Độ ấm trên môi em

Chương 55


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 55:

Chương 55: Chia tay
 
Gần đây Vu Vãn rất bận rộn, vội vàng xử lý các công việc liên quan đến hiệp ước hợp tác với tập đoàn Hoà Á.
 
Bên kia, còn phải đối phó với đám cổ đông thỉnh thoảng lại đến nháo loạn.

 
Hôm nay, mấy cổ đông lại lần nữa tới công ty làm loạn, giống như mấy lần trước, đều chỉ trích quyết sách sai lầm của Vu Vãn, nói lúc trước không nên thu mua TOMITO, rồi tiến quân vào lĩnh vực ô tô không người lái này, chỉ cần phát triển ổn định, vững vàng thì tập đoàn Vinh Quang không đến mức rối loạn như vậy.
 
“Vu tổng, cô nhìn xem hiện tại cổ phiếu đã thành cái dạng gì rồi?  Làm gì còn ai đồng ý hợp tác với Vinh Quang của chúng ta nữa? Lúc trước tôi không đồng ý việc thu mua công ty Đức kia, giờ bởi vì sai lầm cá nhân của cô mà hại Vinh Quang phải bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng kếch xù! Tôi nói trước, chúng tôi không có tiền để ném vào cái lỗ thủng này đâu!”
 
Người nói chuyện là Mã Đức Toàn, trừ Vu Vãn, cổ đông lớn thứ hai chính là ông ta, nắm giữ 12% cổ phần. Trong khoảng thời gian này, đều do ông ta đi đầu làm loạn.
 
Ông ta vừa nói xong, vây cánh của ông ta lập tức nhao nhao phụ hoạ, đều nói không có tiền bù vào lỗ hổng này.
 
Vu Vãn lạnh nhạt quét mắt về phía bọn họ.
 
Những người này thời điểm chia hoa hồng tích cực hơn tất cả, nhưng một khi công ty gặp rắc rối lại hận không thể tránh cho xa, không đồng cũng không muốn bỏ ra.
 
Trên hội nghị cổ đông, chỉ có số ít cổ đông đứng về phía Vu Vãn, thay Vu Vãn nói chuyện, bảo bọn họ đừng nên kích động, hãy tin tưởng Vu tổng.
 

Trong số đó có Lâm Khải Minh.
 
“Công ty chuẩn bị phá sản rồi, ông muốn chúng tôi tin tưởng thế nào đây?”
 
Đầu ngón tay Vu Vãn gõ trên mặt bàn, môi đỏ bình thản nhếch lên: “Mã tổng, một khi ông không còn tin tưởng Vinh Quang, không tin tưởng tôi nữa, vậy không bằng bán lại cổ phần trong tay đi, nhân lúc còn sớm rời khởi Vinh Quang, tránh bị Vinh Quang liên luỵ.”
 
Mã Đức Toàn cười ha hả, trào phúng nói: “Cô cho rằng tôi không muốn bán sao? Giá đã tụt như vậy ai còn muốn bán?”
 
Ông ta quét mắt một vòng, không ai dám gật đầu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vu Vãn: “Vu tổng, đống cổ phần nát này dám mua không?”
 
“Dương Tụng mang thư chuyển nhượng cổ phần đến đây, để Mã tổng kí tên.” Vu Vãn trực tiếp dùng hành động trả lời ông ta.
 
Mã Đức Toàn giật mình: “Cô còn tiền thu mua cổ phần sao?”
 
“Chuyện này không phiền Mã tổng nhọc lòng, theo giá thị trường, một đồng cũng không thiếu.” Giọng nói Vu Vãn lạnh lùng có lực, quét về phía mọi người: “Còn ai muốn chuyển nhượng thì chỉ trong một ngày hôm nay tìm Dương Tụng ký tên.”
 
Vu Vãn làm việc nhanh gọn sạch sẽ, cho bọn họ ký tên chuyển nhượng cổ phần ngay tại chỗ.
 
Trở lại văn phòng, Dương Tụng đi sát phía sau cô, đưa thư chuyển nhượng cổ phần cho Vu Vãn xem qua.
 
“Tổng cộng thu hồi được 21% cổ phần.” 
 
Trong tay Vu Vãn đang nắm 22% cổ phần, thêm 5% Vu Mục, cộng thêm với số cổ phần hiện tại là 53%, dù có hợp tác cùng Hoà Á thì cô vẫn là cổ đông lớn nhất, có quyền quyết định tại Vinh Quang.
 
“Tốt thật.” Vu Vãn ngồi xuống ghế, nhìn danh sách trên bàn, khoé môi cong lên.
 
Mấy lão bánh quẩy ấy cô đã sớm muốn đá ra khỏi Vinh Quang rồi. Đúng lúc có cơ hội để lọc máu cho Vinh Quang.
 
Vu Vãn buông thư chuyển nhượng xuống, hỏi: “Hợp đồng với Hoà Á đã làm xong chưa?”
 
“Cũng đã ổn rồi, bên phía luật sư sau khi thêm mấy điều khoản phụ thì cô có thể ký với Quý tổng rồi.”
 
Vu Vãn gật đầu.
 
Dương Tụng không lập tức ra ngoài, anh ta do dự một chút: “Vu tổng, bên phía Tiểu Lục, cô đã nghĩ sẽ nói với cậu ấy thế nào chưa?”
 
Vừa nhắc đến Lục Thời Dập, nghe anh ta nhắc đến Lục Thời Dập trên mặt Vu Vãn nào có sự bày mưu tính kế, quả quyết thong dong như vừa rồi. Cô giơ tay xoa phần giữa lông mày, trên đó hiện rõ sự bối rối và đau khổ của cô, cô rũ mắt xuống: “Tôi chưa biết nên nói với anh ấy thế nào đây…”
 
Mặc kệ chuyện cô có liên hôn với Quý Cận Hoà có phải sự thật hay không, đối với một người đàn ông kiêu ngạo như Lục Thời Dập, chỉ sợ rất khó tiếp thu chuyện này…
 
Dương Tụng đang muốn nói gì đó thì tiếng điện thoại anh ta vang lên, là trợ lý của Quý Cận Hoà gọi tới.
 

Sau khi nghe xong nội dung mà đối phương nói, sắc mặt Dương Tụng lại thay đổi, cúp điện thoại, vội vàng nói với Vu Vãn: “Vu tổng, không tốt rồi, Tiểu Vu tổng với Tiểu Lục đánh nhau với Quý tổng rồi…”
 
Vu Vãn trong lòng lộp bộp nhảy dựng, chẳng lẽ Lục Thời Dập đã biết chuyện này rồi?
 

 
Bên ngoài hội sở cao cấp ở phía Bắc Vành Đai 3, vừa dẹp yên một vụ đánh nhau ác liệt.
 
Mấy người đánh nhau đều là những nhân vật có lớn, ông chủ cũng không dám nói gì, cũng không dám hỏi. Cũng may không nháo ra mạng người, sau đó mấy người kia đều thu tay, cũng đền bù gấp đôi những đồ đã đập vỡ cho ông ta.
 
Khi Vu Vãn chạy tới hội sở đã là nửa tiếng sau.
 
Ông chủ đang chỉ huy nhân viên dọn dẹp hiện trường, mà hội sở đã sớm không còn bóng người.
 
Vu Vãn chứng thực  từ chỗ ông chủ, mấy người đánh nhau ở đây ban nãy quả thực là Lục Thời Dập, Vu Mục và Quý Cận Hoà.
 
Ông chủ nói, hôm nay Quý tổng ở đây bàn chuyện làm ăn, sau đó không lâu Tiểu Vu tổng và Lục tổng đều tới đây, còn cụ thể vì sao lại đánh nhau ông ta cũng không rõ lắm… hình như là do Tiểu Vu tổng ra tay trước.
 
Sắc mặt Vu Vãn đen xì, gọi điện thoại cho Lục Thời Dập nhưng không ai nhận, sau khi gọi cho Vu Mục sáu bảy cuộc thì rốt cuộc cũng kết nối được.
 
“Em hiện tại đang ở đâu?” Vu Vãn gấp giọng hỏi.
 
Vu Mục im lặng một lúc, mới ấp úng nói, anh ta về nhà rồi.
 
“Ở nhà chờ chị về!” Vu Vãn cúp điện thoại, lập tức lái xe về biệt thự Vu gia.
 

 
Trên mặt Vu Mục chỗ đỏ chỗ tím, chị Lý đang giúp anh ta bôi thuốc, đau đến kêu “ao ao”.
 
“Tiểu Mục à, hay em đến bệnh viện xem đi.” Chị Lý thấy nơi bị thương của anh ta còn rất nhiều, vô cùng lo lắng.
 
“Không sao đâu ạ, toàn là vết thương ngoài da thôi.”  Cồn chạm vào da làm Vu Mục đau nhe răng.
 
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động, lưng Vu Mục lập tức căng chặt, ngồi nghiêm túc trên ghế sô pha.
 
Chị Lý nhìn ánh mắt lạnh lùng khi vào bước vào nhà của Vu Vãn, hiểu được hôm nay Vu Mục không tránh được bị chị gái đập cho một trận, thuốc bôi cùng hòm hòm rồi, chị Lý thở dài, thức thời rời đi, để không gian lại cho hai chị em.
 
Tiếng giày cao gót thanh thuý vang lên, từ xa bước lại gần.
 
Giọng nói tức giận của Vu Vãn cùng theo đó cất lên: “Em đi đánh nhau với Quý Cận Hoà, em ngứa da rồi phải không?”
 
Nhắc đến Quý Cận Hoà, Vu Mục lại tức giận, anh ta quay đầu, thở phì phì nói: “Hoà Á với Vinh Quang hợp tác thì cứ hợp tác đi, sao lại phải liên hôn. Chị, tên họ Quý kia rõ ràng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Loại tiểu nhân này không đánh thì đánh ai!”
 
“Em thì biết cái gì?” Lông mày Vu Vãn lạnh lùng cau lại.
 
Vốn ôm trong người một bụng tức giận, đi tới trước mặt Vu Mục, nhìn thấy vết thương trên mặt anh ta lại cảm thấy đau lòng: “Bị thương nghiêm trọng không?”
 
“Vẫn bình thường! Họ Quý kia ra tay rất tàn nhẫn, hôm nay còn chưa đập chết được anh ta là do anh ta may mắn!” Vu Mục căm giận nói. Cảm xúc dao động quá lớn, động và vết thương trên miệng, đau đến trợn mắt há mồm, hít vào vài ngụm khí lạnh.
 
Buổi chiều anh ta cùng Lục Thời Dập hai đánh một lại không thể chiếm được thế thượng phong, đúng là một kẻ tàn nhẫn!
 
“Anh ta tốt nghiệp trường quân đội đấy, hai người đi đánh nhau với anh ta không phải tự tìm đường chết à?” Thương thế kiểu này, xem ra Quý Cận Hoà vẫn còn hạ thủ lưu tình.
 
Vu Vãn hít một hơi thật sâu, nhịn không được hỏi: “Thời Dập có bị thương không?”
 
“Ừ.”
 
“Thương thế anh ấy thế nào?”
 
“Nặng hơn em một tí.” Vu Mục nói đúng sự thật.
 
Giọng Vu Vãn lập tức nóng nảy: “Nặng lắm không, bị thương chỗ nào?”
 

Vu Mục hừ hừ hai tiếng, khó chịu lẩm bẩm: “Quả nhiên là có trai thì mặc kệ sống chết của em. A, đừng đánh em, đau đau đau!”
 
“Nói nhanh lên!”
 
“Yên tâm đi chị, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không chết được đâu.”
 
Vu Vãn dịu giọng lại rồi hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”
 
Vu Mục xoa xoa xương gò má, nói: “Em không biết. Từ hội sở đi ra cậu ta lái xe đi nhanh lắm, em không đuổi kịp, gọi điện thoại cũng không nghe máy, nên em về nhà trước…”
 

 
Đánh một trận này xong, Lục Thời Dập liền biến mất như vậy, không ai biết anh đi đâu cả.
 
Suốt ba ngày bặt vô âm tín.
 
Mới đầu còn có thể gọi được vào điện thoại của anh, sau đó điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy.
 
Lục Thời Dập không về Lục gia, cũng không đi tìm Quý Cận Hoà chọc phiền toái, Vu Mục liên hệ hết với tất cả bạn bè của anh, ai cũng không nói không gặp. Ba ngày này, Vu Vãn đã đi tất cả những nơi Lục Thời Dập có khả năng ở đó nhưng đều không tìm được người.
 
Buổi tối hôm nay, Vu Vãn nâng cơ thể mệt mỏi thất hồn lạc phách đi về nhà.
 
Ba ngày
 
Suốt ba ngày không liên lạc được với Lục Thời Dập, Vu Vãn sắp hỏng mất rồi.
 
Lần đó ở bên Đức, khi Lục Thời Dập đột nhiên về nước Vu Vãn cũng từng không liên lạc được với anh, khi đó cô cực kỳ tức giận.
 
Nhưng lần này hoàn toàn không giống trước đây, không phải điện thoại anh hết pin, mà lần này anh cố ý trốn tránh cô, trốn tránh tất cả mọi người.
 
Vu Mục nói, năm sáu ngày  trước anh và Lục Thời Dập đã nghe chuyện cô và Quý Cận Hoà liên hôn.
 
Nhưng Lục Thời Dập vẫn không có can đảm để chứng thực chuyện này với Vu Vãn, Vu Mục không nhìn mới kéo Lục Thời Dập đi tìm Quý Cận Hoà, đánh nhau cũng là anh ta ra tay trước…
 
Mặc kệ quá trình như thế nào, tóm lại, Lục Thời Dập mất tích vì chuyện cô liên hôn với Quý Cận Hoà.
 
Trong thư phòng chỉ có đèn bàn đang mở.
 
Vu Vãn ngồi trên ghế sau bàn, hai khuỷu tay chống trên bàn sách, hai tay che mặt, đầu ngón tay trắng nõn lạnh băng, không có chút huyết sắc.
 
Mấy ngày nay trái tim cô vẫn hoảng loạn như ma.
 
Cô sợ Lục Thời Dập sẽ cứ như vậy biến mất trong thế giới của cô, càng sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch…
 
Vu Mục đẩy cửa thư phòng ra, đi vào bên trong.
 
Nhìn người đang ngồi sau bàn, tâm tình anh ta trầm xuống, lên tiếng an ủi: “Chị, chị đừng lo lắng, cậu ta lớn như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
 
Vu Vãn không nói chuyện, Vu Mục không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, có một vấn đề mấy ngày nay vẫn luôn xoay trong lòng anh ta, anh ta nhiều lần muốn hỏi nhưng chưa hỏi ra.
 
Lúc này, rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được hỏi: “Chị, chị thực sự muốn liên hôn với Quý Cận Hoà sao?”
 
Vu Vãn rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
 
“Vậy Thời Dập phải làm sao bây giờ?” Vu Mục đột nhiên kích động.
 
Đôi tay vô lực trượt khỏi gương mặt, Vu Vãn ngẩng đầu, đối với sự chất vấn của em trai, hốc mắt cô phiếm hồng, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói ngắn gọn: “Trong lòng Quý Cận Hoà đã có người thích, nhưng mẹ anh ta lại không đồng ý, tìm cho anh ta rất nhiều cô gái, gần đây còn giục anh ta nhanh kết hôn. Đúng lúc Quý Cận Hoà có hứng thú với Vinh Quang, cũng biết chị đã có người yêu, cho nên cả hai muốn lập một cái hợp đồng liên hôn trong hai năm, vừa để ứng phó với mẹ anh ta, cũng đồng thời giúp Vinh Quang vượt qua cột mốc trước mắt này.”
 
Mặc dù liên hôn là giả, hợp đồng đến thời hạn cũng tự động giải từ quan hệ liên hôn, nhưng ít nhất mấy năm này trong mắt người ngoài, Vinh Quang và Hoà Á quả thực có quan hệ liên hôn.
 

Vu Mục mất một lúc mới tiêu hoá xong những tin tức trong này. Tuy rằng chân tướng so với anh ta tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.
 
Nhưng mà ———
 
“Chị, vậy có phải mấy năm tới chị và Thời Dập sẽ chia tay không?”
 
Cho dù liên hôn là giả, nhưng khi Vinh Quang và Hoà Á còn liên hôn mà chị anh ta với Lục Thời Dập còn bên nhau thì đúng là danh không chính ngôn không thuận, chẳng phải sẽ biến thành tiểu bạch kiểm chị anh ta nuôi à?
 
Vu Mục cảm thấy, lấy hiểu biết của anh ta đối với Lục Thời Dập, tuyệt đối không tiếp thu được loại thân phận này.
 
“Chị, Thời Dập cậu ta yêu chị như vậy, nếu chị chia tay với cậu ta, cậu ta sẽ nổi điên đấy!” Cảm xúc trong Vu Mục bị kích động, càng nói càng gấp: “Cho dù là giả, chị cũng không thể hy sinh Thời Dập để liên hôn với họ Quý kia!”
 
“Thời Dập vì chị không những chuyển trọng tâm về trong nước, còn bán luôn cả công ty, cậu ta toàn tâm toàn ý đối với chị như vậy, chị còn muốn vứt bỏ cậu ta, chị thế này không phải đang đùa giỡn tình cảm của Lục Thời Dập sao?”
 
Lời này Vu Mục hoàn toàn kích thích Vu Vãn.
 
Vu Vãn đập bàn đứng dậy, không kìm được cảm xúc, hốc mắt đỏ bừng, ngấn lệ khẽ chớp: “Em có biết Vinh Quang chỉ còn trụ được mấy ngày không? Em có biết Vinh Quang phá sản đồng nghĩa với việc gì không? Hơn chục nghìn người thất nghiệp, em có biết có bao nhiêu gia đình bởi vì không có công việc mà mỗi người một nơi không?”
 
“CMN Vậy chị chẳng lẽ muốn liên hôn à? Em thực sự nghĩ rằng chị là nữ cường nhân không gì đánh gục được à? Chị CMN cũng muốn bỏ gánh này xuống không làm gì để đi bồi dưỡng tình cảm đấy. Ai có thể thay chị gánh trọng trách này? Em có thể không?” Vu Vãn nâng mặt, nghẹn ngào hỏi lại: “Suốt ngày em chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không làm việc đàng hoàng, chị không hy sinh chuyện tình cảm của mình để giúp đỡ công ty thì ai có thể hi sinh đây? Đúng, chị đùa giỡn tình cảm của người anh em của em, chị xin lỗi anh ấy được chưa?”
 
Vu Vãn kích động trực tiếp chửi bậy, nói xong lời cuối cùng, thanh âm đều trở nên nức nở.
 
Vu Mục nhìn thấy những giọt nước mắt đọng trên mắt Vu Vãn, trong ngực chấn động không thôi.
 
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vu Mục tận mắt trong thấy chị mình khóc, anh ta không thể tưởng tượng được, người luôn cứng rắn, kiên cường như sắt thép cũng sẽ có một mặt yếu đuối như vậy.
 
Chấn động sinh ra trong lòng anh ta không khác gì động đất cấp mười.
 
Vu Mục đột nhiên thấy hận bản thân quả vô dụng, chị anh ta nói không sai, mỗi ngày anh ta làm việc không đàng hoàng, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, chỉ cần anh ta để tâm vào sự nghiệp một chút thì chị gái cũng không cần hy sinh tình cảm của bản thân để cứu lấy công ty…
 
Hốc mắt Vu Mục đỏ bừng, thất bại bấu chặt năm ngón tay vào người.
 
Lần đầu anh ta sâu sắc cảm thấy bản thân mình là tên phế vật vô dụng…
 

 
Một năm Bắc Kinh có bốn mùa, vào mùa hè thường sẽ mưa to mấy trận.
 
Ban đêm tiếng sấm nổ vang, ngoài cửa sổ nổi lên tiếng gió hú, tia chớp cắt ngang ở chân trời, chiếu lên bức rèm dày cộm.
 
Đêm khuya, Vu Vãn đang mê man đột nhiên bừng tỉnh.
 
Cô ngồi dậy, nhìn thoáng qua điện thoại, ba giờ sáng. Lồng ngực giống như bị ai đó đè xuống, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra, cô xốc chăn lên bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn ra bên ngoài.
 
Tiếng sấm nổ vang trong bóng đêm, một chiếc xe thể thao quen thuộc giờ phút này đang dừng trước cửa biệt thự.
 
Trong mắt Vu Vãn tức khắc mừng như điên, áo ngủ cũng không kịp thay, đi dép lê rồi chạy xuống dưới nhà.
 
Người đàn ông đã biến mất suốt vài ngày lúc này đang ngồi trong xe, dựa lưng vào ghế lái, mắt nhắm lại, không biết là ngủ hay tỉnh.
 
Cửa sổ xe truyền đến tiếng động.
 
Lục Thời Dập mở mắt ra, chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bên ngoài xe, ánh mắt anh hơi giật mình, vô cùng bất ngờ.
 
Gió ngoài ra hơi lớn, áo ngủ trên người Vu Vãn bị thổi phồng lên.
 
Cánh tay Lục Thời Dập duỗi ra lấy chiếc áo khoác, mở cửa rồi nhanh chóng xuống xe, bước vòng qua đầu xe khoác áo lên thân mình nhỏ bé của Vu Vãn, lấy áo quấn chặt lấy cô: “Muộn thế này sao em lại ra đây?”
 
Vòng eo Lục Thời Dập đột nhiên bị ôm chặt, mặt Vu Vãn chôn sâu trong lồng ngực anh ta: “Mấy ngày nay anh đi đâu thế?”
 
Cuối cùng cũng đã nhìn thấy người, vốn dĩ Vu Vãn muốn chất vấn anh đã chạy đi đâu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành tràn đầy lo lắng cùng tiếng khóc nức nở.
 
Lưng Lục Thời Dập cứng đờ, cánh tay bên người từ từ nâng lên, ôm lấy cô, giọng nói thì thầm: “Xin lỗi, đã làm em lo lắng rồi.”
 
“Anh còn biết em sẽ lo lắng?” Mặc dù lời này có cảm giác trách cứ, nhưng Vu Vãn lại càng ôm anh chặt hơn, như sợ rằng giây tiếp theo anh sẽ biến mất: “Tìm mãi không thấy anh, em lo lắng muốn chết anh biết không?”
 
Ngực Lục Thời Dập đau nhói, rất khó chịu, rất áy náy: “Anh xin lỗi…”
 
Mấy ngày không thấy, dường như Lục Thời Dập đã gầy đi không ít, mà trên mặt anh còn có thể nhìn rõ mấy vết thương. Vu Vãn nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi bị thương, vô cùng đau lòng: “Đau không?”
 
Lục Thời Dập nắm lấy đầu ngón tay trắng nõn của cô, nhìn người phụ nữ trong ngực, cảm xúc nơi đáy mắt anh ta vừa kích động lại vừa rối rắm.
 
Anh lắc đầu.
 

Vu Vãn khịt khịt mũi: “Mấy ngày nay vì sao anh lại không nhận điện thoại của em? Anh rốt cuộc đã đi đâu thế?”
 
Lục Thời Dập không trả lời ngay, ánh mắt nhìn về nơi khác, sau một hồi tự đấu tranh anh mới mở miệng: “Khi vừa nghe thấy em muốn cùng người khác liên hôn, anh rất hoang mang, thậm chí đến cả dũng khí đi hỏi em cũng không có, sau đó lại nhìn thấy em và Quý Cận Hoà lén đi cùng nhau mấy lần, anh vừa đố kỵ lại vừa sợ hãi, nghĩ đến cảnh sẽ mất em, anh sắp điên lên rồi…”
 
Những lời này mặc dù là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng trái tim Vu Vãn lại quặn lên từng cơn.
 
“Mấy ngày nay anh ngơ ngẩn một mình, đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.” Lục Thời Dập nói tiếp: “Tập đoàn Hoà Á có thể hợp tác cùng Vinh Quang là chuyện tốt. Vinh Quang có thể giải quyết được khó khăn lần này anh cũng vui vẻ thay em, thật đấy.”
 
“…” Lời này, Vu Vãn nghe xong liền hốt hoảng.
 
Trước kia cô hy vọng Lục Thời Dập có thể trưởng thành, trầm ổn, làm việc không còn cảm tính, nhưng hiện tại, cô phát hiện bản thân thật sự không thích bộ dáng anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà thay cô cân nhắc, cô tình nguyện anh tới chất vấn mình, có phải liên hôn hay không, có phải trong lòng thật sự không còn anh hay không?
 
Cũng không muốn nghe anh ta bình tĩnh nói vui vẻ thay cô…
 
“Thời Dập, anh có thể nghe em giải thích được không?”
 
“Không cần, anh biết hết rồi.”
 
“…” Anh ta biết gì cơ?
 
Không đợi Vu Vãn hoang mang, Lục Thời Dập mở miệng trước cô: “Vãn Vãn, mặc kệ em muốn làm gì, anh đều sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ em. Nhưng em có thể…”
 
“Có thể gì cơ?” Vu Vãn nghẹn giọng hỏi, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bất an.
 
Đầu ngón tay Lục Thời Dập vuốt ve gương mặt cô, như là muốn đem từng đường nét trên gương mặt cô ghi tạc vào trong lòng anh ta.
 
Anh hít một hơi thật sâu, khi tiếp tục thì thanh âm trở nên nghiêm túc mà thong dong: “Có thể… chờ anh hai năm được không? Chỉ hai năm là được.”
 
Quý Cận Hòa nói không sai, nắm đấm không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, ngược lại còn là biểu hiện của sự vô dụng. Muốn bảo hộ người phụ nữ mình yêu, chỉ có thể làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
 
“Anh muốn đi đâu?” Vu Vãn hoàn toàn luống cuống, ngửa đầu, hàng mi dài rung động không ngừng.
 
Lục Thời Dập không trả lời cô, ánh mắt thâm thuý nhìn chăm chú vào gương mặt cô, đôi mắt hoa đào chớp động, như là ẩn sâu bên trong là ngàn vạn lời nói. Cuối cùng, anh không nói gì, mà là giữ lấy gương mặt cô, nhắm mắt lại, cúi đầu hôn xuống.
 
Môi anh ta run rẩy, nụ hôn chưa từng ôn nhu và thâm tình như vậy, như đây là lần cuối cùng trước khi chia xa.
 
Nụ hôn tuy rằng ấm áp triền miên, nhưng Vu Vãn lại không cảm giác được nửa điểm ngọt ngào, không biết vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót.
 
Đêm khuya dưới ánh đèn đường, đôi người đứng ôm nhau, không biết đã hôn bao lâu. Rốt cuộc Lục Thời Dập cũng lưu luyến rời khỏi môi Vu Vãn.
 
Lòng bàn tay vuốt ve đôi môi đỏ mềm mại của cô, hốc mắt Lục Thời Dập hồng hồng, nghẹn ngào, thống khổ mở miệng: “Vãn Vãn, anh đồng ý chia tay.”
 
“…” Hàng mi dài run lên ko ngừng.
 
Vu Vãn chưa từng nghĩ tới, Lục Thời Dập sẽ chủ động nói anh đồng ý chia tay, thành toàn cho quyết định của cô.
 
Cô cắn chặt môi, dùng sức lắc đầu, nước mắt phút chốc làm nhòa đi đôi mắt cô. 
 
Cái gì mà liên hôn, cái gì mà công ty, có một thoáng, Vu Vãn đều không muốn quản nữa. Cô chỉ cần người đàn ông này, cô chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh ta.
 
“Thời Dập……”
 
“Cho anh thời gian hai năm, anh nhất định sẽ trở về.” Lời này, Lục Thời Dập vô cùng kiên định, như đang hứa hẹn cùng cô, cũng như hứa hẹn với chính mình.
 
“Thời Dập……” Vu Vãn lại lần nữa gọi tên anh, vẻ mặt đầy thống khổ.
 
Lòng bàn tay hướng lên trên, Lục Thời Dập lau đi nước mắt của cô: “Vãn Vãn, anh yêu em. Trái tim của anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chờ anh nhé.”
 
Nói xong, Lục Thời Dập hạ quyết tâm, gỡ từng ngón tay Vu Vãn đang nắm chặt lấy áo sơ mi của mình ra.
 
“Thời Dập ——”
 
Trong thoáng chốc khi xoay người, nước mắt cất giấu trong khoé mắt của Lục Thời Dập theo cơn gió rơi lã chã.
 
Tiếng sấm vang trời lại lần nữa xuất hiện, sấm đánh suốt cả đêm, cuối cùng những hạt mưa nặng hạt cũng rơi xuống từ không trung.
 
Dưới ánh đèn đường, chiếc xe thể thao màu đen sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng. Mà bên tai Vu Vãn giống như vẫn còn văng vẳng câu nói “anh yêu em” của Lục Thời Dập. Mặt cô ngẩng lên trời, từng giọt nước mưa lạnh buốt quét qua gương mặt cô, nhưng Vu Vãn lại chẳng hề thấy đau, chỉ có sự đau khổ nơi trái tim truyền đến mới làm cô không thể thở được.
 
Trời mưa.
 
Trái tim cô cũng ngập trong mưa mù.
____________
Pass chương 56: hondiudang


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.