Đọc truyện Đổ Bác Chi Vương – Chương 35: Cù tiên sinh là ai ?
Trưa hôm đó, Tống Nguyên và hai người đẹp tâm tình thoải mái, cả ba đều
đẹp như những tiên đồng ngọc nữ. Nhưng dù đẹp đến đâu thì nhìn nhau cũng không thể no lòng.
Chàng liền bảo : ” Trong chốn núi non này
chẳng có gì ăn, thêm mùi tử khí của những thây ma kia rất khó chịu. Ca
ca cùng hai tiểu muội, chúng ta đi nhanh đến một thị trấn gần đây tìm
khách điếm, vừa ăn uống vừa nghỉ ngơi cho khỏe. “
Bạch Anh liền vòng tay : “Xin tuân lệnh Thánh Quần. “
Tống Nguyên tươi cười: “Bạch muội không nên xưng hô như vậy, ca ca là Thánh
Quần của võ lâm, nhưng đối với các tiểu muội trọn đời cũng vẫn là Nguyên ca ca thôi. “
Ái Mã vui vẻ: “Bạch muội, muốn giữ lễ nghi, song
lễ nghi của chị em ta với Nguyên ca thì cứ tôn trọng như vị trượng phu
trong gia đình là đủ rồi. Phải vậy không, ca ca ? “
Nhẹ vuốt tóc hai nàng ngồi bên, Tống Nguyên nhẹ gật đầu: “Ái muội nói phải lắm. Bây giờ chúng ta lên đường thôi.”
Cả ba cùng ra khỏi hang núi, Ái Mã đã lấy xiêm y của mình cho Bạch Anh thay, trông tiểu thư càng bội phần xinh đẹp.
Phi hành một lúc đã đến tiểu trấn, Tống Nguyên trỏ tay:”Đằng kia có một khách điếm khang trang, chúng ta nên tới đó”.
Khi đó khách điếm đã có đông người vào ăn uống. Tên điếm hỏa trông thấy
Tống Nguyên và hai người đẹp bước vào thì chạy tới lăng xăng, vòng tay
chào hỏi: “Các vị quý khách cần ăn uống hay phòng trọ nghỉ ngơi, khách
điếm của chúng tôi đều có đầy đủ.”.
Nhếch miệng cười, Tống Nguyên bảo: “Bọn ta đang đói bụng, nên cần ăn trước đã.”.
Ái Mã nói thêm: “Ngươi hãy mang ra đây hai bình ‘Hoàng Hoa tửu’ và mấy món ăn ngon.”.
Điếm hỏa dạ ran, vừa toan bước đi, bỗng hắn khựng lại vì bàn bên cửa sổ phía ngoài có người lớn tiếng: “Con bà nó, khách điếm này không biết tiếng
Mã Văn Quang hay sao mà dám đòi tiền cơm rượu ?”
Tiếp đó nghe “bình” một tiếng, bàn ghế tung bay, một tên điếm hỏa bị đánh văng vào gốc cột tóe máu.
Tống Nguyên liếc nhìn nơi quầy tiếp khách, thấy lão chủ khách điếm mặt xanh như tàu lá, chẳng dám phản ứng gì cả.
Lại nhìn qua phía cửa sổ, chàng thấy một tên đại hán râu xồm, hình tướng
hung ác dẫn hai tên thuộc hạ nghênh ngang bỏ đi. Những thực khách có mặt lấm lét nhìn theo mà chẳng ai dám có ý kiến.
Nhìn tên điếm hỏa đứng bên bàn mình cũng đang xanh mặt, Tống Nguyên liền hỏi: “Bọn chúng là hạng người gì mà hung hăng như vậy?”
Tên điếm hỏa đôi mắt dáo dác, chỉ nói nhỏ: “Các vị cứ nên chờ cơm rượu, ăn
uống no say như mọi người cho yên thân, đừng hỏi tới tên hung thần ác
sát ấy làm gì.”
Dứt lời, hắn nhanh chân đi vào trong lo cơm rượu.
Ái Mã quan sát quang cảnh nãy giờ cũng cảm thấy máu nóng sôi lên. Nàng
quay sang Tống Nguyên: “Ca ca có thấy khó chịu không ? Giữa thị trấn
thanh thiên bạch nhật thế này mà có những tên ăn quỵt đánh người, thật
xốn con mắt.”
Bạch Anh nói thêm: “Tiểu muội nghĩ, nếu không có
việc gì đi gấp, chúng ta nên trừng trị gã râu xồm ấy một trận cho bỏ
thói côn đồ.”
Lúc đó, tên điếm hỏa đã bưng rượu thịt ra, Tống
Nguyên bảo: “Hãy ăn uống đã, ca ca hỏi xem gốc gác tên này thế nào, ta
sẽ ra tay cũng chưa muộn.”
Ăn uống vừa xong, Bạch Anh nhắc lại:
“Con nhà võ không khi nào bỏ qua những chuyện bất bình. Để muội đi một
vòng xem gã râu xồm ấy ở đâu, sẽ trị cho hắn một mẻ.”
Bạch Anh khi đó vừa uống mấy chung rượu thơm, ánh mắt long lanh, đôi gò má ửng hồng, lời nói đầy khí phách.
Ở bàn bên có một lão nhân chợt nói: “Cô nương nổi giận là phải lắm, những tên hung ác ấy cần phải trừng trị, lão phu rất tiếc mình đã già rồi.”
Nghe ông lão nói, Tống Nguyên liền quay qua hỏi: “Bẩm tiên sinh, hẳn là tiên sinh có biết lai lịch tên côn đồ ấy ?”
Ông lão đáp: “Thằng râu xồm ấy tên là Mã Văn Quang, xuất thân là gã đồ tể
chọc tiết heo. Sau này hắn học được một ít võ công của hắc đạo, nên
ngang tàng lớn lối. Hắn thường ăn quỵt, đánh người như trò giải trí. Gần đây có Cù lão tiên sinh, một người đạo đức ở ẩn, Mã Văn Quang thường
đến yêu cầu ông dạy thêm võ công. Nhưng Cù lão tiên sinh không chịu dạy
tên vô lại ấy, nên hắn tức lắm…Hàng ngày cứ ăn nhậu quỵt ở các khách
điếm hay tửu quán xong là Mã Văn Quang lại đến Cù gia trang bức bách Cù
tiên sinh, bắt phải truyền võ công cho hắn. Chẳng biết đến hôm nay sự
việc đã ra sao rồi.”
Tuy ông lão nói chuyện với Tống Nguyên, nhưng Ái Mã cũng nghe rõ.
Nàng hỏi thêm: “Lão trượng, như vậy Cù tiên sinh rất giỏi võ công ?”
Ông lão đáp: “Chưa thấy ông biểu dương chưởng lực bao giờ, nhưng ‘khẩu
quyết’ thì ông thuộc lòng bộ ‘Huyết kinh’ và thường ca bài ‘Chính Khí’.”
Câu trả lời của ông lão làm Tống Nguyên suy nghĩ: “Thuở bé ta thường nghe
mẹ nuôi là Đ ca bài ‘Chính Khí’ để ru ta ngủ. Lúc ta
đã lớn, bà vẫn có thói quen ca hát bài ‘Chính Khí ca’ và nói cho ta nghe rằng ‘Chính khí ca’ là khúc hát của ‘Thánh Quần’, bên trong có ẩn chứa
võ công siêu tuyệt. Nay nghe Cù tiên sinh biết bài “Chính Khí ca” chẳng
biết có quan hệ sao đây. Ta nên đến Cù gia trang để tìm hiểu và trừng
trị gã râu xồm bất lương, nếu hắn còn đến bức bách người già.”
Nghĩ như vậy rồi chàng nói với ông lão: “Vãn bối muốn đến thăm Cù tiên sinh, chẳng hay lão nhân có thể cho biết Cù gia trang nằm ở đâu ?”
Ông lão nói ngay: “Cù tiên sinh là người học vấn uyên thâm cả văn lẫn võ.
Người trong vùng này ai cũng kính trọng. Nếu công tử giúp được gì cho
tiên sinh đều là việc tốt. Công tử cứ ra khỏi tiểu trấn này một dặm,
hướng tây, rồi hỏi Cù gia trang sẽ có người chỉ dẫn ngay.”
Tống Nguyên cám ơn ông lão, rồi vẫy điếm hỏa: “Ngươi dành cho bọn ta một căn phòng rộng trên lầu.”
Vừa nói chàng vừa trao cho điếm hỏa một viên ngọc.
Điếm hỏa mắt sáng lên, vội vã vòng tay cúi đầu: “Xin mời các quý khách theo tiện nhân.”
Tống Nguyên liếc mắt qua Ái Mã và Bạch Anh. Hai nàng cùng đứng dậy theo chân Tống Nguyên lên lầu.
Gã điếm hỏa đưa ba người đến một căn phòng rộng, rồi lui ra.
Lúc đã vào phòng, Tống Nguyên nói: “Muốn trừng trị tên côn đồ Mã Văn Quang
thì phải đến Cù gia trang đón nó. Vậy hai tiểu muội cứ ở phòng này chờ
đợi.”
Ái Mã liền nũng nịu: “Muội cũng muốn được theo ca ca.”
Bạch Anh cũng tiếp lời: “Cả muội nữa.”
Nhưng Tống Nguyên nghiêm giọng: “Hai muội đều vừa trải qua những biến cố,
nguyên khí chưa được dồi dào, phải nghe lời ca ca ở đây chờ, không nên
hành động hại sức.”
Ái Mã âu yếm nhìn Tống Nguyên: “Ý ca ca đã quyết thì muội xin vâng.”
Bạch Anh cũng mỉm cười: “Ca ca nhớ bảo trọng và mau về với các muội.”
Tống Nguyên gật đầu: “Hai muội cứ yên tâm, ca ca sẽ về ngay…”
Ra khỏi khách điếm, Tống Nguyên đi thẳng về hướng tây và hỏi thăm Cù gia
trang, quả thật chàng được những người dân trong vùng chỉ dẫn đến tận
nơi.
Cù gia trang là khu vực tĩnh mịch, như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài của những người đua chen danh lợi.
Tống Nguyên bỗng lẩm bẩm: “Một nơi tĩnh lặng thanh cao như thế này mà Mã Văn Quang đến quấy phá thì thật đáng tội chết.”
Chàng đi thẳng vào gia trang, không thấy có ai ngăn cản. Qua những lối đi
trải sỏi, trồng hoa, chàng tới ngôi nhà chính và nhận ra Thư đường ở bên hữu.
Trong Thư đường lúc ấy có một lão nhân, tay cầm quyển sách lớn tiếng ngâm nga.
Chàng nói nhỏ một mình: “Bị một tên đại côn đồ khống chế, mà chủ nhân gia
trang vẫn bình tĩnh đọc ‘Chính khí ca’ thì thật là con người ngoại
hạng.”
Đi thẳng vào Thư đường, Tống Nguyên thấy chủ nhân vẫn chẳng lưu ý đến tiếng động lạ.
Ông vẫn đọc “Chính khí ca” một lúc thật lâu.
Bỗng ông ngước nhìn lên, câu hỏi thật nhẹ nhàng: “Công tử cần lão phu việc gì chăng ?”
Tống Nguyên vội khum tay vái chào: “Bẩm, tiền bối có phải là Cù lão tiên sinh ?”
Ông lão gật đầu: “Vâng, chính lão là Cù tiên sinh, chẳng hay cái tên ấy có gợi nhớ cho công tử đến một hình ảnh nào không nhỉ ?”
Lời nói của ông thật giản dị, nhưng âm sắc như tiếng chuông đồng, tỏ ra nội lực vô cùng thâm hậu.
Tống Nguyên lại hỏi: “Xin đường đột mong lão nhân cho biết, do đâu mà có ‘Chính Khí ca’…”
Ông lão lại liếc mắt: “Ôi, công tử cũng quan tâm đến ‘Chính khí ca’ à?”
Đôi mắt sáng của ông lão nhìn Tống Nguyên đầy vẻ cảm tình.
Rồi ông gật gù: “Mà cũng phải, ta thấy công tử như liên quan mật thiết với
ta, một điều do linh tính mà ta không thể giải thích được.”
Lão
nhìn Tống Nguyên suốt từ đầu đến chân, và cuối cùng tiếng ông hỏi thật
êm nhẹ, như rót vào tai: ” Xin cho lão được hỏi trước. Do đâu công tử có chiếc áo quý báu đang khoác trên người ?”
Tống Nguyên nghĩ nhanh trong đầu: “Ông lão này biết rất rõ mọi chuyện võ lâm. Nhất định chẳng phải là nhân vật tầm thường.”
Chàng vội lựa lời hỏi lại: “Tại sao tiền bối chỉ chú ý đến chiếc áo của tại hạ ?”
Ông lão bật cười: “Nếu lão không lầm thì đây là ‘Thiên tàm y’, áo khoác của bộ trang phục năm xưa ‘Võ lâm thánh quần’ vẫn thường mặc.”
Tống Nguyên cung kính cúi đầu đáp: “Chính thế.”
– “Công tử lấy ở đâu ra ?”
– “Thưa, ở ‘Không Động đáy’.”
Cù lão tiên sinh “à” một tiếng, rồi lại hỏi: “Vậy hẳn công tử đã tinh thông những bí truyền võ công ở dưới ‘Không Động đáy’ ?”
Thật không ngờ ông lão lại biết cả những điều bí mật dưới địa huyệt ấy.
Tống Nguyên dè dặt đáp: “Bẩm, vãn bối tài sức có hạn, chỉ biết được vài môn.”
Sắc mặt của Cù tiên sinh bỗng trắng bệch hẳn ra. Ông run giọng hỏi: ” Qúy danh của công tử là gì ?”
Vừa định trả lời, bỗng Tống Nguyên nghe tiếng bước chân bên ngoài, nên vội nói: “Có người tới…”
Tằng hắng một tiếng, Cù lão tiên sinh bảo: “Chắc là thằng tướng cướp Mã Văn
Quang đến gây chuyện với lão hữu. Nó cứ cầu lão về giúp nó. Nhưng lão
đâu có thể đi làm giặc.”
Không hiểu sao linh tính của Tống Nguyên báo cho chàng biết Cù lão có những mối liên hệ rất mật thiết với chàng. Vừa gặp ông lão, chàng đã nảy sinh tình cảm khó tả. Bây giờ nghe khẩu
khí trượng phu của ông, chàng càng luyến mến ông hơn.
Chàng liền nói: “Nếu lão tiên sinh tin vãn bối, thì sức trẻ này xin thay mặt tiên sinh trừng trị tên Mã Văn Quang.”
Cù lão tiên sinh nhướng mắt: “Công tử trừng trị cách nào ?”
Tống Nguyên đáp gọn: “Giết nó…”
Ông lão rung rung chòm râu bạc: “Vì sao ?”
Chàng khẳng khái trả lời: “Nó là kẻ độc ác, cướp bóc dân lành, không tôn trọng người lớn tuổi.”
– “Công tử tin rằng một mình có thể thắng tên cướp khét tiếng ấy ?”
– “Thưa, đúng thế.”
– “Công tử cần bao nhiêu thời gian ?”
– “Chỉ một chiêu thôi.”
– “Một chiêu mấy thức ?”
– “Thưa, một chiêu một thức…”
Cù lão tiên sinh lắc đầu: “Vậy sao ? công tử có tự tin quá không ? Tướng cướp Mã Văn Quang không phải tay vừa.”
Giọng Tống Nguyên vẫn quả quyết: “Vãn bối đã tự lượng sức, tiên sinh cứ an tâm.”
Chàng vừa dứt lời thì tiếng bước chân đã dồn dập, có lẽ chừng mười tên chứ không ít.
Tiếng bước rầm rập dừng ở bên ngoài.
Một gã mặt trắng, không râu, ăn mặc lòe loẹt lướt vào như một cánh chim đại bàng.
Hắn liếc nhìn Tống Nguyên, lộ vẻ không vui, rồi vòng tay hướng về Cù lão
tiên sinh: “Cù lão sư, tại hạ mong được nghe lời phúc đáp.”
Cù lão tiên sinh nghiêm mặt: “Ý ta đã quyết rồi. Kẻ sĩ có thể giết, nhưng chí khí không thể lay. Mã tướng công về đi.”
Mã Văn Quang nhếch mép: “Thửa xưa Lưu Bị ba lần cầu Gia Cát Khổng Minh,
cuối cùng Gia Cát Lượng cũng thông cảm mà theo. Tại hạ cũng noi gương
người xưa, mong tiên sinh chiếu cố.”
Cù lão tiên sinh nghiêm mặt: “Lưu Hoàng Thúc cầu Gia Cát Khổng Minh là để làm ích lợi cho thiên hạ,
không phải làm điều ác thủ lợi cho mình.”
Lập tức gục đầu ba cái, Mã Văn Quang gằn giọng: “Mã tại hạ đã cầu ba lần, lạy ba lần, tiên sinh nên suy nghĩ.”
Ông lão trừng mắt: “Đồ khảo khấu tàn ác, muôn người đều căm ghét ngươi. Ta
già rồi, không đủ sức giết giặc, chứ không thiếu lỗ tai để nghe đâu mà
ngươi phải lải nhải.”
Quắc mắt lên, Mã Văn Quang lạnh lùng bảo :
“Tiên sinh thuận ý hay không cũng mặc, hôm nay tại hạ nhất định buộc
tiên sinh phải đi.”
Cười lạt một tiếng, Cù lão nói: “Ta đã bảo với ngươi là võ công của ta bị hủy rồi, ta về với ngươi liệu có ích gì ?”
Cặp mắt Mã Văn Quang như bộc lộ hết sự tàn ác: “Tại hạ không tin, tại hạ sẽ xuất năm chưởng thử xem, sau đó sẽ đốt cả trang viện này.”
Hắn vừa dứt lời đã nghe “Bình” một tiếng, kình khí cuồn cuộn đánh thẳng vào Cù lão, một chiêu “Mãnh hổ bạt sơn”…
Tống Nguyên giật mình, nhưng chỉ thấy Cù lão đảo mình một cái đã né được
chiêu chưởng của tướng cướp. Tuy nhiên lại “Ầm Ầm”, Mã Văn Quang đã xuất tiếp hai chiêu “Bình xa lạc nhạn”, “Sư tử hí cầu”, toàn là chiêu thức
tối độc của phái “Thiên Sơn”…
Chưởng lực rung chuyển, cả Thư
đường muốn bay tung lên, còn Cù tiên sinh vọt hẳn lên theo thế “Phi
thiên tầm long” cưỡi trên sóng chưởng của địch thủ để thoát ra ngoài làn kình đạo.
Qua ba chiêu của Mã Văn Quang, Tống Nguyên thấy quả
thật Cù lão chỉ tránh né theo phản ứng, không có lực đánh lại đối
phương, đúng là lão đã bị hủy võ công rồi.
Nhưng theo các thế né
tránh của Cù lão cũng chứng tỏ lão vốn là cao thủ, nếu tầm thường đã
không khỏi banh xác sau ba chiêu dữ dội của Mã Văn Quang.
Tống
Nguyên càng thêm có ý tôn trọng và cảm tình với Cù lão. Nhất là chàng
ngờ ngợ thấy thân pháp của Cù lão rất gần với bản môn. Qủa thật ông lão
phải liên quan mật thiết với môn “Huyền thiên chính khí” của Thánh Thủ
Tiên Quần.
Song Mã Văn Quang lại thật tàn bạo. Sau khi thấy Cù
lão tránh được ba chiêu thần tốc, đôi mắt hắn ngời tia hung quang bốc
lửa. Song chưởng của hắn giơ lên, đẩy mạnh một chiêu “Huyền Vân Bế
Nguyệt”…
– “Ầm”
Kình khí cuồn cuộn như mây đen che phủ mặt trăng, chưởng phong úp lấy toàn thân Cù lão.
Vách thư phòng sạt lở tả tơi, tòa nhà rung rinh như tróc nóc.
Tống Nguyên kêu lên: “Ôi, quái vật tàn bạo, hãy dừng tay.”
Chàng vươn mình tới toan che chở cho Cù lão, nhưng chàng ngạc nhiên thấy tiên sinh vẫn ung dung bay mình sang phía tả, áo rộng phất phơ, râu bạc vênh ngược, tránh được chiêu “Huyền vân bế nguyệt” thật tài tình.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, Tiên sinh vẫn thản nhiên nhìn Mã Văn Quang và trầm giọng: “Còn chiêu thứ năm, ngươi xuất tiếp đi.”
Tên tướng cướp gầm lên: “Lão già tận số đừng thách thức điên khùng. Hãy tiếp chiêu…”
Nhưng Tống Nguyên đã phóng vụt ra: “Huynh đài, để tại hạ thay mặt.”
Mã Văn Quang trợn mắt: “Tiểu tử dang ra, chưa đến lượt ngươi chịu chết đâu. “
Nhếch miệng cười lạt, Tống Nguyên nói: “Mã khảo khấu, ai chết chỉ trong chớp
mắt là định đoạt thôi, bây giờ ta chỉ yêu cầu ngươi cúi đầu tạ lỗi Cù
tiên sinh, và hứa từ nay không quấy nhiễu Tiên sinh nữa.”
Đôi mắt tóe lửa, Mã Văn Quang thét: “Cái mạng của ngươi còn không giữ nổi, đừng xía vào truyện kẻ khác.”
Tống Nguyên cười lạnh: “Ngươi hãy nghe cho rõ. Nếu ngươi không rời khỏi đây, ta sẽ cho ngươi bắn máu ra ngoài năm trượng.”
Mã Văn Quang gầm lên: “Tự ý ngươi muốn chết, đừng trách Mã đại gia độc ác nhé”
Song chưởng múa vun vút, tên tướng cướp xuất chiêu “Tả long hữu hổ”, chưởng
đạo kinh hồn, thượng hạ chia đôi đánh vào ngực và bụng dưới của Tống
Nguyên, kình khí ào ạt như sóng biển.
“Bình, bình”, hai tiếng nổ chuyển đất.
Nhưng sau đó là tiếng rú thê thảm của Mã Văn Quang.
Thì ra trong lúc Mã Văn Quang giương chưởng đánh tới, Tống Nguyên chỉ tằng
hắng một tiếng, đứng yên tại chỗ, nhưng chàng ngầm vận “Nhu Băng thần
công” tạo thành một lớp xung lực dữ dội.
Khi song chưởng của tên
tướng cướp còn cách thân thể Tống Nguyên chừng ba tấc đã nghe “bình” một tiếng chói tai, rung rinh mặt đất, Mã Văn Quang kêu rú thất thanh, toàn thân hắn bị văng bắn ra xa, lộn nhào luôn mấy vòng rồi xa xuống vắt
ngang tường xa hơn năm trượng. Máu từ thân thể hắn bắn ra vung vít, run
lên một lúc rồi tắt thở.
Rõ ràng Tống Nguyên chưa cần thi triển đến một chiêu đã giết chết Mã Văn Quang.
Cù lão tiên sinh nhìn Tống Nguyên với ánh mắt ngạc nhiên và bật tiếng khen: “Hảo công phu, hảo công phu…”
Một già một trẻ nhìn nhau cười sảng khoái.
Bỗng bên ngoài có tiếng la: “Mã lão đại chết rồi, chúng ta thiêu trụi trang viện này đi.”
Liếc nhìn Cù lão, Tồng Nguyên nói: “Tiên sinh cứ an tâm, để vãn bối ra bày trò chơi với chúng nó”.
Vút một cái, chàng phóng ra ngoài đã thấy mười tên đại hán vác đao to, búa lớn , một tay cầm ngọn đuốc cháy bừng bừng xông tới.
Tống Nguyên thét vang một tiếng, song chưởng vừa múa lên “Huyết quang mê ly chưởng” đã nổ “ầm ầm”, hào quang rực đỏ.
Trong chớp mắt, mười cái xác chết nằm dưới Thư đường trông thật rợn người.
Cù lão tiên sinh đến sau lưng vỗ vai chàng trai trẻ: “Công tử vất vả vì lão quá, xin mời vào nghỉ.”
Tống Nguyên quay lại, vòng tay: “Bẩm tiên sinh đừng bận lòng, đây chỉ là việc nhỏ.”
Cù lão xúc động nghĩ thầm trong đầu: “Ôi, sao khẩu khí rất giống ta thuử
thiếu thời, mà gương mặt cũng vừa giống ta, vừa giống Huệ nương. Lẽ nào… Ôi lẽ nào…”
Lòng già rộn lên cảm giác khó tả.
Tiên sinh liền nói: “Ân nhân quý danh là gì, lão hủ chưa kịp hỏi, thật là không phải…”
Linh tính một điều khác thường, Tống Nguyên đáp ngay: “Vãn bối là Cư Tống Nguyên.”
Cù lão bỗng thay đổi sắc mặt, toàn thân run lên, lảo đảo muốn té. Tống Nguyên vội đỡ lấy ông lão: “Tiên sinh làm sao thế ?”
Cù lão hỏi lại: “Công tử là Cư Tống Nguyên, cháu đích tôn của Thánh Thủ Lang Quần ?”
Tống Nguyên vừa gật đầu thì Cù lão đã ôm lấy chàng, nghẹn ngào kêu: “Ôi,
Nguyên Nhi, con là con trai thân yêu của ta. Cha chính là Cư Nguyên Sinh – ‘Võ Lâm Thánh Quần’ đời thứ hai đây…”