Độ ấm trên môi em

Chương 59


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 59:

Chương 59: Phiên ngoại 2
 
Chuyện Lục Thời Dập cầu hôn Vu Vãn, Tô Lan phải thông qua nhân viên của mình mới biết được. 
 
Lúc ấy bà đang có cảnh quay vào ban đêm, vừa kết thúc cảnh quay thì những diễn viên, đạo diễn cùng các nhân viên hậu kỳ khác đều nhìn bà rồi nhao nhao nói chúc mừng. Khi đó Tô Lan còn không hiểu được, đang êm đẹp sao lại chúc mừng bà thế?

 
Trợ lý lặng lẽ nhắc nhở bà nhìn hot search trên Weibo đi.
 
Tô Lan mở Weibo ra xem, sau khi thấy hot search đều bị thằng con nhà mình bao toàn bộ, thiếu chút nữa phải uống thuốc trợ tim.
 
“Chuyện cầu hôn lớn như vậy mà thằng nhãi này lại dám không nói qua với tôi một câu, quá vô pháp vô thiên rồi!” Điều này làm Tô Lan tức điên, từ Hoành Điếm bay về Bắc Kinh ngay trong đêm.
 
Chiếc du thuyền to lớn chở mọi người chơi trên biển ba ngày ba đêm mới trở lại.
 
Chạng vạng ngày trở về Bắc Kinh, Lục Thời Dập và Vu Vãn vừa về tới chung cư không bao lâu thì Tô Lan đã nóng nảy chạy qua tính sổ.
 
Chung cư của Lục Thời Dập và Vu Vãn hai tháng trước đã mở thông nhau rồi, nên hiện tại diện tích vô cùng lớn. Tô Lan đứng giữa phòng khách rất rộng, thanh âm quở trách dường như còn nghe được tiếng vang: “Tiểu tử con có năng lực thật ha, không rên một tiếng nào đã cầu hôn rồi!”
 
“Con có bao nhiêu năng lực chẳng phải đều di truyền từ quý bà Tô Lan xinh đẹp đây ư.” Lục Thời Dập cười theo.
 

“Nghiêm túc chút đi, đừng ngồi đây ba hoa với mẹ! Mấy năm ngây ngốc ở nước ngoài cứng cánh rồi phải không? Đến cả mẹ cũng gạt, trong mắt không còn người mẹ già này nữa phải không?”
 
“Mẹ, con mà nói trước với mẹ, mẹ còn không đâm chọc phá hư à!” Hai tay Lục Thời Dập đút trong túi quần, thần thái lười biếng “hừ” một tiếng: “Đừng tưởng con không biết mấy lời mẹ ngấm ngầm nói với Vãn Vãn.”
 
Quý bà Tô Lan khá là có ý kiến với chuyện thằng con mình chia tay với Vu Vãn, còn hai năm không thèm về nước.
 
Trước kia lúc Lục Thời Dập còn ở nước ngoài, quý bà Tô Lan chỉ cần có thời gian nhất định sẽ bay sang bên đó thăm anh, làm đồ ăn ngon cho anh.
 
Mấy năm này thì hay lắm, không chỉ không sang thăm anh lần nào, đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có, hiển nhiên đã quên luôn thằng con này rồi.
 
Nhưng thế còn chưa xong, sau khi anh quay lại theo đuổi Vu Vãn, quý bà Tô Lan còn âm thầm đến tìm Vu Vãn, dặn cô đừng nên dễ dàng tha thứ cho anh, cũng đừng đồng ý quay lại với anh quá nhanh chóng…
 
Nói gì mà đàn ông đều là mấy cái móng heo, chấp nhận quá nhanh thì đàn ông sẽ không quý trọng…
 
Đây là mẹ ruột đấy à?
 
Không giúp anhthì thôi đi, còn tạo trở ngại cho anh!
 
Cũng may Vãn Vãn của anh người đẹp tâm thiện, không nghe quý bà Tô Lan nói hươu nói vượn.
 
“Con biết thì sao? Nếu mẹ mà là Tiểu Vãn, mẹ nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý lời cầu hôn của thằng nhãi ranh như con đâu, ít nhất cũng phải để con cầu tám lần mười lần!”
 
Lục Thời Dập: “…”
 
Vu Vãn rửa một chút trái cây, bưng một đĩa ra khỏi phòng bếp, mắt nhìn về phía Lục Thời Dập, trông thấy trong mắt anh hiện lên sự bất đắc dĩ, Vu Vãn cười nhẹ, khéo léo làm dịu không khí: “Dì Tô, ăn chút trái cây trước đi.”
 
Tô Lan nhận lấy đĩa trái cây rồi đặt lên bàn trà, kéo Vu Vãn ngồi xuống, nhịn không được lại nhắc nhở: “Ui chao, Tiểu Vãn, dì đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, bảo cháu đừng để gương mặt của thằng nhóc này lừa gạt, nhất định phải thử nhiều thử nhiều vào! Sau cháu lại dễ dàng chấp nhận lời cầu hôn của nó rồi?”

 
Vẻ mặt Tô Lan hận rèn sắt không thành thép, thân thiết giống như Vu Vãn mới là con gái ruột của bà.
 
Mà Lục Thời Dập ngồi bên cạnh tức đến thiếu chút nữa xì khói.
 
“Lúc cầu hôn có phải thằng nhãi này uy hiếp cháu không? Khiến cháu ở trước mặt nhiều người như vậy không thế từ chối được, vì để ý đến mặt mũi của nó nên mới không thể không đáp ứng? Tiểu Vãn à, nếu cháu thật sự bị uy hiếp ấy, đừng sợ ha, cháu chớp chớp mắt nhìn dì, dì làm chủ cho cháu!”
 
“Mẹ, mẹ đủ rồi nhá!” Thật sự Lục Thời Dập không nghe nổi nữa: “Con có kém cỏi đến vậy không? Sao Vãn Vãn lại không thể chấp thuận lời cầu hôn của con?”
 
“Hơ…” Khi Tô Lan nói chuyện với Vu Vãn, giọng điệu muốn dịu dàng bao nhiêu có dịu dàng bấy nhiêu. Còn khi đối mặt với con trai mình, biểu tình liền thay đổi, tính tình cáu kỉnh nháy mắt hiện hết lên mặt. 
 
Lục Thời Dập cảm thấy mẹ mình rõ ràng phân biệt đối xử. Đối với Vu Vãn là một bộ mặt, đối với anh lại là một bộ mặt khác.
 
Vào lúc hai mẹ con chuẩn bị một vòng đấu khẩu mới, Vu Vãn vội nói đỡ cho Lục Thời Dập: “Dì Tô, Thời Dập không uy hiếp cháu đâu, khoảng thời gian này anh ấy đối với cháu rất tốt, rất yêu cháu, cũng chăm sóc cháu chu đáo. Cháu thực sự rất cảm động nên mới đồng ý lời cầu hôn của anh ấy…”
 
Vì để tăng tính thuyết phục, Vu Vãn còn kể ra vài chuyện mà gần đây Lục Thời Dập làm khiến cô cảm động. Lại không tiếc lời khen ngợi anh ân cần chu đáo ra sao trên phương diện sinh hoạt, rồi trưởng thành ổn trọng, tài năng hơn người thế nào trong công việc.
 
Lục Thời Dập ngồi bên cạnh nghe Vu Vãn khen mà như mở cờ trong bụng, rất có cảm giác thành tựu.
 
Mà Tô Lan sau khi nghe xong thì thở dài một tiếng, vỗ vỗ vào tay Vu Vãn, vẻ mặt lo lắng: “Đứa nhỏ này, ây, cháu chính là quá dễ lừa.”
 
Lục Thời Dập: “…”
 
Vu Vãn: “…”
 
Cặp tình nhân nhỏ ăn ý liếc nhau, không một tiếng động giao lưu bằng ánh mắt, một người thì như nói “em tận lực rồi…”, một người thì như đáp lại “hình tượng thằng đàn ông cặn bã của anh đã ăn sâu bén rễ trong lòng mẹ anh rồi, anh tội nghiệp quá…”
 
Mà lúc này Tô Lan bỗng nhiên chuyển chủ đề, bà nói: “Tiểu Vãn, nếu cháu đã đáp ứng lời cầu hôn của thằng nhãi ranh này, xưng hô của cháu đối với dì có phải cũng nên đổi rồi hay không?”
 
“… Đổi xưng hô ạ?” Đổi xưng hô gì cơ? Vu Vãn có hơi không phản ứng kịp.
 
“Ui cha!” Tô Lan ho một tiếng, dựng thẳng lưng ngồi lại ngay ngắn, nhắc nhở: “Bây giờ sao có thể gọi là dì Tô được nữa, đương nhiên phải đổi thành mẹ rồi.”
 
“…” Vành tai Vu Vãn nháy mắt đỏ bừng.
 
Mà vẻ mặt Tô Lan vẫn đang mong chờ nhìn cô.
 
Lục Thời Dập biết Vu Vãn ngại ngùng, mau chóng giải vây cho cô: “Sửa gì mà sửa, chỉ mới cầu hôn thôi, còn chưa kết hôn nữa mà! Lại nói, phí sửa xưng hô mẹ cũng chưa đưa đã kêu người ta mở miệng rồi, quý bà Tô Lan, mẹ định chiếm tiện nghi đấy à?”
 
“Còn nữa, không phải vừa rồi mẹ còn ngại Vu Vãn đồng ý lời cầu hôn của con quá dễ dàng à? Sao đổi thành chuyện xưng hô này mẹ lại gấp gáp thế? Mẹ, mẹ nói mẹ có mâu thuẫn hay không?”
 
“…” Gương mặt già của Tô Lan đỏ lên, đứng vụt dậy khỏi sô pha: “Hơ, thằng nhãi này, thiếu đánh rồi phải không? Chổi lông gà của mẹ đâu rồi?”
 
Tô Lan nhìn xung quanh để tìm vũ khí của mình.
 
Lục Thời Dập cười: “Nhà chúng con không có thứ đồ chơi đấy đâu.”
 
“…” Lúc này Tô Lan mới phát hiện, đây không phải nhà của mình. Bà đúng là bị chọc tức đến hồ đồ mà. Một đằng trực tiếp động thủ đánh người, một đằng không quên bôi xấu thằng con mình: “Tiểu Vãn à, dì nói con này, sao con lại coi trọng cái thằng ngứa đòn này chứ? Ngày mai dì sẽ đưa cháu đến khoa mắt khám thử coi sao!”
 

“Khám cái gì mà khám? Vãn Vãn coi trọng con là do ánh mắt cô ấy tốt đấy!”
 
Vu Vãn nhìn hai mẹ con cãi nhau ầm ĩ mà trong mắt đều là ý cười.
 
Khi Vu Mẫn Tri vẫn còn, tuy rằng bà cũng yêu thương Vu Vãn nhưng vì hàng năm bận rộn với công việc, Vu Vãn thì đã quen với việc tự lập, sau đó lại ra nước ngoài du học nhiều năm nên thật ra hai mẹ con cũng ít khi trò chuyện với nhau. Có rất nhiều tình cảm hai người đều có thói quen chôn giấu trong lòng minh, nên ở trong mắt người ngoài, mối quan hệ giữa hai mẹ con vẫn luôn lạnh nhạt.
 
Hơn nữa, ở trong trí nhớ của Vu Vãn, cô và mẹ chưa từng đùa giỡn giống như Lục Thời Dập và mẹ anh bao giờ, nhìn hai người bọn họ ở chung với nhau có cảm giác như bạn bè vậy.
 
Vu Vãn rất hâm mộ loại thân tình vừa nhân văn, vừa bình phàm* này.
*câu gốc là “yên hoa khí tức” với ý đề cập đến đặc điểm trong cuộc sống của một ai đó, hoặc chỉ những thứ bình thường mà ai cũng có thể sở hữu.
 
Có lẽ, đây chính là cảm giác ấm áp mà gia đình nên có nhỉ.
 
Càng ngày Vu Vãn càng cảm thấy mình may mắn, không chỉ có được tình yêu độc nhất của Lục Thời Dập, còn được Tô Lan yêu thương như là con gái ruột.
 
Chuyện Lục Thời Dập tự chủ trương cầu hôn, tuy rằng Tô Lan rất khó chịu nhưng đối với chuyện Vu Vãn sắp sửa trở thành con dâu của mình, bà đương nhiên vui vẻ hơn tất cả mọi người.
 
Sau đó, bà cảm thấy không thể làm gì được thằng con mình, lấy lý do mắt không thấy thì tâm không phiền, ngây người một lát rồi rời đi.
 
Nhưng trước khi đi, Tô Lan nhắc nhớ sau khi cuộc họp thường niên kết thúc chính là kỳ nghỉ Tết Âm lịch. Bảo Lục Thời Dập đừng độc chiếm Vu Vãn, chỉ chú tâm vào thế giới hai người nữa, Tết Âm lịch năm nay nhất định phải đưa Vu Vãn về nhà ăn Tết, bà cũng phải tẩm bổ cho Vu Vãn thật tốt.
 

 
Vụ kiện của Lục Sang đã có phán quyết cuối cùng vào năm trước, bị tù chung thân. Một ngày trước đêm Ba mươi Tết, anh ta bị đưa vào trong tù, trước khi Lục Thời Dập đưa Vu Vãn về nhà ăn Tết còn cố ý đến nhìn anh ta một lần.
 
Khi Lục Sang bị quản ngục mang ra ngoài, trên người anh mặc áo tù, tay đeo còng, đầu húi cua, đã không còn sự tự tin và xán lạn như trước đây nữa, cả người tử khí âm trầm, không hề có nửa điểm khí sắc.
 
Cách tấm kính, Lục Sang mới trông thấy người vào gặp mình là ai. Khi anh ta nhìn thấy Lục Thời Dập thì giật mình, ánh mắt vốn ảm đạm và không có độ sáng đột nhiên dâng lên sự khuất nhục, không cam lòng.
 
Anh ta nắm chặt hai tay, cắn răng: “Cậu tới đây để cười tôi sao?”
 
Lục Thời Dập một bộ suit đen được cắt may vừa người, mắt đeo kính râm, đôi tay đút trong túi quần, vừa kiêu ngạo lại vừa ưu nhã.
 
Đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm chỉ cười, không nói gì cả.
 
So với việc trào phúng anh ta ngàn câu, vạn câu, Lục Thời Dập không nói lời nào chỉ khiến Lục Sang cảm thấy nhục nhã hơn.
 
Anh ta nhìn Lục Thời Dập khẽ nhếch khóe môi, thân hình đĩnh bạt toát ra sự tự tin và thong dong của cường giả.
 
Hiện giờ Lục Thời Dập đã ở độ cao mà người ta không cách nào với tới, chứ đừng nói một tù nhân như Lục Sang.
 
Sự khuất nhục và không cam lòng trong mắt anh ta dần dần rút đi, cuối cùng chỉ còn đọng lại nụ cười khổ chấp nhận số mệnh: “Lục tổng không phải chỉ tới để nhìn tôi một cái chứ, chẳng lẽ không muốn nói gì với tôi sao?”
 
Lục Thời Dập tháo kính xuống, lúc này mới mở miệng: “Đương nhiên không phải, tôi tới là muốn nói với anh hai tin tốt. Nhờ phúc của anh, hiện tại Vinh Quang càng lúc càng tốt, sau khi con chip ver 2 được nghiên cứu và phát triển thành công, ô tô không người lái của TOMITO đã hoả tốc chiếm lĩnh thị trường, trở thành người xuất sắc nhất trong ngành này.”
 
“Mặc khác, tối hôm trước tôi đã thành công cầu hôn Vu Vãn rồi.”

 
Khi nói những lời này, ngữ khí Lục Thời Dập bình bình, không giống như đang khoe khoang mà như đang thật lòng chia sẻ tin tốt với bạn bè.
 
Trải qua hai năm sóng to gió lớn, tính tình Lục Thời Dập đã sớm không còn như trước đây.
 
Thật ra Lục Thời Dập rất cảm ơn Lục Sang, nếu không phải lúc trước anh ta trộm con chip của Vinh Quang, làm hại Vinh Quang suýt chút nữa phá sản thì có lẽ hiện tại sẽ không có Tư bản Dịch Vãng và một Vinh Quang đã lớn mạnh hơn. Lục Thời Dập cũng không phải chỉ dùng thời gian hai năm để có đủ tiền tài và tự tin để bảo vệ Vu Vãn cả đời này.
 
Cho nên, đôi khi khó khăn ngược lại có thể khiến con người ta niết bàn trùng sinh.
 
Sau khi Lục Thời Dập rời đi, Lục Sang ngồi trên chiếc giường cứng trong phòng giam, im lặng rất lâu.
 
Thành công chưa bao giờ có thể đi đường tắt, đợi đến khi anh ta hiểu được đạo lí này, cuộc đời này anh ta cũng chơi xong rồi…
 

 
Năm nay Lục gia ăn Tết so với mọi người náo nhiệt hơn nhiều.
 
Không chỉ có Vu Vãn bị Lục Thời Dập mang về nhà, ngay cả Vu Mục cũng được Tô Lan mời tới ăn Tết.
 
Giao tình của Lục gia và Vu gia còn đó, hơn nữa từ nhỏ đến lớn không ít lần Vu Mục ăn chực ở Lục gia, cho nên khi ăn Tết ở Lục gia, Vu Mục coi như nhà mình, so với Vu Vãn tự nhiên hơn nhiều.
 
Rốt cuộc thì hiện tại Vu Vãn là vị hôn thê của Lục Thời Dập, cô ít nhiều chưa thích ứng được thân phận mới này, ở Lục gia còn trở thành chủ đề để mọi người bàn luận.
 
Tựa như hiện tại.
 
Đề tài nói chuyện của mọi người trên bàn đều quay xung quanh Lục Thời Dập và Vu Vãn. Đặc biệt là Lục lão gia tử và Lục lão thái thái ngồi ở ghế chủ vị, không chỉ nói nhiều hơn ngày bình thường, mà so với ngày bình thường cười cũng nhiều hơn.
 
Hai ông bà cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ trước đây Lục Thời Dập và Vu Mục còn mặc quần thủng đít, cả ngày chỉ biết gây sự và lượn lờ trước mặt Vu Vãn. Đặc biệt là Lục Thời Dập, giống như một cái đuôi nhỏ, từ nhỏ đã thích vây quanh Vu Vãn, còn gặp ai cũng nói sau này muốn cưới làm bà xã. Lúc ấy mọi người nghe nhưng cũng chỉ xem như câu nói đùa.
 
“Không nghĩ tới ha, thằng nhãi này từ nhỏ đã tâm tư không trong sáng với Tiểu Vãn rồi.”
 
“Chỉ có thể nói Tiểu Vãn của chúng ta có mị lực, có thể khiến Thời Dập mới từ bụng mẹ bò ra đã bị câu mất hồn.”
 
Trên bàn ăn, Lục lão thái thái còn khen ngợi ánh mắt của cháu trai thật tốt, tìm cho bà một đứa cháu dâu vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, bà nói với ai người ta cũng hâm mộ bà.
 
Lục lão thái thái còn dặn hai người cho dù bận rộn công việc thì cũng phải hưởng thụ cuộc sống. Còn nói phụ nữ là để yêu để thương, dặn Lục Thời Dập nhất định phải chăm sóc tốt cho Vu Vãn, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì cũng phải nhường nhịn Vu Vãn, thông cảm cho Vu Vãn, tuyệt đối không được làm cho Vu Vãn tủi thân…
 
Lục Thời Dập nghe rất nghiêm túc, còn liền tục gật đầu phụ hoạ, nói bà nội nói rất phải. Nịnh nọt Lão lão thái thái cười đến không khép miệng lại được.
 
Trên bữa cơm tất niên, Lục lão thái thái còn tặng cho người chuẩn bị thành cháu dâu – Vu Vãn là một món quà gặp mặt giá trị liên thành, một đôi vòng tay ngọc.
 
Đôi vòng ngọc này là khi Lục lão thái thái kết hôn, bà nội của bà đã đưa cho bà làm của hồi môn, không chỉ có niên đại lớn, mà còn có giá trị sưu tầm rất cao, tính đến hiện tại chính là giá trên trời.
 
Ngay cả khi Tô Lan gả đến Lục gia, Lục lão thái thái cũng không đành lòng tặng cho đứa con dâu này.
 
Lễ vật quý trọng như vậy, Vu Vãn nào có thể không biết xấu hổ mà nhận được.
 
“Tiểu Vãn, bà nội rất vui, mau cầm đi!”
 
Tô Lan ở một bên cố ý ghen tị nói: “Mẹ, mẹ đối với Tiểu Vãn tốt hơn đối với con nhiều.”
 
“Ai bảo mẹ thích Tiểu Vãn chứ.” Gương mặt hiền từ của Lục lão thái thái nhìn Vu Vãn, sự yêu thích đối với cô đều viết lên hết trên mặt.
 
“Cảm ơn bà nội, sau này sẽ sinh một thằng chắt bụ bẫm để hiếu kính với bà.” Lục Thời Dập trực tiếp thay Vu Vãn nhận lấy.
 
Mặt Vu Vãn đỏ bừng, ở dưới bàn giơ chân đá Lục Thời Dập, bảo anh đừng nói bậy.
 

Quả nhiên vừa nhắc tới đề tài này, Lục lão thái thái và Tô Lan lập tức có hứng thú, hỏi Vu Vãn có phải đã có hay không?
 
Vu Vãn liên tục xua tay, nói có không có. Sau đó về đề tài mang thai, người này tới người kia hỏi khiến cho Vu Vãn đỡ không nổi, ý nghĩ đánh chết Lục Thời Dập đều đã hình thành trong đầu.
 
Lục Thời Dập tiếp nhận ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Vu Vãn, lúc này mới cười mở miệng: “Mọi người đừng nóng vội, đừng tạo áp lực cho Vãn Vãn, bọn con thuận theo tự nhiên.”
 
“Được được được, thuận theo tự nhiên.” Lục lão thái thái cười tủm tỉm: “Nhưng mấy đứa cũng đừng để bà chờ lâu quá, tuổi lớn rồi, thân thể cũng không được như xưa, chờ không nổi đâu.”
 
“Vâng vâng vâng, cháu sẽ nỗ lực tạo người, tranh thủ sớm ngày cho bà nội bế chắt.” Lục Thời Dập âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay Vu Vãn, như đang âm thầm nói “đêm nay chúng ta bắt đầu tạo người”.
 
Mặt Vu Vãn đã đỏ đến không nỡ nhìn.
 
Con cún độc thân Vu Mục bị người anh em tốt đút thức ăn chó cả đêm, tỏ vẻ tâm thật đau, sớm biết vậy còn không bằng một mình ở nhà ăn Tết.
 
Sau bữa cơm tất nhiên, anh ta đứng trong vườn gọi điện thoại, ngữ khí khá nóng nảy: “Sang năm mới thì sao? Tìm một người phụ nữ cũng không tìm được, ông đây tốn nhiều tiền như vậy thuê mấy người có tác dụng gì?!”
 
“Mấy người đừng nói với tôi khó khăn này khó khăn nọ, cho dù phải đào ba thước đất mấy người cũng phải tìm ra Tô Dao cho tôi!!”
 
Vu Mục tức điên cúp điện thoại.
 
“Cô gái kia còn trốn cậu à?”
 
Vu Mục vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Thời Dập không biết đã xuất hiện phía sau anh ta từ lúc nào. Nhìn cái tên gia hoả cả tối cứ hú hí với chị mình, Vu Mục cực kì khó chịu, hừ một tiếng: “Nghe trộm người khác gọi điện thoại có phải quá vô đạo đức rồi không?”
 
“Giọng cậu to như thế, trong phạm vi mười dặm còn nghe được, tôi mà cần phải nghe lén à?” Lục Thời Dập cười, lại hỏi: “Sao cô gái kia lại trốn cậu?”
 
Hình như đã trốn rất lâu rồi, Lục Thời Dập nghe Lâm Châu Dương nói, Vu Mục tìm người, còn bỏ tiền thuê người đi tìm cũng đều không có kết quả.
 
Khó có khi Vu Mục lại để bụng tới một cô gái, hiện tại Lục Thời Dập đã thu hoạch được cả sự nghiệp lẫn tình yêu, cảm thấy cực kỳ dễ chịu, nhưng đồng thời cũng không quên quan tâm chuyện tình cảm người anh em tốt của mình.
 
“Sao tôi biết được.” Nhắc tới chuyện này, Vu Mục lại cảm thấy buồn bực.
 
“Con gái nhà người ta sẽ không vô duyên vô cớ mà trốn tránh cậu đâu, rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy?”
 
Vu Mục nhớ lại: “Còn làm gì được nữa, tôi thích cô ấy nên đã theo đuổi cô ấy.”
 
“Cậu theo đuổi thế nào?”
 
“Vì để theo đuổi được cô ấy, tôi cố ý để cô ấy ký với Hoàn Ảnh. Tôi không thích cô ấy đi đóng phim, nên sau đó tôi đã đóng băng hoạt động của cô ấy…” Vẻ mặt Vu Mục rối rắm: “Cô gái nhỏ ấy cứng đầu lắm, rõ ràng kỹ thuật diễn không tốt lại cứ thích đóng phim. Để cô ấy làm bạn gái của tôi cô ấy còn không chịu, theo đuổi vài lần đều không được nên tôi đã dọa cô ấy.”
 
“… Doạ cái gì?”
 
Vu Mục nhớ lại một chút, nói: “Tôi nói ‘nếu em không thích tôi, tôi sẽ đánh gãy chân của em’, ‘em không thích tôi cũng đừng mơ sẽ thích được người khác, em mà dám ở bên cạnh người đàn ông khác, tôi thấy một người đánh một người’, ‘người phụ nữ tôi để mắt đến đời này cũng đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của tôi’….”
 
Lục Thời Dập nghe xong thì cạn lời.
 
Đây CMN là cái thao tác bốc mùi gì thế?
 
“Cậu độc thân dựa vào thực lực cả đấy.” Lục Thời Dập vỗ vỗ vai anh ta, lắc đầu bỏ đi.
 
“Sao tôi lại độc thân dựa vào thực lực chứ!” Không phải các cô gái nhỏ đều thích hình tượng bá đạo tổng tài mười phần chiếm hữu ư. Mấy câu dọa dẫm đó anh ta đều dựa theo loại mà các cô gái thích mà.
 
Vu Mục vẫn không nghĩ ra Tiểu Dao Dao của anh ta tại sao sau khi nghe thấy những lời này lại trốn anh ta luôn?


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.