anh cùng lạy phía sau.
“Vũ Nội Song Tiên” tươi cười phát hai luồng nhu lực nâng bọn trẻ đứng lên.
Thánh Thủ Lang Quần dịu dàng bảo:
– Con cháu mà ơn nghĩa gì, miễn lễ…
Cư Lão Nguyên Sơn nói:
– Nguyên nhi đã thông các mạch “Nhâm, Dốc” từ lâu, nên đã luyện được hoả khí “Đoạn Hồn Huyết Chưởng” và “Nhu băng thần công”. Từ khi tìm ra “nhu kinh” Nguyên nhi đã đạt mức siêu tuyệt với Nhu lực. Song “Huyền Thiên
Chính khí” thì Nguyên nhi chưa luyện được tuyệt đỉnh, bởi chưa khai
thông “Sinh tử huyền quan”. Nhân dịp trở về, cầu mong nhị vị nội tổ giúp Nguyên nhi thấu thái “Huyền Thiên Chính Khí” để thu phục “Bạch Thạch
Thần đảo” bắt Van Tử Lôi phải chịu tội.
Rất xúc động, Thánh Thủ Lang Quần gật đầu:
– Các con bị “Đại Hàm giáo chủ” phế bỏ võ công làm ta đau buồn lắm,
nhưng xú quẻ vận hội mới biết đó là số trời, đành chịu. Nay có đứa chau
đích tôn, cốt cách phi phàm, thông minh tuyệt thế, xứng đáng “Võ Lâm
Thánh Quần” đời thứ ba, lẽ nào ta chẳng hết lòng.
Tố Thư Tiên Cô tiếp lời:
– Võ công và chân lực bọn ta không truyền cho cháu thì còn truyền cho
ai. Nhưng Nguyên nhi hiền điệt vừa bị chấn thương, mới phục nguyên hồi
sức, không nên cố gắng nhiều. Nay tổng đàn “Đại Hàm giáo chủ” đã bị huỷ
diệt. Ý chí báo phục gia thù và ổn định võ lâm đã hoàn thành phân nửa.
Ta thiết nghĩ hãy đưa Nguyên nhi về Đằng Long Cốc nghỉ ngơi, sau đó bọn
ta khai thông “sinh tử huyền quan” và hướng dẫn cháu luyện “Huyền Thiên
Chính khí” tới mức tuyệt đỉnh.
Khi đó có thể nói võ công và chân
lực của Tống Nguyên đã vượt cả “Vũ Nội Song Tiên” lo gì chằng thắng được Bạch Thạch lão ma và bắt Van Tử Lôi phải đền tội ác.
Huệ nương lên tiếng:
– Nhị vị nội tổ truyền dạy rất phải. Chúng ta nên về Đằng Long Cốc và sẽ thu phục Bạch Thạch Thần đảo, diệt thầy trò Van Tử Lôi.
Lữ Gia
Hành và Chữ Tuấn Dương lập tức chuẩn bị xe ngựa, rướt nhị vị “Vũ Nội
Song Tiên” Nguyên Sơn tiên Quần với Huệ Mẫu lên kiệu. Riêng một long xa
có tám ngựa kéo để “Thánh Quần” Tống Nguyên và tứ vị “Thánh Hậu” lên
đường về Đằng Long Cốc.
Đoàn ngựa xe rầm rộ với toàn võ lâm tiền
bối và những bang chủ lừng lẫy như Chữ Tuấn Dương, Động chủ khét tiếng
Lũ Gia Hành cũng không phát hiện được ba lão già thoáng ẩn thoáng hiện
theo dõi họ.
Đó là “Bạch Thạch Tam Lão” thuộc hạ của Bạch Thạch Lão Ma có nhiệm vụ do thám hoạt động của “Võ Lâm Thánh Quần”
Ba lão lập tức trổ thuật “khinh thân đề khí” suốt ngày đêm về tới Bạch Thạch thần đảo phục lệnh.
Khi ấy Bạch Thạch lão ma đang ở Bạch Thạch ma cung.
Lão đang trị liệu thương tích và phục hồi công lực cho Vạn Tử Lôi, đệ tử truyền nhân duy nhất của lão.
Nghe ba lão thuộc cấp báo mọi việc, Bạch Thạch lão ma nổi giận, râu dựng đứng.
Lão nói lớn:
– Vạn Tử Lôi sẽ là bá chủ quần hùng, còn chức “Võ Lâm Thánh Quần” là của ta. Chúng nó dám đến Bạch Thạch Thần đảo là nạp mạng vào miệng cọp. Ta
sẽ dành cho chúng những cái chết khủng khiếp với “Nguyên Nguyên Ma kinh”
Lão liền dốc sức để Vạn Tử Lôi phục hồi, và truyền lệnh canh phòng nhiêm ngặt trên thần đảo.
Và rồi cái ngày căng thẳng của Bạch Thạch Lão Ma cũng tới.
Phong hoả đài của lão đã phát hiện đoàn thuyền từ xa đang lao vun vút đến đảo như những mũi tên.
Trên chiếc thuyền đi truớc, có một người mặc “Thiên Tàm y” màu đen, châu ngọc toả hào quang thành một quầng sang rực.
Đôi mắt Bạch Thạch lão ma rực những tia hung quang, lão tức giận nhai râu
trèo trẹo, vì đã nhận ra chàng thanh niên tuấn tú, oai vệ trong “Thiên
Tàm y” chính là Tống Nguyên, “Võ Lâm Thánh Quần” đời thứ ba.
Nhưng lão có kế hoạch tiếp những địch thủ rất mềm dẻo.
Thuyền còn ở xa, Tống Nguyên đã nghe tiếng còi sừng rúc vang trên đảo, rồi cờ xí đủ màu giương lên như đón chào khách quý.
Cư lão Nguyên Sơn quay nhìn Thánh Thủ Lang Quần:
– Bẩm phụ thân, “Bạch Thạch Thần đảo” nghenh tiếp ta là có ý gì?
Thánh Thủ Lang Quần mỉm cười:
– Bạch Thạch lão ma rất nham hiểm, lão ra đoán thế kia là có hậu ý, bảo điệt nhi phải đề phòng.
Tống Nguyên cũng nhận ra sự khác thường, nên hết sức thận trọng khi thuyền vừa cặp đảo.
Hai hàng người mặc Bạch y nghiêm chỉnh đứng trên cát mịn, phía đầu là một lão già râu tóc bạc phơ.
Cư lão Nguyên Sơn nói bên tai Tống Nguyên:
– Hắn chính là Bạch Thạch lão ma đấy.
Đã có ý phòng bị, Tống Nguyên liền vận “Huyết khí” để sẵn sáng đối phó mọi mọi bất trắc.
Phía sau, Tuyết Hồn lão nhân, Âm Tào Địa Quân, Hoàng Mai tiên sinh, Bạch Nhị tiên sinh, Vuợn lão nhân với Lữ Gia Hành, Chũ Tuấn Dương đền căng thẳng tinh thần buớc tới.
Nhưng Bạch Thạch lão ma chỉ cung kính khom mình:
– Van hạnh! Van hạnh! để “Võ Lâm Thánh Quần” phải thân hành đến hòn đảo hoang vu này, lão hủ thật tội lớn.
Nhưng chính lúc Bạch Thạch lão ma khum tay chào thì Tống Nguyên trùng mình
cảm nhận một luồn kình khí sắc như đao, lạnh như tuyết bắn thẳng vào
trước ngực mình.
Đồng thời từng lời nói của lão già ngầm chứa nội lực khủng khiếp, như lưỡi búa ngàn cân gõ vào tim Tống Nguyên.
Thật hết sứcghê gớm…
Nếu là nguời nội lực kém hơn Tống Nguyên thì chỉ qua động tác vái chào,
từng lời trao đổi cũng đủ bị dập nát nội tạng, mất hết nguyên khí và
chết ngay tại chỗ.
Nhưng Tống Nguyên thì khác hẳn.
Sai khi khai được “Sinh tử huyền quan” và luyện “Huyền Thiên chính khí” đến mức tuyệt đỉnh, thì công lực của Tống Nguyên vượt xa cả “Vũ Nội Song Tiên”
ông bà nội của chàng. bởi thế Bạch Thạch Lão ma toan ngầm giết chàng đâu phải dễ.
Bởi vậy, Tốngg Nguyên giả bộ không biết gì cả. Chàng cười sang sảng, khum tay thủ lễ và dõng dạc nói:
– Tại hạ, Cư Tống Nguyên từ xa tới đây quấy rầy quý đảo, mong được tha
lỗi. Cùng lúc với cái khum tay, chàng cũng phóng ra một luồng kình khí
của “Nhu Băng thần công” hết sức mãnh liệt.
Kình khí của chàng phát ra như một đợt sóng ngầm, công lực dữ dội, song chẳng có chút kình phong nào.
Gương mặt lão ma lập tức hơi biến sắc.
Lão nâng chân khí lên để đối phó với Tống Nguyên. Hai luồng kình phong của
hai đối thủ phát ra trong động tác chào hỏi, mắt thuờng không nhìn thấy.
Họ ngầm đối phó nhau bằng nhu lực kinh hồn.
Thế mà những nguời ngoài, dù tập trung nhìn vẫn không biết Bạch Thạch lão ma và Tống Nguyên vừa đánh nhau một trận.
Đúng vào lúc hai nguời vừa chào hỏi xong, giữa hai đối thủ mới nổi lên một
cơn lốc, thổi tung cát thành một cột thật vọt cao, do kình khí đôi bên
va chạm thoát ra, sau khi cùng không thể đột nhập thân hình đối thủ.
Sự việc diễn ra cho thấy công lực Bạch Thạch lãoma không mạnh bằng Tống
Nguyên. Vì lão phát chưởng trước, Tông nguyên vừa phản công vừa phải
chốn đỡ.
Thế mà cột cát ở giữa hai người, tỏ rõ sức Tống Nguyên
đã đẩy bật kình phong của Bạch Thạch lão ma ra. Nếu chàng cố ý vận công
tối đa thì có thể lão ma bị nội thương trầm trọng.
Bạch Thạch lão ma nổi gai cùng mình, hết dám coi thuờng chàng trai trẻ này là một tên tiểu tử.
Lão lại vòng tay cười hề hả:
– Xin mời các vị lên đảo, lão có chút rượu tẩy sạch bụi đường cho các vị khách quý tới thăm.
Tông Nguyên cũng khom mình:
– Đa tạ đảo chủ hiếu khách.
Nhưng chàng lại dùng lối truyền âm dặn dò thuộc hạ phải cận thận đề phòng từng gốc cây, bụi cỏ.
Trận này sẽ là trận quan trọng, bắt hay giết Đại Hàm giáo để ổn định võ lâm
Trung Nguyên, nên nhiệm vụ của “Võ Lâm Thánh Quần” rất lớn lao, nặng nề.
Đi bên cạnh Bạch Thạch lão ma, trong đầu Tống Nguyên đi hết sức căng thẳng. nhưng bên ngoài chàng vẫn tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng…
Khi ấy “Vũ Nội Song Tiên, Nguyên Sơn Tiên Quần, Huệ Mẩu và tứ vị Thánh Hậu đều ở trên một long thuyền đậu cập mé biển.
Đi theo Tống Nguyên có 12 vị”Thập nhị tinh tú” là: Âm Tào Địa Quân, Tuyết
Hồn lão nhân, Tuý Tửu Tiên, Hoàng Mai tiên sinh, Hồng Mai lão nhân, Bạch mai tiên sinh, Lục Mai thư sinh, Vượn lão nhân, Lũ Gia Hành, Chữ Tuấn
Dương, Tuyết Sơn Âm Hồn, Tuyết Sơn Âm Linh.
Còn cách “Bạch Thạch Ma cung” vài chục trượng là một vườn hoa lớn, có đủ kỳ hoa dị thảo,
khoe sắc toả hương. Giữa hoa viên là hồ nước rộng, trong xanh như ngọc
bích, có bày một mâm lơn thức ăn ngon lành và hai chén rượu thật to.
Bạch Thạch lão ma cùng bọn người của lão đi tới ngang hoa viên thì dừng lại…
Lão khum tay nói với Tống Nguyên:
– Kính thỉnh Thánh Quần và chư vị dùng vài chung rượu lạt của tệ đảo, rồi ta cùng đàm đạo cũng chưa muộn.
Tống Nguyên mỉm cười:
– Đa tạ, đa tạ…
Rồi chàng phẩy tay làm hiệu cho 12 người của mình cùng nối gót Bạch Thạch
Lão ma đi vào ‘ngồi từng”(ko rõ) chiếc ghế đá quanh hồ.
Lão ma
đảo chủ giớ thiệu 16 người của lão, toàn những cao thủ “Ma Công” vùng
quan ngoại. Sau đó, lão mời tất cả an vị trên ghế đá.
Lão cười khà khà, nói nhanh:
– Xin mời rượu các vị.
Hữu chuởng của Bạch Thạch lão ma nhanh như chớp vẫy mạnh, bốc chén rượu lớn bay lên rồi thình lình chĩa ngọn thiết chỉ từ ngón tay trỏ vào chén
rượu đang lơ lửng.
“Bục” một tiếng, chén rượu nứt đôi, rượu trong chén như mưa trút xuống đầu 12 người bên Tống Nguyên.
Vẫn Bình tĩnh, Tống Nguyên la lơn:
– Các vị huynh đệ, sao không mau nhận rượu?
Động chủ động Không đáy Lữ Gia Hành đứng dậy kêu to :
– Nào anh em cùng uống.
Luồng nội lực từ miệng Lữ Gia Hành thổi ra, chia đều đám rượu đang trút xuống thành 13 phần. Tống Nguyên và 12 người hả miệng ra, rượu đã cui tọt vào họng, không giọt nào vương vãi bên ngoài.
Bạch Thạch lão ma và 16 người của lão đề tái mặt, nhưng lão vẫn vỗ tay khen:
– Hảo công phu, hảo công phu.
Lúc đó, Tông Nguyên đứng phất dậy, bật cười:
– Hà hà, bây giờ đến lượt tại hạ mời rượu chúc thọ đảo chủ.
Mọi người chỉ thấy hữu chưởng của tống nguyên phất nhẹ, chén rượu còn lại
bên hồ bỗng bật nắp và rượu bị hút lên như một vòi rồng bắn thẳng vào
mặt Bạch Thạch lão ma.
Tất cả đều “Ồ” một tiếng.
Giật nẩy
mình, Bạch Thạch lão ma vội nâng chân khí, phóng vọt lên, nhưng vòi rượu vẫn cuồn cuộn theo sát mặt. Lão vừa hả họng thở là rượu tuôn vào ồng
ộc.
Bạch Thạch lão ma ngậm miệng lại, song chưởng phẩy mạnh làm
rượu bay tung trong không khí như làn suơng mỏng, toả mùi thơm bát ngát. Tuy vậy số rượu tuôn vào họng lảo cũng đến nửa chen, khiến mặt lão đỏ
bừng.
Tống Nguyên cuời khà khà, nói to:
– Ôi đảo chủ bỏ phí rượu qua, “Cắt cổ không bằng đổ rượu”.
Mới thử đã bị thua hai lần, Bạch Thạch lão ma vừa xấu hổ, vừa bị uống nhiều rượu, gương mặt đỏ như ớt chín.
Khi ấy, thuộc hạ của Bạch Thạch lão ma đứng bên cạnh, mình tròn như quả
bầu, mặc áo bào màu trắng, sắc diện hung ác bỗng đứngbật lên la lớn:
– Tại hạ Nam Sơn Mãnh Quỷ, xin thay mặt chủ nhân tiếp khách.
Dứt lời, hắn làm động tac mời thức ăn, kỳ thực là xuất chiêu “Cầm nã” hốt
thực phẩm trên mâm lơn tung lên. mấy con ngỗng quay và nhiều món khác
bay ào ào về phía Tống Nguyên.
Chữ Tuấn Dương, Bang chủ Thiên Ma bang phóng vèo lên, cười lạt:
– Tại hạ thay mặt Thánh Quần tạ khách.
Song chưởng giương ra làm động tác bứt xé, phân chia, kình đạo cuồn cuộn,
những món thực phẩm đang bay tung bỗng bị chia từng phần chui vào miệng
mọi nguời.
Nam Sơn Mãnh Quỷ đỏ bừng mặt, nhưng cũng phải khen:
– Hảo hảo, xứng danh cao thủ, đó là thủ pháp “Ma Lôi Canh”…
Sắc mặt không thay đổi, Chữ Tuấn Dương cười hì hì:
– Đa tạ, đa tạ.
Tất cả cùng ngồi xuống.
Thử nhau bằng “trò chơi” đã đủ mất mặt, Bạch Thạch lão ma liền lên tiếng:
– Dám hỏi hôm nay Thánh Quần đến tệ đảo có việc gì?
Cười lạt một tiếng, Tống Nguyên đáp:
– Con nhà võ không nên giả dối, hẳn ai cũng biết mục đích của bổn nhân tới đây.
Bạch Thạch lão ma cười gắn, không còn giữ lễ nữa, thét to:
– Cư Tống Nguyên, ngươi to gan dám tiêu diệt “Đại Hàm giáo” làm môn hạ
của ta là Vạn Tử Lôi trọng thương. Hôm nay còn dám đem người đến xâm
phạm bổn đảo, quả là tham vọng ngông cuồng.
Tông Nguyên lập tức nghiêm giọng:
– Vạn Tử Lôi dựa vào “Nguyên Nguyên ma công” tunghoành trên đất trung
nguyên, lập “Đại Hàm ma giáo” toan lũng đoạn võ lâm, bá chủ quần hùng…
Hắn tàn ác đánh trọng thương, phế bỏ võ công phụ thân ta, giam hãm mẫu thân ta. Nay ta gặp lại được gia phụ, cứu được mẫu thân. Ta phải trừng trị
tội lỗi của hắn và bình ổn võ lâm. Các ngươi còn dám cứu nó, mong dùng
hòn đảo bằng bàn tay này để chống lại “Võ Lâm Thánh Quần” sao?
Bạch Thạch lão ma cứng họng.
Vạn Tử Lôi liền đứng lên quát:
– Các nhân vật võ lâm Trung Nguyên xảo trá, quỷ quyệt, tranh giành ảnh
hưởng, làm loạn thiên hạ. Ta là người đủ tài đứcvà võ công, thu phục
được nhân tâm, dựng nên Đại Hàm giáo để ổn định võ lâm, chẳng phải thuận ý trời à?
Tống Nguyên gắn giọng:
– Ý Trời không nghiêng về ngươi đâu. Muốn biết rõ ý trời, ngươi dám so chưởng với ta tại đây không?
Đã chạm trán với Tống Nguyên, lại nghe khẩu khí cứng gắn của chàng, Vạn Tử Lôi cũng nhợn. Nhưng đường đường là môn đồ duy nhất của đảo chủ Bạch
Thạch, với danh hiệu “Đại Hàm giáo chủ” không lẽ Vạn Tử Lôi chỉ núp sau
sư phụ? Hiền liền cười lạt:
– Được lắm, hôm nay tất cả các ngươi sẽ vùi xương trên đảo để thấy rõ ý trời…
Hai người cùng bước tới.
Những kẻ xung quanh đều lùi lại mười trượng.
Gương mặt vẫn bình thản, Tống Nguyên lạnh lùng bảo:
– Xuất chiêu đi.
Vạn Tử Lôi thét lớn:
– Tiếp chiêu.
Lời nói của hắn chưa dứt, song chưởng đã cuống kình phong âm ầm vỗ thẳng vào Tống Nguyên.
“Bình, bình”
Áp lực ép tới đến ngộp thở, chiêu “Ám phong tróc quỷ” của “Nguyên nguyên
ma công” như một quả núi xô đến. một góc đảo rung chuyển, nước trong hồ
dựng lên như rồng cuốn, cát bụi mù trời.
Tống Nguyên vội triển
vận “Huyết khí” đẩy ra một chiêu “Hàn băng mãn địa” của “Nhu băng thần
công” lấy nhu thắng cương, đạo kình mềm mại nhưng sức mạnh kinh hồn,
chưởng phong gầm rú.
Vạn Tử Lôi bị văng bật về phía sau vài trượng, nội tạng nhôn nhạo, toàn thân chao đảo…
Hắn không ngờ sau thời gian ngắn cả hai cùng dưỡng thương, mà công lực Tống Nguyên tăng tiến khủng khiếp đến thế.
Sự thật Vạn Tử Lôi đâu biết Tống Nguyên đã được “Vũ Nội Song Tiên” phá
“Sinh tử huyền quan” và luyện “Huyền Thiên chính khí” đến tuyệt đỉnh.
Bây giờ công lực của chàng mạnh gấp trăm lần hắn. Ngay cả sư phụ hắn là
Bạch Thạch lão ma thư so nội lức với Tống Nguyên đã phải xanh mặt ngoài
bãi biển rồi.
Khi ấy Vạn Tử Lôi căm tức gầm lên, huy động “Nguyên nguyên ma chiêu” đánh liền những thức tuyệt độc. nhiều phen Tống Nguyên cũng phải bật lùi, cảm thấy ngực bị đè nặng gần ói máu. Nhưng chàng vận “Huyền Thiên chân khí” đều hoà được ngay.
Những chiêu “Nhu băng thần công” của chàng tung ra lại tiếp tục đẩy lùi “Đại Hàm giáo chủ”
Người bên ngoài đều tấm tắc khen:
– Ôi, thật kỳ phùng địch thủ…
Ba mươi chiêu qua đi, Vạn Tử Lôi đã ướt mồ hôi khắp toàn thân, mắt hoa tai ù. Nhưng hắn vẫn cố giữ thế thủ, chờ cơ hội.
Bỗng Tông Nguyên đánh hụt một chiêu “Ác Diểu tầm xà” thân mình chàng xoay quá trớn, để trống khoảng lưng.
Đôi mắt Vạn Tử Lôi ngời lên ánh hung quang dữ dội. Hắn gầm lên một tiếng và vỗ ngay một chưởng vào huyệt “Mệnh môn” của Tống Nguyên như sét đánh…
“Bình”, chương đạo làm rung chuyển mặt đất.
Nhưng cũng vừa lúc ấy…
“Bùng”, tiếngnổ kèm theo tiếng rứ thảm thiết của Vạn Tử Lôi.
Khi thấy Vn5 Tử Lôi xuất chiêu thần tốc, người ta tưởng Tống Nguyên đã lâm nguy.
Nào ngờ Tống Nguyên như một cái bóng, quay vụt lại, tránh đuợc chiêu chưởng của Vạn Tử Lôi và vồ ngay một chiêu “Độc long tứ trảo” trúng giữa ngực
trái của đối thủ.
Máu từ ngực Vạn Tử Lôi tuôn ra có vòi. Với thế
“Độc trảo” của “Nhu băng thần công”, Tống Nguyên thọc sâu bốn ngón thiết chỉ moi bật trái tim của Vạn Tử Lôi ra ngoài.
Sau tiếng rứ kinh
hồn, Vạn Tử Lôi đổ nhào ra đất. Hắn bị hư chiêu của Tống Nguyên dụ hắn
sáp vào, và chàng đã kết thúc tính mạng hắn bằng ngọn trảo thần tốc.
Tông Nguyên đưa cao trái tim đẫm máu của Vạn Tử Lôi cho mọi người ngó thấy. Chàng bật cười sằng sặc, hô to:
– “Đại hàm giáo chủ” dânh trái tim cho ta rồi.
Mười hai cao thủ tháp tùng Tống Nguyên cùng hò hét biểu dương khí thế mãnh liệt.
Bạch Thạch lão ma tái mặt.
Lão vẫy tay thét lên:
– Giết chúng nó…
Tất cả 16 bóngáo trắng xôngtới.
Hữu chưởng của lão ma cũngtung liền một chiêu “Ngạ Quỷ Thoát hồn” về phía
tống Nguyên. Chiêu “Nguyên nguyên ma công” ấy vừa tung ra, kình phong
cuộc dậy ầm ầm, đã bay cát chạy dữ dội.
Tống Nguyên hoa cả mắt,
vội tung mình theo bộ pháp “Tuyết Hoa Phiêu” rồi từ trên cao bổ xuống
một chiêu “Huyết Quang Mê ly chưởng” một chùm sang đỏ rực quật vào lão
ma, khiến lão dội lùi, chỉ thoát chết trong đườngtơ kẻ tóc.
Bọn nguời áo trắng của Bạch Thần đảo ùa tới vây kin chung quanh Tống Nguyên.
Ầm ầm… kình khí rền trời…
Lúc đó Lữ Gia Hành hú dài một tiếng, giương cao song chưởng, thần hình di
động phát ra hai luồng kình phong vang dội như trời long đất lở, đánh
dạt bọn Bạch Thạch đảo ra.
Đấu trường máu me tung toé.
Lữ Gia Hành vừa phát động chưởng lực, thì Chữ Tuấn Dương, Vượn lão nhân,
Tuý Tửu Tiên, Hoàng mai cư sĩ, Hồng Mai lão nhân, Âm Tào Địa Quân, Bạch
mai tiên sinh, Lục Mai thư sinh đều xông lên.
Phía sau, Tuyết Hồn lão nhân, Hồng Mai lão nhân, Tuyết Sơn âm hồn, Tuyết Sơn âm linh nhất loạt xuất thủ.
Bọn người của áo trắng của Bạch Thạch đảo bị đẩy ra lại xông vào quyết đấu dữ dội.
Trong chốc lát chưởng phong tung hoành kình khí dày đặc, trận huyết chiến kịch liệt diễn ra vô cùng tàn khốc.
Bạch Thạch lao ma rú lên:
– Tiểu tử, phen này ngươi khó lòng r khỏi Thần đảo.
Song chưởng phất mạnh, lão đẩy ra tuyệt chiêu ” Song Độc tàn long”, một đạo
kình khí trắng, một đạo màu đen quần quật như đoi mãng xà đánh thẳng vào tống Nguyên như bão táp.
“Bình, bình”
Tiếng nổ dây chuyền rung rinh cả đảo, ngoài bờ biển, những cây nước dựng cao bởi sức dội
của chưởng đạo ” Nguyên Nguyên ma kinh”. Kình khí xới bật hoa viên, nước tronghồ bay lên như mưa bấc.
Tống Nguyên sử dụng thân pháp “Tuý
Tửu Tiên” thân hình di động như ảo ảnh, cưỡi lên lớp sóng chưởng của
Bạch Thạch lão ma, đồng thời đánh xuống những chiêu nổ vang không dứt.
Mười sáu tên cao thủ của Bạch Thạch lão ma chết hàng loạt, chỉ còn lại ba
tên. Bọn thuộc hạ áo trắng chỉ bao quanhbên ngoài đôngnhư kiến, hò reo
điếc tai nhưng không dám xông vào.
Mười hai của Tống Nguyên tả xung hữu đột như vào chỗ không người, chuởn cước tung hoành ngang dọc.
Cuối cùng, bên cạnh Bạch Thạch lão ma chỉ còn lại một lão già, nhưng võ công siêu tuyệt.
Lão già chỉ còn một chân, chính là “Độc Cước lão quỷ”. Lã thét lên, tiếng rền vang choán óc:
– Giết, giết….
Kình khí từ song chưởng của “Độc Cước lão quỷ” tuôn ra cuồn cuộn, sức công
phá bạo liệt và toả mùi tanh tưởi của khí độc kinh người.
Lúc ấy, Bạch Thạch lão ma cũng gầm lên, thân hình bắn vọt như pháo thăng thiên, triển vận “Nguyên nguyên ma công” lao xuống.
Tống Nguyên thấy hai lão già đánh bạt được 12 người của mình ra, đồng thời hợp công bằng ma chiêu…
Chàng nổi giận gầm thét:
– Hai cái xác già phải chôn vùi ở hoang đảo này…
Song chưởng của chàng múa lên, “Nhu băng thần công” và “Đoạt hồn hoả chưởng” cùng xuất.
“Bình bình” kình khí vang rền lộng óc.
Một chiêu “Huyết Quang Băng hiện” mười hai thành công lực đã đánh trúng “Độc Cước lão quỷ”…
Chỉ nghe “Bùng” một tiếng, thân hình “Độc Cước lão quỷ” bị bắn tung lên,
đầu văng một nơi, chân bay một nẻo, máu và óc vương vãi trong không khí
hết sức rùng rơn.
Bạch Thạch lão ma rúng động tinh thần.
Hết cả rồi…
Đệ tử truyền nhân duy nhất của lão đã chết thảm thiết dưới tay Tống
Nguyên. Cái xác của Vạn Tử Lôi, “Đại hàm giáo chủ” còn nằm kia, mà “Độc
cước lão quỷ” cũng tan thành thi thể.
Như điên loạn, Bạch Thạch lão ma xông thẳng tới, thét lơn:
– Tống Nguyên, ta liều chết với ngươi…
“Ầm ầm”
Lão ma huy động “Nguyên Nguyên ma công” liên tiếp phóng liền mười chiêu khủng khiếp.
Tống Nguyên búng mình nhào lộn theo bộ pháp “Tuyết Hoa phiêu” như hoa tuyết bay, tránh những luồng chưởng đạo dễ dàng.
Thình lình, giữa lúc Bạch Thạch lão ma điên cuồng xông tơi, Tống Nguyên quật
thẳng một chiêu “Tống Tửu Quần Ma” chưởng ảnh như tia sét, kình khí bạo
liệt đánh võ sọ Bạch Thạch lão ma như bứa bửa củi.
Lão ma lăng đùng, tắt thở trên bãi cát.
Mười hai cao thủ quay quần xung quanh Tống Nguyên hò reo chiến thắng vang một góc trời.
Từ bờ biển “Vũ Nội Song tiên”, Nguyên Sơn lão tiên Quần, Huệ mẫu và bốn
nàng: Ái Mã, Ngọc Cầm, Tuyết Mai, Bạch Anh cùng vui mừng lướt nhanh về
phía Tống Nguyên.
Thù nhà đã trả xong. Ma giáo đã huỷ diệt, Tống
Nguyên đã lên đến tột đỉnh vinh quang với ngôi vị “Võ Lâm Thánh Quần” và hạnh phúc giữa bốn “Thánh Hậu” tuyệt sắc.
Ngoài biển từng đoàn thuyền của võ lâm quần hùng đã kéo tới, võ kỳ của các môn phái bay phất phới, chiêng trống vang rền.
Những tiếng hô dội trên sóng nước:
– “Võ Lâm Thánh Quần” vạn tuế…
Giữa võ lâm quần hùng, Tống Nguyên sung sướng bước xuống long thuyền với bốn người ngọc vây quanh.
HẾT