Đọc truyện Đổ Bác Chi Vương – Chương 21: Thập nhị tử chiêu
Sợi dây của Tuyết Sơn Âm Hồn không thu lên, làm Tống Nguyên phải suy nghĩ trong đầu.
Theo lời của Tuyết Hồn Lão Nhân thì công lực của Tuyết Sơn Âm Hồn khoảng ba
giáp, cao hơn cả “Nhất Ma” và Tam Âm”, nên lúc trở lên Tống Nguyên phải
hết sức thận trọng, không thể coi thường.
Chàng suy diễn thật nhanh:
Mở lớn mắt kinh ngạc, Tuyết Sơn Âm Linh hỏi nhanh:
– Thế nghĩa là sao?
Giọng Tuyết Sơn Âm Hồn giảng giải:
– Ta không thể ở đây suốt ngày đêm trong hang này. Nếu Đỗ tiểu tử còn
sống mà ra khỏi hang thì nó sẽ bị các cao thủ võ lâm vây đánh. Như vậy
ta sẽ kịp thời biết được và xông vào bắt lấy nó, chẳng phải ở lợi cho ta là gì?
Tằng hắng một tiếng, Tuyết Sơn Âm Linh bảo:
– Nhưng ít ra ca ca cũng phải quan sát bọn người lảng vảng quanh đây, phòng hờ việc không tốt cho ta chứ?
Tiếng Tuyết Sơn Âm Hồn oang oang:
– Tất nhiên ta phải ra. Nhưng liệu Đỗ tiểu tử có thể xuất hiện trong lúc này không?
Khịt mũi một cái, Tuyết Sơn Âm Linh cười khà khà:
– Không có khả năng đó. Tiểu tử xuống địa huyệt Đầm Băng đã bốn ngày, ta để sẵn sợi dây vẫn không thấy nó lên, có lẽ nó chết ở xó nào rồi. Ca ca cứ an tâm ra ngoài.
“Rẹt” một tiếng, Tống Nguyên biết Tuyết Sơn Âm Hồn đã ra khỏi hang.
Nãy giờ núp nhìn và nghe ngóng hai anh em tên ma đầu nói chuyện với nhau, Tống Nguyên giật mình nghĩ thầm:
– Chết thật, ta ở dưới địa huyệt đã bốn ngày. Như vậy chỉ còn một ngày
nữa ta phải về bên Ái Mã liệu có kịp không? Lúc tới đây, ta cố gắng di
chuyển nhanh và cũng mất hết hai ngày đường…
Chàng quyết định trong đầu: Mình phải ra khỏi nơi này thật nhanh, và phi hành như gió may ra mới kịp.
Tống Nguyên lập tức vận Huyết Khí, thân mình đỏ rực, rồi phóng vèo ra phía cửa hang.
Tuyết Sơn Âm Linh vừa đưa Tuyết Sơn Âm Hồn ra ngoài, bỗng thấy một cái bóng
đỏ rực như khói lửa xẹt ngang. Lão ta giật mình, song chưởng đẩy tới một chiêu, miệng thét lớn:
– Đứng lại…
Không ngừng, không
nói, Tuyết Sơn Âm Linh vừa lại gần, Tống Nguyên đã vỗ chưởng quật tới
một chiêu “Huyết lưu phiêu cần” như “Máu vọt cần câu” thật dữ dội.
“Ầm” một tiếng, ánh hồng tỏa sáng, luồng khí nóng như sét bổ thẳng vào đầu Tuyết Sơn Âm Linh.
Giật mình kinh ngạc, Tuyết Sơn Âm Linh vận mười thành công lực đánh tới như
sóng vỗ đầu ghềnh, đồng thời thân lão bắn lùi về phía sau nhanh hơn tia
chớp.
– “Bình bình”
Tiếng nổ lớn như thiên long , địa
chấn. Nhưng chỉ thấy bóng đỏ đảo nhanh, Tống Nguyên thoát qua luồng lực
đạo của đối phương, thân thể nhẹ nhàng buông xuống phía ngoài hang.
Chưởng đã đi hụt, Tuyết Sơn Âm Linh đã bật lùi khi hai chưởng giao nhau mà vẫn thấy có luồng kình lực rất nóng xuyên vào trước ngực, tim lão nóng ran, cổ họng có vị mặn, và lão ói ngay ra một vòi máu, chân loạng choạng lùi thêm mấy bước mới đứng vững được.
Không chậm chễ, Tống Nguyên vừa trụ như cột thép, vừa cuộn lên một luồng chưởng khí đánh thẳng vào đối thủ.
Hoảng hồn bởi chiêu chưởng của Tống Nguyên, Tuyết Sơn Âm Linh nâng chân khí uốn mình vọt qua một bên.
Đâu dễ cho lão thoát, Tống Nguyên phóng vọt mình lên, từ khoảng không ấy
chưởng và cước cùng giáng xuống đầu Tuyết Sơn Âm Linh với sức mạnh hơn
chẻ núi.
Bỗng có tiếng đằng hắng, rồi một luồng khí cực mạnh tống nhanh vào ngực Tống Nguyên để cứu nguy cho Tuyết Sơn Âm Linh trong gang tấc.
Vội chặt ngang luồng chưởng khí, Tống Nguyên lùi ba trượng, mở lớn mắt nhìn bóng người trước mặt.
Tuyết Sơn Âm Hồn thích thú bởi chiêu chưởng của mình. Lão ta cười sằng sặc và nói nhanh:
– Tiểu tử, ngươi còn sống mà trở lên đây, cũng là chuyện lạ trong võ lâm ngày nay đấy.
Nhếch mép khinh thị, Tống Nguyên bảo:
– Rồi lão sẽ còn thấy nhiều chuyện lạ.
Tuyết Sơn Âm Hồn vểnh hàm râu bạc phiếu:
– Nhưng liệu ngươi có thoát để làm chuyện lạ không?
Tống Nguyên tằng hắng:
– Ý lão muốn gì?
Lão già gằn giọng:
– Để lại “Đoạt hồn huyết kiếm”, “Tàn Băng tiêu” và áo “Thiên Tàm” thì ta tha chết cho mà đi.
Tống Nguyên cười lạt:
– Nói dễ nghe nhỉ? Tôn hạ có chắc giết được ta không?
Ngửa cổ lên cười sằng sặc, Tuyết Sơn Âm Hồn lại trừng mắt:
– Xưa nay ta chưa từng gặp kẻ nào dám cao ngạo như ngươi.
Tống Nguyên cũng bật cười:
– Hôm nay thiếu gia sẽ mở mắt cho tôn hạ.
Hết sức phẫn nộ, tóc trên đầu dựng đứng cả lên, Tuyết Sơn Âm Hồn thét:
– Nếu tiểu tử chịu nổi mười chiêu, lão phu sẽ không cản trở ngươi ra khỏi nơi đây…
Vẫn thản nhiên, Tống Nguyên gằn từng tiếng:
– Nói chi mười chiêu, cho dù trăm chiêu, nghìn chiêu ta cũng sẵn sàng tiếp được tôn hạ.
Tuyết Sơn Âm Hồn rung hàm râu bạc:
– Cứ thử mười chiêu, nếu lão phu để ngươi lọt qua mười chiêu thì suốt đời sẽ làm đầy tớ cho ngươi sai khiến.
Tống Nguyên cao giọng:
– Để cho xứng đáng, hãy lấy mức năm mươi chiêu quyết đấu. Nếu ta thua, sẽ chịu cho tôn hạ trọn quyền sinh sát đấy.
Tuyết Sơn Âm Hồn thét lớn:
– Được, hãy tiếp chiêu.
Cước hạ của lão di động, bóng trắng lướt lên, song chưởng giao nhau, một luồng lãnh khí cực mạnh cuồn cuộn xô tới.
Tống Nguyên mỉm cười, nô vai sải bước, làn sương màu hồng bốc lên ngùn ngụt, miệng nói nhanh:
– Đại trượng phu hãy nhớ lấy lời…
Nhanh như chớp, Tuyết Sơn Âm Hồn chĩa thiết chỉ điểm vào các huyệt “Khí môn”, Dương môn”, “Tương đài”, “Huyết hồn” của Tống Nguyên:
– Tiểu tử đừng hối hận.
Chỉ phong rào rào, trong nháy mắt đã điểm vào những yếu huyệt trước ngực Tống Nguyên.
Tốc độ xuất chiêu của lão già quá mạnh, biến thức nhẹ nhàng mà vô cùng nguy hiểm khiến người ta phải khiếp sợ.
Tống Nguyên cũng không dám coi thường.
Chàng vội triển khai bộ pháp “Túy Tửu Tiên”, trượt mạnh như cá bơi dưới nước, ngón tay giữa bên hữu thủ chĩa ra, điểm như tên bắn vào huyệt “Mệnh
môn” của Tuyết Sơn Âm Hồn.
Chàng gằn giọng:
– Chiêu thứ nhất.
Tuyết Sơn Âm Hồn không thu chiêu. Lão chuyển từ “điểm” sang “bắt” để chộp
mạnh vào “Thanh Lãnh uyên” trên hai cổ tay Tống Nguyên. Tiếng nói của
lão ràng rọt:
– Vẫn là chiêu thứ nhất.
Tống Nguyên để
ngang hai cánh tay, đâm ngược lên huyệt “Kiên tĩnh” trên hai vai Tuyết
Sơn Âm Hồn, khí thế thật dữ dội. Nhưng lão già kịp thời nghiêng chưởng
chặt vào tay đối thủ, miệng thét:
– Đây vẫn là chiêu thứ nhất.
Trong chốc lát hàn quang cuồn cuộn, hồng ảnh mù trời, hai luồng kình khí mãnh liệt giao nhau, tiếng nổ chen lẫn tiếng thét. Hai đối thủ chuyển thức,
không đổi chiêu, nhưng đã khiến hang động như muốn nứt tung, vỡ toác.
Lúc đó, bên ngoài hang bỗng có một bóng người lẻn vào.
Bóng thứ hai…
Bóng thứ ba…
Những kẻ lẻn vào hang càng lúc càng nhiều, cuối cùng đã tới mười tay cao thủ
mò vào hang. Tất cả xếp hàng yên tĩnh, trên diện mạo đều lộ vẻ căng
thẳng, chăm chú quan sát trận quyết đấu khủng khiếp của võ lâm.
Lại có nhiều kẻ tiếp tục đến bên ngoài.
Nơi trận đấu, hình ảnh hai đối thủ không còn phân biệt rõ, chỉ thấy hai cái bóng, một trắng, một đỏ quấn lấy nhau, như múa, như nhảy, kình lực ghê
hồn cùng những luồng khí cực lạnh, cực nóng tỏa ra bốn phía. Lắm kẻ đứng ngoài hoảng sợ phải thụt lùi.
Bỗng có tiếng nói lớn:
– Đây là chiêu thứ hai.
Tiếng nổ như sấm, hồng quang tỏa khắp, khí lạnh buốt người, trận đấu mỗi lúc càng thêm quyết liệt.
Thình lình từ phía ngoài có một người lao vào, dung mạo kỳ dị, đầu tóc bạc phơ, miệng thỏ, mắt lồi.
Nhiều kẻ kêu lên:
– Cưu Bàn Quái Bà.
Mụ Cưu Bàn vừa trụ bộ đã dộng cây gậy đầu bồ câu, mắt liếc ngang dọc, bô bô cái miệng quát:
– Các ngươi đến đây làm gì, lùi ra ngoài…
Sự xuất hiện của Quái Bà làm đám đông nhốn nháo, có kẻ lùi bước. Tóc bạc
trên đầu dựng đứng, mụ Cưu Bàn dộng cây thiết trượng, thét lớn:
– Hãy dừng tay.
Tiếng thét của mụ chưa dứt, một chuỗi cười lạnh tanh đã vọng tới. Rồi một bóng trắng xông vào, quát to:
– Mụ ăn mày, cút đi…
Mụ Cưu Bàn lồi cặp mắt ốc, liếc thấy người mới đến là Tuyết Sơn Âm Linh thì gương mặt mụ bỗng căng thẳng.
Cái miệng thỏ của mụ ngoác ra:
– Ai cút, ai không cút chưa biết. Ngươi la lối cái gì?
Tuyết Sơn Âm Linh đã chữa lành vết thương, đang dồi dào nội lực, liền lạnh lùng bảo:
– Mụ già thối, có mau cút đi không…
Lão vung tay lên, một luồng kình khí như phá núi ập thẳng vào mụ Cưu Bàn thật khủng khiếp.
Thế là bên ngoài trận quyết đấu năm mươi chiêu sinh tử của Tuyết Sơn Âm Hồn và Tống Nguyên, lại xảy ra trận đánh ác liệt của Tuyết Sơn Âm Linh với
mụ Cưu Bàn, làm mọi người trố mắt ngó.
– “Bình bình”
– “Ầm!”
Chưởng phong rào rào, kình khí mù mịt khiến đám đông lùi xa, để lại một khoảng trống.
Mụ Cưu Bàn thét to một tiếng, lách mình tránh luồng lãnh chưởng, rồi vung thiết trượng đánh ào ào.
Trận chiến bên ngoài đã quyết liệt, bên trong cũng đang giao đấu đến kinh hồn.
Có tiếng lao xao:
– Chiêu thứ ba.
– Hừm, đã chiêu thứ ba rồi…
Đấu trường vang tiếng nổ như sấm sét, lãnh phong tỏa rộng trùm phủ lòng hang.
Bỗng bên ngoài có tiếng Tuyết Sơn Âm Linh hét:
– Mụ ăn mày cút đi kẻo chết.
– “Ầm”
Tuyết Sơn Âm Linh giáng một tử chiêu.
Tiếng nổ chấn động, vách đá sạt rầm rầm.
Sắc mặt mụ Cưu Bàn trắng bệch, tay trái giữ chặt thiết trượng, tay phải ôm
lấy ngực. Máu từ miệng mụ tuôn ra có vòi. Vụ lảo đảo lùi liền năm bước,
thân hình lắc lư tựa con thuyền trên sóng, hồi lâu mới đứng vững được.
Cố nhướng mắt lên, mụ phều phào:
– Được rồi, lão nương sẽ có phen rửa hận.
Dứt lời mụ đảo mình phóng ra khỏi hang như một luồng khói.
Trận chiến bên trong lại có tiếng la:
– Chiêu thứ bốn mươi hai.
– “Ầm”.
Hai bóng đối thủ tách ra, Tuyết Sơn Âm Hồn văng xa lắc, búng mình đứng lên, lảo đảo một lúc lâu mới trụ vững được.
Mặt Tống Nguyên cũng tái đi, phải lùi năm bước.
Chàng trừng mắt, hỏi đối thủ:
– Thế nào?…
Tuyết Sơn Âm Hồn ngẩn mặt ra, miệng lẩm bẩm:
– Chiêu thứ bốn hai, chiêu thứ bốn hai rồi à? Ôi lão phu vẫn không hạ
được tiểu tử… Năm mươi chiêu, chỉ còn cách tám chiêu thì làm nên trò
trống gì kia chứ?
Lão lại bật cười, nhưng giọng nói thật bi thán:
– Thôi rồi, phen này lão đành làm kẻ đày tớ… Khà khà.
Lão khật khưỡng tiến dần từng bước hướng về phía Tống Nguyên.
Lúc này, Tống Nguyên bỗng chột dạ, nghĩ thầm:
– Chiêu thứ bốn hai, ta dùng lời nói dụ lão, khiến lão lỏng chiêu thức.
Chính trong thời khắc đó, ta ấn được lên vài lão, mà cũng bị lão dùng
khí phản chưởng đẩy lùi ra xa. Về mặt thời gian, lão chậm một bước, song nội lực của ta không thể hơn lão. Sở dĩ khống chế được lão hơi lâu là
dựa vào chưởng pháp. Bây giờ nếu lão xuất toàn lực đánh tới, sợ rằng ta
không cự nổi.
Tống Nguyên đang suy nghĩ thì Tuyết Sơn Âm Hồn đã lững thững tới trước mặt, chỉ còn cách ba bước.
Thình lình, Tuyết Sơn Âm Hồn quỳ sụp xuống đất, hai tay chắp lại và cung kính nói:
– Theo đúng lời giao ước, kể từ nay “Lão nô” Tuyết Sơn Âm Hồn sẽ suốt
đời chịu sự sai khiến của Chủ nhân Đỗ Tống Nguyên. Nếu thay lòng đổi dạ
sẽ bị trời chu đất diệt, khi chết hồn phải sa địa ngục chịu khổ hình.
Lời nói của Tuyết Sơn Âm Hồn khiến những kẻ có mặt đều phải ngạc nhiên trố mắt ngó.
Tuyết Sơn Âm Linh lách tới, kéo cánh tay anh, miệng nói lẹ:
– Ca ca sao thế. Việc giao đấu võ công, thắng bại là chuyện thường. Sao ca ca chịu làm tôi mọi cho thằng trẻ con?
Tuyết Sơn Âm Hồn giật cánh tay về, trừng mắt quát:
– Đệ đệ nói như vậy là sai. Ta đã hứa nếu không hạ được tiểu tử thì phải làm đầy tớ. Quân tử nhất ngôn, làm sao nuốt lời?
Nghe anh nói những lời bi thán, Tuyết Sơn Âm Linh phẫn nộ, cặp mắt giương
tròn, tập trung song chưởng và lướt tới trước mặt Tống Nguyên. Lão gầm
gừ gằn giọng:
– Đỗ tiểu tử. Phen này ta không giết được ngươi thì sẽ chịu làm đàn em tất cả mọi người trong thiên hạ.
Vẫn bình tĩnh, Tống Nguyên cười lạt:
– Hừm, ý lão gì đây?
Tuyết Sơn Âm Linh nói rành rọt:
– Nếu người xóa bỏ giao ước, để cho lão huynh ta tự do, thì cái nợ giữa ta và ngươi cũng xóa bỏ.
Tống Nguyên nhếch mép:
– Vậy thì ta sẽ “cá độ” với tôn hạ vậy.
Lão già hỏi ngay:
– Cá độ thế nào?
Tống Nguyên nhích tới một bước:
Chỉ một điều kiện thôi.