Độ ấm trên môi em

Chương 9


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 9:

Chương 9: Đi công tác
 
“Em…” Lục Thời Dập lập tức chột dạ. Mục đích của anh ta quả thực không đơn giản như vậy, nhưng rất chân thành mà.
 
Lục Thời Dập khẽ thở ra một hơi, sau đó lấy khí thế cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em đương nhiên là đến làm việc rồi. Chẳng lẽ em giống người không cần đi làm, chỉ ngồi không chờ gia đình nuôi lắm sao?”

 
So với những người khác anh ta còn cần công việc này hơn. Bởi vì chỉ khi nhận được công việc này anh mới có thể tới gần Vu Vãn, sau đó theo đuổi cô, vun vén một gia đình cho tương lai của mình.
 
Vu Vãn nghĩ thầm: Không nói thì còn thấy không giống! Nói rồi thì càng giống điều cô nghĩ hơn.
 
Lục Thời Dập nói tiếp: “Chưa bàn đến chuyện em không đi cửa sau mà dựa vào thực lực của bản thân để vào được vòng phỏng vấn cuối cùng, chị rõ ràng biết so với hai người kia thì em phù hợp với vị trí này hơn, nhưng chỉ vì thành kiến của chị với em mà chị lại lựa chọn người khác. Việc này đối với em mà nói không chỉ đơn giản là không công bằng, đây rõ ràng là chị không hề tin tưởng em có năng lực để đảm nhận công việc này.”
 
“Chị căn bản là… xem – thường – em!” Lục Thời Dập càng nói câu chữ càng nặng nề. Da thịt trắng nõn của anh ta vì bị tâm trạng ảnh hưởng mà đỏ bừng lên, từ hai gò má kéo dài đến hai bên tai, ngay cả vành mắt cũng vì kích động mà trở nên hồng hồng.
 
Vu Vãn nhìn Lục Thời Dập đang cố gắng phân tích đạo lý trước mặt mình. Cô cảm thấy cho dù trên người anh đang mặc một thân tây trang khiến bề ngoài trưởng thành lên không ít nhưng bên trong vẫn là một thằng nhóc đủ tự tin, thừa kiêu ngạo, không thể chịu nổi đả kích. Bao nhiêu oan ức, tủi thân đều hiện rõ qua đôi mắt kia.
 
Vu Vãn có chút dở khóc dở cười, thở dài: “Nếu cậu thật sự muốn làm việc thì có thể đến công ty của ông ngoại cậu mà. Cần gì chịu khổ chạy tới đây làm trợ lý chứ.”
 
“Bởi vì em muốn làm việc nên mới không tới Thịnh Viễn đấy.” Cảm thấy bản thân vẫn còn hy vọng, Lục Thời Dập lập tức giả bộ đáng thương, thay bản thân kể khổ một phen: “Chị cũng biết ông ngoại em trước giờ đều chiều chuộng em, lúc nào cũng coi em là đứa trẻ chưa trưởng thành. Việc này không cho em động, việc kia không cho em làm, cho dù em có năng lực thật, chỉ cần sang chỗ của ông em thì coi như lãng phí rồi. Chỉ có đi theo chị em mới có thể rèn luyện được ý chí của em, để em có thể thực sự trưởng thành…”
 

Lục Thời Dập mang một đống lời hay ý đẹp nói với Vu Vãn. Nào là thủ đoạn trên thương trường của cô rất lợi hại, ngay cả đàn ông cũng tự thẹn không bằng. Còn nói gì mà bình thường cô đối với nhân viên trong công ty tuy yêu cầu nghiêm khắc nhưng lại thưởng phạt phân minh khiến cho ai nấy đều e ngại.
 
Chỉ là mấy lời này vào tai Vu Vãn lại chẳng nghe ra anh đang khen cô chút nào.
 
Vu Vãn đặt tách cà phê xuống bàn, nói: “Cậu thực sự muốn rèn luyện bản thân sao?”
 
“Thật! Thật như vàng 9999!”
 
“Nếu đã như vậy thì đúng lúc Quý tổng của tập đoàn Hòa Á đang thiếu một trợ lý, chị sẽ giới thiệu cậu cho ông ấy. Năng lực của Quý tổng còn lợi hại hơn chị, cậu đi theo ông ấy thì sẽ học được thêm càng nhiều thứ.”
 
Lục Thời Dập: “…” Anh nói lâu như vậy mà cô vẫn muốn đá anh ra ngoài?
 
Lục Thời Dập thấy Vu Vãn cầm điện thoại lên, anh cho rằng cô định gọi cho Quý tổng liền lập tức ngăn cản: “Đừng, đừng, đừng, em không quen ông ấy, em không đi đâu, em chỉ muốn rèn luyện bên cạnh chị thôi!”
 
Trông thấy Vu Vãn vẫn chưa có vẻ gì là buông lỏng, Lục Thời Dập không thể không tung ra đòn sát thủ: “Nếu chị không đồng ý thì em chỉ có thể tới chỗ Vu Mục thôi. Nghe nói cậu ta cũng đang thiếu một phó tổng, em đành phải qua đó giúp cậu ta vậy. Đến lúc đó khi tan làm chúng em có thể cùng nhau uống rượu, chơi bời nhảy nhót, hát karaoke, đua xe, nghe cũng thú vị đó chứ… À đúng rồi, Vu Mục nói cậu ta mới quen vài em hotgirl trên mạng, nghe bảo cực kì nhiệt tình, cậu ta còn rủ em cùng với mấy em gái đấy sang Maldives chơi vài ngày đấy…”

 
“Mấy đứa thử làm loạn xem!” Vu Vãn vừa nghe đến đây lập tức đau đầu.
 
Hai thằng nhãi này mới ngoan ngoãn được mấy ngày lại bắt đầu muốn tạo phản? Nếu để hai đứa này ngày nào cũng ở cạnh nhau không loạn mới là lạ đấy, không bằng giữ Lục Thời Dập ở bên cạnh, một mình Vu Mục cũng không thể tạo ra sóng gió gì.
 
Lông mày Vu Vãn khẽ nhíu lại, một lúc lâu sau cô mới nói: “Chị có thể cho cậu ở lại đây, nhưng nếu cậu chỉ coi công việc như một trò chơi mà cậu thích thì làm, không thích thì bỏ, không nghiêm túc làm thì chị sẽ…”
 
Không đợi Vu Vãn nói hết câu, Lục Thời Dập lập tức trả lời: “Em tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, em cam đoan, em đảm bảo sẽ hoàn thành công việc! Chị yên tâm, một khi em đã vào được Vinh Quang, trừ khi chị đuổi em đi… à không đúng, kể cả chị có đuổi em cũng sẽ không đi!”
 
Lục Thời Dập vì đạt được ý nguyện mà trong lòng vui như nở hoa. Sau đó anh còn nói thêm một câu đầy ý vị: “Để em ở lại, em tuyệt đối sẽ khiến chị thỏa mãn!”
 
Vu Vãn khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn Lục Thời Dập.
 
Thằng nhóc này đang ở nhờ chỗ cô phải không? Sao cô lại có cảm giác bản thân bị tính kế thế nhỉ?
 
“Được rồi, vậy cứ thử làm một tuần trước đi.”
 
“Cảm ơn Vãn… Cảm ơn Vu tổng!”
 

 
Sáng sớm hôm sau.
 
Lục Thời Dập xuất hiện tại đại sảnh tập đoàn Vinh Quang với một thân tây trang, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài thời thượng, mắt đeo kính râm, miệng nhai kẹo cao su.
 
Mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng dưới đại sảnh vẫn tập trung rất nhiều người. Sự xuất hiện của anh lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
 
Từ sáng sớm Lưu Nhất Minh đã ngồi chờ ở đại sảnh. Anh ta vừa nhìn thấy Lục Thời Dập kéo theo vali đang tiến về phía mình thì lập tức từ salon nhảy lên, nét mặt vừa căng thẳng, vừa đề phòng hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
 
“Giống cậu thôi, đi công tác đấy.”
 
“Cái gì mà giống tôi cơ? Anh đi công tác với ai?”
 
“Còn có thể là ai chứ, đương nhiên là đi cùng Vu tổng rồi.” Lục Thời Dập cực kỳ đắc ý tháo kính râm xuống, nhàn nhã ngồi xuống ghế salon. Bộ dạng này của anh nào giống đi công tác, rõ ràng là ra ngoài du lịch!
 
“Trợ lý tổng giám đốc chỉ tuyển một người, ngày hôm qua anh đã bị loại rồi, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?” Dáng người Lưu Nhất Minh không mập nhưng đầu anh ta lại tròn như một quả bóng. Nhất là gương mặt kia, mặc dù anh ta đã hơn hai mươi tuổi nhưng gương mặt vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ con. Khi nói chuyện, hai gò má núng na núng nính khiến cho khuôn mặt anh ta trở nên sinh động hơn.
 

“Sao thế, sợ tôi giành mất bát cơm của cậu à?” Lục Thời Dập thấy Lưu Nhất Minh căng thẳng liền cố ý trêu chọc anh ta: “Cậu không có lòng tin với bản thân mình như thế cơ à?”
 
Lưu Nhất Minh không phải không có lòng tin với bản thân, mà vốn dĩ biểu hiện của Lục Thời Dập trong buổi phỏng vấn quá mức xuất sắc, hoàn toàn áp đảo đối thủ. Cộng thêm với việc ngày hôm qua khi anh ta đứng chờ phỏng vấn còn trông thấy Lục Thời Dập nói chuyện cùng với Vu tổng và quản lý nhân sự, trông cách nói chuyện thì dường như bọn họ có quen biết nhau…
 
Lưu Nhất Minh cảm giác xung quanh tràn ngập nguy cơ, ánh mắt anh ta nhìn Lục Thời Dập mang đầy địch ý: “Anh nhất định đã đi cửa sau để thay thế vị trí của tôi! Tôi… tôi… tôi ghét nhất mấy kẻ ỷ có chút tiền rồi dùng quy tắc ngầm như các người!”
 
Lục Thời Dập bị Lưu Nhất Minh chọc cười, anh từ trên ghế đứng lên, vỗ vỗ vào vai Lưu Nhất Minh: “Chỉ dựa vào gương mặt này của tôi, nếu thực sự muốn dùng quy tắc ngầm thì còn cần tới phỏng vấn à?”
 
Lưu Nhất Minh: “…”
 
“Hơn nữa, ai nói trợ lý tổng giám đốc chỉ tuyển một người? Người anh em, cậu yên tâm đi, không ai đoạt ghế của cậu đâu. Từ nay về sau chúng ta cùng nhau cố gắng vì Vu tổng, hợp tác vui vẻ.”
 
Lưu Nhất Minh: “…”
 
Cùng lúc này, thang máy dành riêng cho tổng giám đốc mở ra, Vu Vãn từ bên trong bước ra ngoài, theo phía sau là Dương Tụng đang kéo hai cái vali nhỏ. Lục Thời Dập cùng Lưu Nhất Minh trông thấy người đang đi lại phía này liền kéo vali của mình chạy tới tập hợp.
 
Hôm nay Vu Vãn sẽ bay tới Thâm Quyến.
 
Sắp tới sẽ có một hội thảo thương nghiệp tổ chức ở Thâm Quyến, người tham gia đều là những người có máu mặt trong thương giới. Trong số các doanh nghiệp lâu đời thì tập đoàn Vinh Quang cũng được xem như một ngôi sao mới nổi, vì vậy tất nhiên cũng nhận được lời mời đến hội thảo này. Hơn nữa, Vu Vãn còn được ban tổ chức mời lên phát biểu với tư cách là đại diện của các nữ doanh nhân trẻ.
 
Đương nhiên, việc tham gia các hội thảo như thế này còn có một lý do nữa chính là tìm hiểu xu hướng phát triển của ngành nghề, kèm theo đó là tìm kiếm, kết giao thêm nhiều mối quan hệ mới để có thể mở rộng thị trường cho doanh nghiệp.
 
Lần đi công tác này ngoại trừ Dương Tụng và Lưu Nhất Minh, Vu Vãn còn dẫn theo hai chuyên gia của bộ phận kỹ thuật. Khi nhìn thấy Lục Thời Dập cũng xuất hiện trong hàng ngũ thì cô chợt dừng bước, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
 
Lục Thời Dập cũng dừng lại ngay sau cô, anh thản nhiên đối diện với ánh mắt của Vu Vãn giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Mấy người đứng bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác quay sang nhìn nhau.
 
Hai người đứng nhìn nhau vài giây mà Lục Thời Dập vẫn không có hành động gì, Vu Vãn chỉ có thể gọi anh sang một góc khác, thấp giọng chất vấn: “Ai cho cậu đến đây?”
 
“Em là trợ lý của tổng giám đốc, tổng giám đốc đi công tác thì em sao có thể không đi cùng chứ.” Lục Thời Dập hỏi một đằng trả lời một nẻo, miệng còn cười cợt nhả.
 
Đôi môi đỏ của Vu Vãn khẽ mím lại, cô hít một hơi thật sâu: “Ngày hôm qua chị đã nói rõ ràng thứ hai tuần sau cậu mới phải đi làm. Lần công tác này không cần cậu đi theo, về nhà đi.”
 
Vu Vãn vừa nói xong lập tức xoay người rời đi. Lục Thời Dập nắm lấy cổ tay cô kéo lại, không chịu nghe lời mà còn hỏi ngược: “Cùng là trợ lý vì sao chị chỉ dẫn theo Lưu Nhất Minh mà không cho em đi cùng?”

 
Vu Vãn quay đầu lại, cô nhìn về phía cổ tay của mình, ấn đường giật giật vài cái. Ánh mắt tò mò của mấy nhân viên ở xung quanh đổ dồn về phía hai người, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vu Vãn thì vội vàng thu lại.
 
Vu Vãn nhìn Lục Thời Dập, ánh mắt trở nên phức tạp, nhắc nhở: “Chú ý cử chỉ của cậu đi.”
 
Lục Thời Dập lúc này mới buông móng vuốt, thả tay cô ra.
 
Có lẽ bởi vì chứng kiến Lục Thời Dập lớn lên từ nhỏ, nên Vu Vãn không thể đối đãi với anh ta giống như với nhân viên bình thường được. Nếu là cấp dưới của Vu Vãn, ai dám chống lại quyết định của cô, lại còn năm lần bảy lượt chất vấn cô như Lục Thời Dập thì cô đã sớm cho kẻ đó thu dọn hành lý và cút xéo rồi…
 
Vu Vãn thở dài, dùng cách dỗ dành mấy đứa nhóc hư đốn nói: “Cậu biết mà, chị vốn chỉ tính tuyển một trợ lý, lần này đi công tác thư ký Trình cũng chỉ đặt một vé máy bay cho trợ lý. Thế nên lần sau đi công tác chị sẽ dẫn cậu đi nhé.”
 
“Thì ra là không mua vé cho em, thế thì dễ nói rồi!” Lục Thời Dập kéo dài âm cuối, lập tức làm màu móc từ trong túi một chiếc vé máy bay, đắc ý nói: “Em tự mua rồi! Chị xem này, là cùng chuyến bay với mọi người đấy, vậy giờ em đi cùng được rồi đúng không?!”
 
Vu Vãn: “…”
 
Bảo sao hôm qua Vu Mục bỗng nhiên gọi điện hỏi cô hôm nay đi công tác ở đâu, ngồi chuyến bay nào… Cô còn cho rằng thằng em không nên thân của mình đột nhiên hiểu chuyện, biết quan tâm chị gái rồi. Hóa ra là do thằng nhãi khốn kiếp này nhờ Vu Mục hỏi…
 
Tại sao cô lại có cảm giác mình bị gài vậy?
 
Đáp lại ánh mắt đánh giá của Vu Vãn, Lục Thời Dập dành cho cô một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười thuần khiết, một nụ cười của một người lương thiện.
 
Giả vờ, còn giả vờ!
 
Thằng nhãi chết bằm này dám chơi cô!
 
Rốt cuộc Vu Vãn cũng hiểu rõ mọi chuyện.
 

 
Lần đi công tác này mặc dù Lục Thời Dập đã mặt dày dùng chút mưu kế để đi theo, nhưng khi đặt chân đến Thâm Quyến thì Vu Vãn chỉ cho anh làm mấy việc lặt vặt như mua cà phê, chỉnh sửa tài liệu, làm tài xế,… Còn những việc cần chuyên môn một chút như dịch tài liệu thì toàn bộ đều giao cho Lưu Nhất Minh.
 
Nhìn Lục Thời Dập không được tổng giám đốc coi trọng, trong lòng Lưu Nhất Minh không nén được vui vẻ.
 
Tuy nhiên thì người tham gia hội thảo từ đầu đến cuối với Vu Vãn chỉ có mình Dương Tụng. Lục Thời Dập và Lưu Nhất Minh ngay cả hội trường còn không thể bước chân vào.
 
Chỉ đến khi Vu Vãn phát biểu trong hội thảo, Lục Thời Dập mới tìm cách lẻn vào bên trong hội trường để tận mắt chứng kiến.
 
Sự mạnh mẽ của Vu Vãn dễ khiến người đối diện cảm thấy cô không có hương vị của phụ nữ. Tại nơi này cũng không thiếu các cô gái xinh đẹp hơn cô. Nhưng đẹp hơn Vu Vãn lại không có khí chất như cô, có khí chất như cô lại thua xa về khí thế. Cộng thêm năng lực làm việc của Vu Vãn, đừng nói phụ nữ, ngay cả cánh đàn ông cũng chẳng mấy ai có thể so sánh. Chính vì như vậy, khi Vu Vãn đứng trên đài cao phát biểu, lối tư duy mạch lạc, rõ ràng, sự đĩnh đạc, ngay thẳng cùng với gương mặt xinh đẹp, sự tự tin qua từng cử chỉ của cô đem đến một cảm giác quyến rũ lạ kỳ.
 
Lục Thời Dập đứng bên dưới nhìn tới mê muội.
 
Sau khi màn diễn thuyết của Vu Vãn kết thúc, toàn hội trường vỗ tay như sấm. Không chỉ riêng Lục Thời Dập bị Vu Vãn hấp dẫn, trong ánh mắt của không ít nam giới đang có mặt tại đây khi nhìn Vu Vãn ngoại trừ tán thưởng năng lực của cô, còn có sự ái mộ giữa nam và nữ.

 
Sắc mặt Lục Thời Dập xám xịt bước ra khỏi hội trường, hai tay âm thầm nắm chặt thành quyền.
 
Người anh thích ưu tú như vậy, nếu không sớm theo đuổi cô chỉ sợ sẽ bị người khác giành mất. Đến lúc đó thì chỉ còn nước đâm đầu vào tường!
 
Bên ngoài hội trường.
 
Khi Lưu Nhất Minh đang sứt đầu mẻ trán tìm kiếm tung tích Lục Thời Dập thì lại thấy anh từ trong hội trường bước ra. Lưu Nhất Minh đẩy lại gọng kính vàng của mình, chế giễu một câu: “Anh có không việc gì thì cũng đừng suốt ngày tiếp cận Vu tổng, làm người ấy mà, phải biết mình nên làm gì.”
 
Mấy ngày này Lưu Nhất Minh đã phát hiện ra rằng Lục Thời Dập lúc nào cũng muốn tiếp cận Vu tổng, sau đó thì sẽ ra vẻ bợ đỡ, nịnh nọt, chứng tỏ sự tồn tại của bản thân. Loại đàn ông không làm việc đàng hoàng, tối ngày chỉ nghĩ đến việc trèo cao như vậy anh ta thấy cũng nhiều rồi.
 
Thấy Lục Thời Dập không để ý đến mình, Lưu Nhất Minh cáu giận cầm tập tài liệu trong tay đập vào ngực anh: “Chỗ tài liệu này trước mười một giờ phải giao đến tận tay Khâu tổng. Bây giờ đã là mười giờ bốn mươi rồi, nếu anh làm hỏng việc để xem Vu tổng xử lý anh thế nào!”
 
“Người anh em, cậu đắc ý cái gì chứ, coi như cậu lợi hại.” Lục Thời Dập cũng không tức giận. Anh cầm lấy tập tài liệu rồi thản nhiên rời đi.
 

 
Đêm trước khi Lục Thời Dập trở lại Bắc Kinh có nhận được điện thoại của Vu Mục. Đã nhiều ngày không nhìn thấy Lục Thời Dập nên Vu Mục còn tưởng rằng anh đã chạy về Mỹ rồi đấy. Sau khi biết anh chạy đến chỗ chị gái mình làm trợ lý, Vu đại thiếu gia đang khổ sở ngồi chồm hổm trên bệ xí vì táo bón bị hoảng sợ mà suýt chút nữa kéo cả ruột ra ngoài.
 
“CMN cậu nói đang kể chuyện cười kinh dị đấy à?!”
 
“Không phải chuyện cười đâu, là thật đấy.”
 
“Lục Thời Dập! Cậu cmn có vấn đề về thần kinh đúng không? Cho nên cậu mới muốn tới chỗ chị tôi chịu ngược đãi? Cậu tốt nhất về Bắc Kinh ngay cho tôi, để ông đây tìm bác sĩ chữa trị cái đầu cho cậu!”
 
“Đầu óc tôi rất tốt, thôi không nói nữa, có điện thoại rồi.” Lục Thời Dập cúp điện thoại của Vu Mục, chuyển sang nhận cuộc gọi của Dương Tụng.
 
Trong mấy ngày Vu Vãn tới công tác ở Thâm Quyến, tối nào cô cũng phải đi xã giao, mà mỗi lần đi chỉ đem theo một mình Dương Tụng.
 
Trời mới biết Lục Thời Dập đối với Dương Tụng đố kị muốn chết.
 
Bởi vì mấy hôm nay Lục Thời Dập rất ít khi trông thấy Vu Vãn nên khi Dương Tụng gọi điện tới anh đang nhàm chán nằm trong phòng khách sạn. Bên kia đầu dây Dương Tụng nói rằng những người tham gia bữa tiệc đêm nay cùng với Vu tổng đều là những ông lớn trong ngành. Hiện tại chuyện anh đang đi làm còn chưa thu xếp xong vì vậy không thể tới đón cô, Dương Tụng lo lắng Vu tổng một mình ở bên kia sẽ bị người ta chuốc say nên mới gọi cho Lục Thời Dập.
 
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ tới đón chị ấy. Anh mau gửi địa chỉ đi!” Lục Thời Dập lập tức đứng dậy, không đợi đối phương trả lời xong đã cầm lấy áo khoác, vội vàng chạy xuống lầu.
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Lục Thời Dập: Đầu năm nay ấy mà, không giở chút thủ đoạn làm sao làm được trợ lý tổng giám đốc? Không dùng chút mưu mẹo thì làm sao theo chân cùng đi công tác? Không cùng ra ngoài làm sao có thể bồi đắp tình cảm với Vãn Vãn? Không bồi đắp tình cảm thì theo đuổi bà xã cái rắm à?
 
Tác giả: Nín nín nín! Đừng ngụy biện cho cái tâm cơ của cậu nữa!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.