Độ ấm trên môi em

Chương 5


Đọc truyện Độ ấm trên môi em – Chương 5:

Chương 5: Mục đích
 
“Bà Lư, xin chào. Hôm nay cháu không mời mà tới, quấy rầy bà rồi.” Lục Thời Dập lớn lên khôi ngô tuấn tú, ngoại hình xuất chúng, chỉ nhìn cách ăn mặc cũng biết xuất thân từ gia đình giàu có, cử chỉ lời nói lại nho nhã lễ độ, vô cùng đúng mực. Ngay lập tức anh trở thành tiêu điểm của đám đông.
 
“Không quấy rầy, không quấy rầy.” Lư Xuân Hoa liên tục xua tay, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Lục thiếu gia có thể tới đây đã là coi trọng bà già này rồi!”

 
Lục Thời Dập có mặt ở đây khiến Lư Xuân Hoa cảm thấy bản thân rất có mặt mũi, lập tức quay sang khoe khoang gia thế của Lục Thời Dập với mấy bà bạn già của mình.
 
“Mấy bà không biết đó thôi, vị Lục thiếu gia đây gia thế vô cùng tốt, ông nội cậu ấy là người làm cao trong quân đội, quyền lực rất lớn…”
 
Khi Lư Xuân Hoa nói ra quân hàm, đám bạn già liên tục phát ra âm thanh kinh ngạc, “Đây chính là nhân vật quyền cao chức trọng đấy, bối cảnh không phải tầm thường đâu!”
 
“Ông nội cháu đã về hưu rồi, hiện tại chỉ là một ông lão bình thường thôi.” Lục Thời Dập nói chen vào.
 
Lư Xuân Hoa không để ý đến Lục Thời Dập đang giải thích mà tiếp tục khoe khoang: “Ông ngoại của Lục thiếu gia chính là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Xa, bối cảnh cũng không thua kém đâu!”
 
“Tập đoàn này tôi biết, tiền thuế hàng năm mà họ nộp lên cũng có thể hù chết người đấy. Chị Lư, có thể kết giao cùng người có gia thế lợi hại như vậy, chị cũng không tồi đâu!”
 
Vừa nói xong, mấy người này quay sang nhìn Lục Thời Dập từ trên xuống dưới, phảng phất trên người anh tỏa ra một vòng hào quang của quyền lực và tiền bạc, chói mù mắt.
 

“Lục thiếu gia và Tiểu Mục nhà tôi từ nhỏ đã chơi thân với nhau, cùng nhau lớn lên, giao tình tất nhiên rất tốt rồi!” Lư Xuân Hoa được khen ngợi khiến lòng hư vinh của bà ta vô cùng thỏa mãn. Chợt nhớ tới điều gì đó, bà ta nói: “Còn có mẹ của Lục thiếu gia nữa, còn lợi hại hơn, là một người cực kì nổi tiếng, nói ra là mấy người biết ngay.”
 
Mấy người kia hiếu kỳ: “Là ai?”
 
“Mẹ cậu ta chính là đại minh tinh Tô…”
 

“Tiệc lúc nào mới bắt đầu đấy?” Vu Vãn bỗng nhiên mở miệng.
 
Lúc này Lư Xuân Hoa mới sực nhớ tới Vu Vãn và Vu Mục mới là trọng điểm của đêm nay, liền trả lời: “Vốn dĩ có thể bắt đầu từ sớm rồi, chỉ đợi cháu và Tiểu Mục đến thôi. Nào, mau cùng bà nội vào trong nhà.”
 
Tô Lan, mẹ của Lục Thời Dập là một diễn viên vô cùng nổi tiếng. Khi bà còn trẻ đã là một đóa hoa tuyệt sắc của giới giải trí, không thua gì mấy sao hạng A thời nay. Hơn nữa, bà không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà diễn xuất của bà cũng được đánh giá cao, từng giành không ít giải Ảnh hậu. Trong giới giải trí hiện nay, bà là một nhà nghệ thuật đức cao vọng trọng, chủ yếu hoạt động bên mảng truyền hình.
 
Có điều Tô Lan bảo vệ chuyện gia đình của mình rất kín kẽ. Nhất là đối với Lục Thời Dập, bà chưa bao giờ muốn danh tiếng và thân phận của mình ảnh hưởng đến cuộc sống của con trai.
 
Vu Vãn vì không muốn Lư Xuân Hoa tiếp tục đem chuyện riêng tư của người khác khoe mẽ với đám bạn già lắm tiền của bà ta nên mới lên tiếng cắt lời.
 
Lục Thời Dập hướng ánh mắt cảm kích về phía Vu Vãn.
 
Mấy người vừa bước vào phòng khách nhà họ Lâm, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói chói tai: “Hai người thể diện lớn thật đấy! Để tất cả mọi người phải chờ tới tận bây giờ.”
 
Một bé gái chừng mười hai, mười ba tuổi, tóc trên đầu buộc thành hai búi đáng yêu, mặc váy công chúa, tổng thể gương mặt chỉ có thể xem là khá thanh tú, chỉ là cặp mắt không được to kia lại nhìn chằm chằm vào Vu Vãn và Vu Mục vừa mới đến, như đang nhìn kẻ thù.
 
“Quả Quả, không được nói linh tinh.” Vẻ mặt Thạch Thiến chợt lạnh, mắng con gái mình vài câu, rồi quay sang xin lỗi Vu Vãn và Vu Mục: “Tiểu Vãn, Tiểu Mục, em gái không hiểu chuyện, hai đứa đừng chấp nhặt nó.”
 
Lúc này Vu Vãn mới nhớ đứa bé này con gái của Lâm Khải Minh và Thạch Thiến, tên là Lâm Quả Quả.
 
Đồng thời, hai người đó còn có một đứa con trai tên là Lâm Thiếu Dương, hình như năm nay sẽ tròn mười tám tuổi, nhỏ hơn Vu Mục năm tuổi. Hai đứa con riêng này được Lâm Khải Minh được nuôi bên ngoài nhiều năm. Năm năm trước, sau khi ông ta cùng mẹ cô ly hôn rồi cưới Thạch Thiến vào cửa, hai đứa chúng nó mới coi như chính thức có một thân phận.
 
“Con nói linh tinh chỗ nào chứ? Tiệc mừng thọ của bà nội rõ ràng là sáu giờ có thể bắt đầu, bây giờ đã gần bảy giờ rồi đấy! Để cho bao nhiêu người ngồi đợi đến bây giờ, một chút lễ phép cũng không có!” Lâm Quả Quả ngẩng cổ lên, hùng hồn cãi lại.
 
“Chị và anh con công việc bận rộn, không dễ dàng gì mới có thể bớt thời gian tới đây, một đứa nhóc như con thì biết cái gì? Mau xin lỗi chị với anh con đi!” Vẻ mặt Thạch Thiến nghiêm túc.
 
“Con không sai, con không xin lỗi!”
 

“Xin lỗi!”
 
“Con không!”
 
“Bốp.” Bàn tay Thạch Thiến giơ lên, không chút do dự tát vào mặt Lâm Quả Quả. Nửa gương mặt bị đánh của cô ta thoáng chốc đỏ bừng lên. Thạch Thiến nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng một cái tát này lại không hề nhẹ tay chút nào.
 
“Huhuhu… mẹ vì người ngoài mà đánh con!” Nước mắt Lâm Quả Quả chảy ròng ròng.
 
Giọng Thạch Thiến trở nên nghiêm khắc, sửa lại câu vừa rồi: “Bọn họ không phải là người ngoài, đó là chị và anh của con, chúng ta đều là người một nhà!”
 
Vu Mục đứng bên cạnh chứng kiến sợ đến ngây người, vội vàng khuyên giải: “Dì Thiến, đừng so đo với em ấy nữa.”
 
“Hai đứa khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, dì không thể để hai đứa cảm thấy tủi thân được.” Vẻ mặt Thạch Thiến đầy từ ái: “Sau này, đây chính là nhà của hai đứa, dì và bố cháu, còn có cả bà nội nữa, lúc nào cũng hoan nghênh hai chị em cháu trở về.”
 
Lời vừa nói ra khiến cho khách khứa được mời đến buổi tiệc ngày hôm nay không ngừng tán dương Thạch Thiến, trước mặt con ruột giúp con vợ trước lập uy, đúng là một người mẹ kế hiểu biết đạo lý khiến người ta kính nể.
 
Vu Mục vô cùng cảm động. Nghiêng đầu nói khẽ vào tai Vu Vãn: “Chị, chị xem đi. Em đã nói bà nội và dì Thiến không xấu như chị nghĩ mà. Bọn họ thật lòng chào đón hai chúng ta đó.”
 
Vu Vãn chỉ “Ồ” một tiếng, rồi tiếp tục lạnh nhạt, thờ ơ như cũ, không nói thêm câu nào nữa.
 
Cô còn nói được gì cái gì đây? Vừa vào cửa một nhà kia đã bắt đầu diễn, chỉ có thằng em ngốc nhà mình mắt bị mù mới không nhìn ra.
 
Thêm thắt mấy chuyện rườm rà như vậy, xem ra đêm nay có kịch hay để xem rồi.
 

 

Lư Xuân Hoa sắp xếp Vu Vãn, Vu Mục và Lục Thời Dập ngồi bên tay trái bà. Còn bên tay phải lần lượt là Thạch Thiến, Lâm Thiếu Dương, Lâm Quả Quả, cùng với đứa con trai cả, con gái thứ hai, con trai thứ tư, và mấy đứa nhóc của các nhà đó.
 
Lâm Thiếu Dương ngay lập tức kéo ghế ngồi bên cạnh Vu Mục, miệng mồm liên tục gọi anh trai dài, anh trai ngắn, hết nói về game, lại nói đến phim ảnh, còn có một số chuyện trong giới giải trí, thân thiết giống như anh em ruột thịt.
 
Lâm Thiếu Dương nói qua nói lại đều đang ám chỉ bản thân muốn bước chân vào giới giải trí, muốn Vu Mục cho cậu ta vài lời khuyên. Vu Mục vỗ vai Lâm Thiếu Dương, hào phóng nói: “Được đấy, nếu em muốn phát triển trong giới này, anh bảo kê cho em, đưa cho em những tài nguyên tốt nhất.”
 
“Cảm ơn anh, anh tốt thật đấy!” Đôi mắt Lâm Thiếu Dương sáng rực, sùng bái nhìn Vu Mục. 
 
Người ngoài nhìn vào liền thấy Vu Vãn, Vu Mục cùng Lư Xuân Hoa đúng thật là một nhà hòa thuận, vui vẻ.
 
Ngày hôm nay gần như toàn bộ thân thích của nhà họ Lâm đều tới chúc thọ. Chỉ thiếu mỗi con trai thứ ba của Lư lão thái thái, cũng chính là bố của Vu Vãn và Vu Mục, Lâm Khải Minh.
 
Vu Vãn không ngờ rằng người con trước nay yêu mẹ như mạng, nghe lời mẹ răm rắp, là một “đại hiếu tử” khiến Trung Quốc cảm động lại không hề xuất hiện tại đại thọ tám mươi tuổi của mẹ mình.
 
Thật đúng là kỳ lạ.
 
Sau khi tiệc mừng thọ bắt đầu, trên tay khách mời ai nấy đều cầm theo ly rượu, đổ xô đến chúc thọ Lư lão thái thái.
 
Từ khi bước vào đây Vu Vãn luôn trong trạng thái im lặng, khí thế mạnh mẽ cộng thêm thân phận người đang nắm quyền tập đoàn Vinh Quang của cô càng khiến người khác không thể không chú ý. Những người này hầu hết đều nhân cơ hội lại gần chúc thọ mà quan sát cô.
 
Từ lâu đã nghe nói chủ tịch hiện tại của Vinh Quang là người khôn khéo, dã tâm bừng bừng, làm mưa làm gió trên thương trường, so với đàn ông còn mạnh mẽ hơn. Không ngờ người như vậy lại là một cô gái không chỉ xinh đẹp mà còn trẻ tuổi như vậy. Chỉ có điều hơi lạnh nhạt, khó gần một chút.
 
Khi ánh mắt lạnh như băng của Vu Vãn quét qua, những ánh mắt tò mò kia vội vàng thu hồi lại.
 
Quá nửa tuần rượu, Lư Xuân Hoa đang ngồi ở chủ vị đứng dậy, bước lên đài đọc diễn văn. Bà ta cảm thán nửa đời này làm cách nào mà ngậm đắng nuốt cay đem ba đứa con trai và một đứa con gái nuôi lớn. Hiện tại mấy đứa con đều đã là có gia đình, có sự nghiệp, bà ta cũng có con đàn cháu đống, đứa nào đứa nấy đều có tiền đồ, khiến bà ta vô cùng kiêu ngạo, cực kì hài lòng.
 
Sau đó còn nói rằng sự nuối tiếc duy nhất trong ngày hôm nay chính là con trai thứ ba Lâm Khải Minh của bà ta đang công tác ở nước ngoài, vì gặp vấn đề thời tiết mà không thể về được. Nhưng chuyện khiến bà ta vui vẻ nhất trong ngày hôm nay chính là cháu gái Vu Vãn cùng cháu trai Vu Mục tới đây chúc thọ cho bà.
 
Lư Xuân Hoa đứng nói một hồi bỗng trở nên đa cảm, bà ta lau dòng nước mắt, nghẹn ngào nói rằng trước đây bà cùng Vu Vãn, Vu Mục có nhiều hiểu lầm, những chuyện không vui đó hãy nhân buổi tiệc mừng thọ ngày hôm nay mà hóa thành mây khói. Lùi một bước, mọi người đều là người một nhà, người một nhà chính là có phúc cùng hưởng.
 
Nói đến đây, tâm trạng Lư lão thái thái tiếp tục biến chuyển. Bà ta khen Vu Vãn giỏi giang như thế nào, dưới sự quản lý của cô việc kinh doanh của tập đoàn Vinh Quang tốt như thế nào, hiện nay kiếm được nhiều tiền như thế nào. Còn khen cô vô cùng thương yêu em trai, vào sinh nhật lần thứ mười tám của Vu Mục, cô lấy mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Vinh Quang làm quà sinh nhật tặng cho anh ta.
 

Lư Xuân Hoa ở trên đài nhìn Vu Vãn rồi nói tiếp: “Tiểu Vãn à, cả nhà chúng ta bây giờ người có tiền đồ nhất là cháu. Cháu thân làm chị cả trong gia đình, mọi chuyện nên xử trí công bằng, không thể chỉ yêu thương mình Tiểu Mục được. Hai tháng nữa đến sinh nhật Thiếu Dương rồi, cháu cũng nên chuyển một chút cổ phần công ty cho em trai Thiếu Dương làm quà sinh nhật…”
 
Lư Xuân Hoa thản nhiên đề xuất: “Không cần cho Thiếu Dương nhiều lắm đâu, cho nó năm phần trăm là được. Đợi đến khi Quả Quả lớn rồi, cháu hãy cho nó năm phần trăm còn lại.”
 
Đau cả trứng!
 
Nghe bà nội nói như vậy, Vu Mục dù có đần độn, có ngu ngốc cỡ nào rốt cuộc cũng hiểu lý do bà nội trăm phương ngàn kế gọi hai chị em bọn họ tới đây. 
 
Tập đoàn Vinh Quang hiện nay có giá trị gần một trăm triệu, còn là một trăm triệu đô la Mỹ, giá trị tài sản hàng năm không ngừng tăng lên. Năm phần trăm cổ phần công ty, đây là bao nhiêu tiền chứ?
 
Người một nhà? Có phúc cùng hưởng? Đúng là trò cười!
 
Thì ra bọn họ muốn đem cổ phần của Vu gia chia cho hai đứa con riêng kia!
 
Dựa vào gì chứ!?
 
Ăn cướp cũng không trắng trợn như thế!!!
 
Máu nóng dồn lên đỉnh đầu, mặt Vu Mục đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh, đang muốn xả hết bực tức thì bả vai anh ta bị Vu Vãn cùng Lục Thời Dập ngồi ở hai bên đè ép xuống.
 
“Ngồi yên đó.” Giọng nói Vu Vãn lạnh lùng, cô quay sang dặn dò Lục Thời Dập một câu: “Để ý nó, đừng cho nó làm bừa.”
 
Trong lòng Vu Mục vừa phẫn nộ, vừa xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Vu Vãn. Lúc này anh ta cảm thấy bản thân mình cực kì ngu ngốc!
 
“Năm phần trăm cổ phần công ty có phải quá ít rồi không?” Vu Vãn ngồi trên ghế, ánh mắt sắc bén nhìn về người đang đứng trên đài, mỉm cười lạnh lùng, hỏi vặn lại: “Tôi đưa cả tập đoàn Vinh Quang cho hai đứa con của Thạch Thiến, các người dám cầm không?”
 
“Có ý gì?” Trong thâm tâm Lư Xuân Hoa có chút sợ hãi Vu Vãn. Từ trước đến nay, trên mặt đứa cháu gái này của bà ta chưa từng lộ rõ vui buồn, khiến người ta không thể nhìn thấu. Lúc này bà ta cảm thấy có chút không chắc chắn, cô sẽ cho, hay là không cho. 
 
Vu Vãn đứng dậy, hai tay cô nắm chặt đè lên mặt bàn, rành mạch nói ra từng chữ, “Ý tôi chính là, bà nằm mơ nói mộng!”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.